Trộm Thôi Nào


Người đăng: Priece03

"Nào! Chải tóc lại đàng hoàng thôi! "Triệu Gia Linh Linh cẩn thận chải lại mái
tóc của mình, sau đó buộc thành hai bên trong cực kì dễ thương. Cô lấy chiếc
chìa khóa quý giá, mở một cánh tủ đóng kín sau đó, cô cẩn thận cầm một bộ đồ
màu trắng đã xếp sẵn ra ướm thử rồi cười tươi nói với ông quản gia!

" À, ông à! Khi nào dì Dương về, ông nhớ nhắc dì Dương nới rộng bộ đồ này ra
hộ cháu nhé!"

" Ờ!" Ông quản gia gật gù.

Nói rồi, Triệu Gia Linh mỉn cười, cô chạy về phòng của mình, khoác chiếc áo
vest màu trắng lên. Kèm theo chiếc vãy cũng màu trắng nữa trông giống như đồng
phục học sinh nhưng thực ra đó là đồng, phục của Miss Tion, mẹ cô đã để lại
cho cô.

Sau đó, Triệu Gia Linh kính cẩn cầm chiếc kính che mặc màu trắng lên, có khắc
họa hình cây cỏ.

Mẹ ơi, con sẽ cố gắng làm tốt nhiệm vụ năm xưa của mẹ. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe
thật tốt nhé!

Nghĩ rồi, Triệu Gia Linh nhanh chóng đeo chiếc kính vào thành một người khác
hẳn rồi quơ tấm khăn của áo một cái rồi sau đó bay lên trời.

" Bây giờ là 6h58 rồi! Còn 2 phút nữa, bay nhanh lên nào!"

Triệu Gia Linh nở nụ cười tự nhiên nhiên! Sau đó dang rộng đôi cánh, bay vào
bầu trời đêm.

Tính toong! Tính Toong!

Tiếng chuông đồng hồ điểm 6 giờ đúng. Nhanh chóng, cả vạn người gần khu nhà
hàng Ventto đổ ào ào vào ban công của nhà hàng.

Vù!

Một cái bóng màu trắng với đôi cánh, đáp xuống giữa hàng vạn nghìn người. Nở
nụ cười hút hồn.

" Là cô ấy, Miss Grass!"

" Hu le, hu le"

" Miss Grass"

" Cảm ơn mọi người!"

Sau khi Miss Grass vừa đáp đất, những người đến xem xung quanh hò reo. Ngay
lập tức, cô ra hiệu và cảm ơn.Cô nhìn ngó xung quanh, bỗng mắt cô dừng lại một
chỗ.

- Đó là...là cậu thanh niên tốt bụng hôm bữa sao, cậu tâ đến đây làm gì,
chẳng nhẽ cũng ngưỡng mộ mình hay là cậu ta là gián điệp. Cần cẩn thận một
chút thì hơn.

Sau đó, cô làm ảo thuật biến ra một bông hoa vứt xuống phía dưới để mọi người
chụp lấy, rồi cô dang tay chào mọi người bay vụt xuống dưới.

" Cô ta xuống tầng 5 đó, mau bắt cô ta lại, bảo vệ ở tầng đó đâu."

" Vâng, nghe rõ"

Vụt!

" Để xem coi, viên ngọc quý giá Rose đâu rồi!" Cô ngó xung quanh tìm kiếm.

Kia rồi, nào luồn lách thôi. Triệu Gia Linh khéo léo luồn lách qua những tia
laze bó động. Sau đó cô cầm lên cười khì khì rồi đặt tấm giấy có viết.: Tôi đã
lấy nó rồi! Miss Grass!

Cô bay ra ngoài cửa sổ tầng 5, nhưng trước khi ra, cô không quên phun khói như
mọi khi.

Rầm! Rầm!

Tiếng chạy vào tầng 5 của cả chục các bảo vệ động cơ, họ lấy tay quơ quơ khói
bom.

" Chết tiệt, cô ta lại dùng chiêu thả bom khói nay." Ông Kim hét lên. Đó là
trưởng công an đội cơ động Miss Grass.

" Thưa trưởng Kim, báu vật đã bị lấy mất"

" Grừ!"

Triệu Gia Linh bay ra khỏi vùng phạm vì rồi, cởi bộ đồ bên ngoài ra, thay vào
vào đó bên trong là bộ đồng phục học sinh bình thường.

" Phù! Mặc 2 lớp nóng quá" Cô thở dài rồi đáp xuống mặt đất.

Hi hi, hôm nay lại thành công nữa rồi! Cô vui sướng nghĩ thầm!

Bốp!

" Ơ, lai là anh à!" Triệu Gia Linh hốt hoảng.

" Sao cô bé hết hồn thế! Tôi có làm gì đâu!"

" À ờ. Hay là để cảm ơn anh bữa hôm trước, tôi mời anh đi ăn nhé!" Triệu Gia
Linh giật mình, đánh trống lãng.

" Vậy hả? Cảm ơn nha!" Chàng trai mỉn cuời.

" À à!"

" Anh...anh....à anh sao lại ở đây?"

" Có gì đâu, tôi ngưỡng mộ cô ấy mà, nên lúc nào tôi cũng đến xem cô ấy từ rất
sớm. Đây nè, lúc nãy tôi chụp được bông hoa của cô ấy," Chàng trai mỉn cười tự
nhiên giơ bông hoa màu đỏ ra.

Ôi má ơi! Sao tên này lại chụp được chứ!

" À mà nè, hôm trước tôi có nghe thông báo là không cho người lạ vào mà. Sao
anh có thể có mặt ở đó được.?"

" Có gì đâu tôi là con của cảnh sát Kim, chắc chắn là vào được rồi! "

" Hả?" Ặc chết tui rồi, nên phải cẩn thẩn.

" Tôi làm cô giật mình vậy sao?"

" A không không!" Triệu Gia Linh cười trừ xua tay.

" Thế còn cô, sao cô lại ở đó được!"

" Hả?" Gia Linh giật mình. " A....a...tôi...tôi có quen biết với cảnh
sát....hơ hơ" Cô vội đính chính lại.

" Ừ"

" ?!!"

" Cô tên gì vậy?!"

" Tôi tên Triệu Gia Linh! còn anh?"

" Tôi là Kim Ánh Khang"

" Ưà! Cái tên nghe có vẻ giống y cha của anh!"

" Hả? Cô biết cha tôi ư?"

" A đâu có....tôi nói lộn, tên anh giống y chang tên cha tôi!"

" Hả? À ừ!"

" Hơ hơ!"

" Gia Linh, cô cẩn thận kìa!"

Bỗng cả Triệu Gia Linh và Kim Ánh Khang cùng ngước lên trên tòa nhà đang xây,
một bao xi măng chứa đầy thép đang rơi xuống với tốc độ rất nhanh và nhắm
thẳng vào Triệu Gia Linh. Mặt Gia Linh và Ánh Khang tái mét.

" Chạy ra đi!" Ánh Khang hét lên.

" Bao tải đó có phạm vi rộng quá, có chạy đằng trời cũng không được đâu!"

" ..."

" aaaaa"

"....."

Rầm!


Siêu trộm! Anh lỡ yêu em mất rồi! - Chương #3