Dấu Tích


Người đăng: Shin1500

Buổi sáng hôm sau, nhóm Hạo Thiên lại tách ra đi hỏi thăm về tin tức của Băng
Liên thêm lần nữa. Nhưng cũng lại vô ích, Băng Liên không có ở nơi này, bọn
Hạo Thiên đành phải rời khỏi đây mà đến ngôi làng tiếp theo.

Lúc đầu là hướng Đông, sau đó là Nam và hiện tại ngôi làng tiếp theo sẽ là
Tây. Bảo là ngôi làng cũng hơi quá, gọi là một xóm nhỏ thì đúng hơn. Khắp nơi
lưa thưa vài ngôi nhà nhỏ, còn lại tất thảy đều là ruộng đất mênh mông trải
dài bạc ngàn. Người dân lưa thưa chỉ tầm một trăm, hai trăm người mà thôi.

Đến trước cổng, nhìn vào có chút vắng lặng, im ắng đến đáng sợ. Vì nơi đây nhà
cửa lưa thưa, không san sát nhau, mỗi nhà cách nhau xa tít tắp. Trẻ con tuy
đông nhưng nhìn chúng chạy sang nhà rủ nhau đi chơi cũng tội thay vì quá xa.
Suy nghĩ đến cái việc đi xa mệt mỏi chỉ vì rủ đi chơi cũng khiến chúng phải
nản lòng mà ở nhà luôn. Cơ mà suy nghĩ trẻ em ngây thơ, chúng muốn đi chơi,
muốn tìm bạn bè thì đi xa chẳng ngại, ngược lại còn rất thích thú mà tung tăng
chạy nhảy vui đùa.

Bước vào bên trong, cũng không có hiện tượng gì kì lạ cả. Người dân cũng lại
là vô cùng hiếu khách, gặp là cười gặp là hỏi gặp là chào, thân thiện vô cùng.

Cả bọn đi xung quanh nghe ngóng qua một chút tình hình nơi này, cũng không có
gặp cái gì là tình trạng nguy cấp hay bị chèn ép, bốc lọt gì cả. Có vẻ nơi đây
là nơi yên bình nhất rồi, và có lẽ số lượng người dân ít ỏi, thưa thớt nên
không có bị các quan nhân ngó ngàng tới. Nhưng nói về việc buôn bán lương
thực, lúa gạo là vô cùng phong phú, nhiều thương nhân tới nơi này hỏi mua mỗi
ngày.

Lúc này, khi cả bọn đã tách nhau ra đi hỏi thăm tin tức. Bên nhóm Hạo Thiên
cùng Lăng Giang Tuyết và thậm chí là cả nhóm của bọn nhóc nữa, nghe ngóng
người dân truyền tai nhau...

" Này, các người đã nghe tin gì chưa? "

" Tin gì? Lão thương nhân ông từ khi nào đi mua bán tin tức vậy hả? "

" Uầy, ta cũng chỉ là nghe kể lại thôi. Tin này rất đặc sắc nha, mới xảy ra
hôm qua thôi nhưng ai ai ở các thủ đô đều biết cả rồi "

" Này, có gì nói mau đi, ông gợi sự tò mò cho chúng tôi xong rồi lại nói
chuyện cái kiểu thần thần bí bí đó vậy hả? "

" Uầy, đừng nóng chứ. Ta kể các ông nghe này, chuyện là về Tử tước Minh Khang
của gia tộc họ Minh đó. Tin truyền ra rằng cả gia tộc đó chỉ sau một đêm, tất
cả đều bị giết sạch sẽ. Những ai liên quan đến Minh gia trong phạm vi cửu tộc
đều bị giết, không chừa một ai cả đấy. Toàn phủ đều nhuốm máu tươi, mùi tanh
của máu bốc ra khắp nơi, hôi thối vô cùng. "

" A, ghê như vậy? Tại sao lại xảy ra chuyện này, bệ hạ không nói gì sao? "

" Có chứ, trước đó bệ hạ đã điều tra được rằng Tử tước Minh gia tạo phản, mưu
đồ bất chính với ngai vàng, mạo phạm hoàng tộc, giả mạo thánh chỉ. Đang định
sang hỏi tội thì cả gia tộc đã bị ai đó đồ sát toàn bộ rồi a "

" Tử tước Minh Khang vậy mà to gan như vậy? Chết cũng đáng, dám giả mạo thánh
chỉ cơ mà "

" Nào có vậy thôi đâu, nghe nói hắn còn bôi nhọ bệ hạ, bêu xấu ngài bằng việc
giả mạo thánh chỉ tăng thuế đất ở ngôi làng phía nam, bốc lột dân làng để
người dân nghĩ rằng bệ hạ là một tên hôn quân đấy "

" Đúng là đáng chết, đáng chết lắm. Dám bêu xấu đức vua, tên khốn khiếp Minh
Khang đó. Chắc bên ngoài đã chọc ghẹo phải tông môn ẩn mình nào đó nên mới bị
giết thảm toàn tộc như vậy đây mà. Chết là đáng, chết không tiếc mà "

" Bởi vậy, tin tức này hiện giờ ai ai cũng biết, ai nấy đều đang chửi rủa Minh
gia ầm lên kia kìa "

...........

Mọi người cứ nói với nhau như thế, tin tức mới đây mà truyền đi nhanh như vậy
rồi. Quả thật miệng đời khiếp thật mà.

Nghe được tin như vậy, Hạo Thiên chợt cười lạnh, Lăng Giang Tuyết khoác tay
cậu, mỉm cười nói

" Vậy là ổn rồi. Tên Tử tước Minh Khang đó chết cũng chưa hết tội đâu a "

Hạo Thiên xoa đầu Lăng Giang Tuyết, cười nói

" Tuyết nhi a, muội nghĩ tới chúng làm gì. Bẩn đầu lắm, đừng nghĩ nữa "

Lăng Giang Tuyết mỉm cười, gật đầu nói

" Vâng, đều nghe theo huynh hết, Thiên ca ca "

Cả bọn lại tiếp tục đi hỏi thăm xung quanh thêm nữa, đầu đường xó chợ, mọi
ngóc ngách đều hỏi hết rồi nhưng vẫn không có tin tức gì.

Đến giữa trưa, bọn Hạo Thiên tụ hội lại với nhau. Đứa nào đứa nấy cũng đã khá
mệt và đói bụng, Hạo Thiên nói

" Được rồi, chúng ta tìm cái gì ăn rồi tiếp tục qua làng tiếp theo thôi "

" Vâng "

Tìm lấy một quán vào ngồi ăn, ăn uống no nê, dọn sạch quán người ta luôn rồi.
Bao nhiêu thức ăn cùng nước uống tích trữ đều bị bọn nhóc dọn sạch sẽ. Hạo
Thiên trả tiền xong liền cùng bọn nhóc rời khỏi ngôi làng này, đến ngôi pàng
tiếp theo ở phía Bắc.

Ngôi làng ở phía Bắc này khá khẳm hơn ngôi làng ở phía Tây, người dân đông đúc
hơn, xô bồ hơn, nhộn nhịp hơn rất nhiều. Cả bọn cũng lại vào nơi này tìm kiếm,
tìm khắp nơi cũng không có tin tức gì. Cả nhóm Hạo Thiên tốn biết bao nhiêu
ngàu đi tìm kiếm khắp 4 làng nhưng vẫn không một chút tin tức nào. Cũng không
ai gặp mặt qua, mọi thông tin đều vô ích, gần nửa tháng trời chứ chẳng ít ỏi
gì cả. Thậm chí cũng đã lai vãng vô thủ đô Nặc Luân tìm kiếm luôn rồi, nhưng
một chút ít tin tức đều không có.

Bất lực đứng trước cửa thủ đô Nặc Luân ở ngày thứ 18, nhóm Hạo Thiên một mặt
buồn bực, khó chịu cùng bất lực. Mọi tin tức đều không có, đều vô vọng, đám
nhóc một mặt buồn tủi, Mộc Lâm nói

" Nếu lúc đó đừng để Băng Liên đi thì tốt rồi, hiện tại cũng sắp 3 tháng rồi.
Băng Liên lại không có lấy chút tin tức gì, tất cả đều tại chúng ta thất
trách, không làm tròn bổn phận của người ca ca tỷ tỷ "

Hạo Thiên lắc đầu, nói

" Đừng lo nữa, nơi này không có chúng ta sẽ tìm ở nơi khác. Rừng Phục Lâm rất
rộng cơ mà, chưa chắc lại không tìm được. Chẳng phải ngoài đường dẫn đến thủ
đô Nặc Luân thì con sông còm rẽ sang hướng khác sao? Chúng ta đi tìm dọc theo
hướng kia xem sao! "

Gật đầu một cái, cả bọn Hạo Thiên trở lại rừng Phục Lâm, theo hướng rẽ khác
của con sông. Bay dọc theo đó, tỉ mỉ quan sát cho thật kĩ càng từng li từng tí
một trên nhánh sông chảy xiết này.

Hơn chục con mắt nhìn lia lịa tứ phía, không bỏ một ngóc ngách nào. Chợt,
Thống Trung đi đầu chợt hét lên

" Này, phía trước hình như có hang động thì phải đó? "

" ĐÂU? "

Cả bọn gần như là hét lên, chấn động khắp xung quanh. Cả bọn túm tụm lại, hai
bên bờ con sông này thấp hơn hẳn so với nơi vực kia. Phải nói là ngang bằng
mặt đất thì đúng hơn, và gần đó là một vách núi cao có một cửa hang động ra
vào. Nhóm Hạo Thiên sau khi xác định vị trí liền tấp vào đó, bắt đầu quan sát
xung quanh trước. Đưa tay sờ thử bờ tường, Hạo Thiên nói

" Có khí tức con người, không phải một mà là rất nhiều người, bên trong còn có
một mật đạo. Cảm giác chính giữa là hoàn toàn trống không! "

Cả bọn gật đầu, đi sâu vào thêm chút nữa thì bên trong là một đường cụt và đây
chắc chắn là một mật đạo. Thống Trung liền hỏi

" có cần phá cửa xông vào không? "

Hạo Thiên lắc đầu, nếu đây là nơi mà người dân lập nên để sinh sống và tránh
né yêu thú thì chúng ta không nên phá cửa, tránh để yêu thú đến tấn công nơi
này. Hạo Thiên nói

" Chúng ta ra ngoài kia, bay thẳng lên. Chắc chắn sẽ có đường vào "

Cả bọn đồng ý, ra ngoài thì lập tức bay lên. Bay lên rất cao, xuyên qua mấy
tầng mây, khi mà đám nhóc cảm thấy sức ép không khí đè nặng lên lòng ngực
chúng thì rốt cuộc cũng có lối vào. Phía bên trong ngọn núi này rỗng toác, từ
trên cao nhiều xuống, hạ cánh dần dần vào trong, xuyên qua nhiều tầng mây
trắng ngời, đám nhóc phải bất ngờ trước cảnh tượng hùng vĩ nơi này. Một cảnh
tượng choáng ngộp mà mẹ thiên nhiên ban tặng cho con người nơi này.

Đám nhóc cảm thán rằng

" thật tuyệt. Đây có phải là chốn thần tiên ở hay không a? Không ngờ còn có
nơi xinh đẹp như vậy "


Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống - Chương #398