Trận Đánh Nhau Làm Quen


Người đăng: Priece03


  • Giờ ra về!

    " Gia Linh ơi, mình thật sự rất khâm phục cậu đó!" Thiên Di vui mừng đu người
    xung quanh Triệu Gia Linh.

    " Hơ hơ, có gì đâu, là chuyện bình thường mà! Hì hì!" Triệu Gia Linh cười đắc
    ý khươ chân múa tay.

    " Chắc cậu giỏi nhiều thứ lắm nhỉ?"

    " Đương nhiên! Để xem coi, bơi, chạy, thể dục, toán, văn, anh văn, lịch sử,
    địa lý...và nhất là ăn trộm và ảo..." Đang kể ra một lèo, bỗng Triệu Gia Linh
    dừng lại suy nghĩ.

    Thôi chết lỡ kể 2 cái dễ bị phát hiện mất rồi! Ý làm sao đây!

    Triệu Gia Linh vò đầu bức tóc. Lúc này Thiên Di chẳng hiểu Gia Linh đang nghĩ
    gì những dấu ? đầy quanh đầu cô.

    " Gia Linh ơi, ăn trộm và ảo gì?"

    " Á không không!" Triệu Gia Linh sực bừng tỉnh: " Là ăn vặt và ảo tưởng mơ
    tưởng về những chàng hoàng tử ý mà! Hì hì!"

    " Ghê gớm nhỉ?"

    " Ờ ờ, hì hì!"

    " Ha ha"

    " Ối chà! Sắp chết đến nơi rồi mà còn cười được hả?"

    Triệu Gia Linh và Thiên Di đang cười vui vẻ, bỗng một giọng nói của nam sinh
    đắc ý vang lên.

    " Chết rồi đó là nhóm Ss5. Họ sẽ không để cậu yên đâu!"

    Nói rồi, Thiên Di lo lắng, mặt tái xanh như con heo nái, núp vào sau lưng của
    Triệu Gia Linh nhưng vẫn lộ cái đầu của mình (Hì hì, chị Gia Linh nhà ta nhỏ
    quá!)

    " Anh là ai zạ?" Triệu Gia Linh vẫn thản nhiên như không, ngoạm một miếng bánh
    to đùng, nhai ngấu nghiến.

    " Đừng nói mới có nữa ngày thôi mà nhóc quên anh sao?"

    " Nữa ngày là ai nhỉ?" Gia Linh thắc mắc.

    " Dạ Thế Bảo, trưởng nhóm Ss5" Thế Bảo gần như nổi khùng, nhưng hắn vẫn cố tự
    nhủ giữ kiềm nén thái độ của mình.

    " Không biết, chắc nhầm người rồi!" Triệu Gia Linh không buồn liếc mắt kéo tay
    Thiên Di bước đi.

    " Gia Linh!" Thiên Di nói nhỏ.

    " Grừ! Grừ" Lúc này Dạ Thế Bảo đã tái mặt, hắn ta đã bực mình thật rồi."Đứng ở
    đó, ai cho phép 2 cô đi !" Dạ Thế Bảo bước ra phía trước chắn đường Triệu Gia
    Linh và Thiên Di mặt gầm gừ.

    " Tôi cho phép!" Triệu Gia Linh lạnh lùng tự đưa ngón tay chỉ vào mình.

    " Cái con nhỏ này! Cô...Được lắm!"

    Vì sợ Triệu Gia Linh ra đòn, Dạ Thế Bảo đã sai 2 người trong nhóm nhanh chóng
    tóm gọn Thiên Di vào lòng. Ngay lập tức, cả đám học sinh ở ngoài cổng trường
    liền ùa vào tụ tập thành đám đông, đứng xung quanh.

    "..." Triệu Gia Linh im lặng, mặt vẫn lạnh như băng.

    " Nghe cho rõ đây, các học sinh, nhóm tôi sẽ tiếp tục giở trò với một cô gái
    nữa. Nói rồi Dạ Thế Bảo chỉ tay về phía cô nữ sinh tên là Thiên Di. Ngay lập
    tức Phục Nguyên, chàng trai có mái tóc màu đen óng còn lại bước ra phía trước
    Thiên Di thơm vào gò má của cô. Sau đó, cậu đưa cánh tay của mình lên cổ áo
    của Thiên Di tụt lấy dây nơ.

    " Các anh làm gì đó, mau thả tôi ra!" Thiên Di dãy dụa, nước mắt tuôn rơi lã
    chã, môi rung lên bần bật. " Gia Linh mau cứu tớ với!"

    "..." Triệu Gia Linh vẫn im lặng lạnh lùng như thường.

    Nhưng chợt khi định gỡ nút áo cổ ra, Phục Nguyên chợt dừng tay, cậu thở dài
    lấy một hơi thật mạnh, như vẫn không làm được. Cậu lặng lẽ bước ra phía sau.

    Dạ Thế Bảo tức giận, cậu đi lại, vò vò mái tóc của Thiên Di khiến nó rồi bù
    lên. Mắt cậu liếc qua 'khúc gỗ' đang đứng im.

    Bỗng Triệu Gia Linh bước lại vài bước gần Thế Bảo và Thiên Di hứ một tiếng"
    Tôi với cô ta chỉ là kẻ thù thôi, các anh hạ gục được cô ta cũng có phước cho
    tôi!"

    " Cái gì?" Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Riêng Dạ Thế Bảo, lông mày cậu
    nhếch lên, khẽ nhún vai thả tay ra khỏi mái tóc của Thiên Di lẩm bẩm: " Con
    nhỏ đáng ghét!"

    Triệu Gia Linh lại tiếng lại vài bước, bỗng nhiên cô giơ chân cao lên, tung
    một đòn đá tuyệt đẹp khiến Thế Bảo chảy máu mủi mất mặt trước đám đông.

    " Nhanh lên, đi thôi!" Chớp lấy thời cơ, Triệu Gia Linh nhanh chóng kéo tay
    Thiên Di chảy ra khỏi ngôi trường.

    " Hộc! hộc! Cảm ơn cậu nha!" Thiên Di cười

    " Có gì đâu? Mình chỉ dùng cách ' Khích tướng' thôi mà hì hì!" Triệu Gia Linh
    cười xòa. Cô nhẹ nhàng lấy tay vuốt lại mái tóc rối xù của Thiên Di.

    " Lúc nãy, mình tưởng cậu nói thiệt chớ, làm mình hết hồn!"

    " Hì hì, xin lỗi nha!"

    " Không có gì đâu! Hay là cậu qua nhà mình ăn cơm đi, để mình còn giớt thiệu
    cậu với cả nhà, cả nhà mình ngưỡng mộ cậu lắm!"

    " A ha ha."

    Để xem có buổi ăn trộm nào không ta? A đúng rồi tối nay mình có buổi ăn trộm ở
    nhà hàng Vetto mà. Í? Sao quên mất thế này. Chưa già mà đã lẩm cẩm. Chắc phải
    bỏ nghề ăn trộm quá!

    Suy nghĩ một hồi, Triệu Gia Linh cười hối tiếc: " Xin lỗi nha, tối nay mình có
    việc bận rồi, hẹn cậu lúc khác nha."

    Nói rồi, Triệu Gia Linh chạy đi.


Siêu trộm! Anh lỡ yêu em mất rồi! - Chương #2