Ngày Đầu Tiên Vào Trường


Người đăng: Priece03

" Đó....đó là siêu trộm Miss Grass. Mau lên, bảo vệ đâu, bắt lấy cô ta. Gọi
lực lượng điều tra trộm Miss Grass mau lên."

" Vâng"

Lấy mau lên- hừ hừ.

Cạch!

" Nó đây rồi" Tên trộm Miss Grass cười đắc ý thì thào.

" Cô ta kia rồi. Bắt lấy"

" Á, đừng tưởng bắt được tôi dễ thế!" Siêu trộm cười đắc ý.

Bốp! Binh! Bốp!

Sau đó, cô gái siêu trộm ra mấy đòn bằng nấm đấm đã hạ gục được một đội bảo
vệ.

Huỵch huỵch!

" Cô ta chạy rồi, đừng để cô ta trốn thoát!"

Mau lên. Huỵch huỵch.

Phù phù!

" Cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn họ" Tên trộm Miss Grass thở dốc. Cô gái
dừng lại cởi bỏ lớp hóa trang bên ngoài của mình.

Nào chạy về nha thôi! Huỵch huỵch!

Binh!

" Ớ" Cô gái siêu trộm không để ý phía trước chẳng may đụng trúng cây cột điện
phía trước nằm lăn đùng ra vỉa hè ngoài đường.

Ơ, siêu trộm cũng có ngày thế này đây.

Rìn! Kít! Bíp!

Trời mỗi lúc một khuya, cô gái vẫn nằm trước cây cột điện, nhưng đã lăn đùng
ra ngủ từ khi nào.

" Dừng xe lại!" Từ trong một chiếc xe ô tô sang trọng bên ngoài đường, một cậu
thanh niên mặc bộ đồ màu trắng, bước ra chiếc xe ô tô, đi lại ngay cạnh cô gái
đang ngủ say.

" Thưa cậu chủ, có chuyện gì ạ?"

" Bác có thấy một cô gái nằm bên đường không? Thấy thế thì chúng ta phải biết
giúp đỡ họ chứ?"

" Vâng, thưa cậu chủ"

Cộp! Cộp! Cộp!

Ơ! Gì thế này, đừng nói là bọn công an đã bắt được mình nha.!

" A, các người không bắt được tôi đâu?" Cô gái ngồi bật dậy thở phì phào. "
Hóa ra là giấc mơ" Cô ngẩng cao đầu nhìn bầu trời đêm.

" Đã khuya thế này sao? Á chết mình chưa làm bài tập, thôi rồi ngày mai là đi
trường rồi mà!"

Bộp!

Chợt một cánh tay màu da hơi sẫm đen với những ngón tay thon dài đặt lên vai
cô làm cho cô hết hồn.

" Á" Cô hét lên.

" A, tôi xin lỗi đã làm cho cô bé sợ. Chắc cô bé đói lắm rồi hả? Tôi cho cô bé
ít tiền nè" Cậu thanh niên mặc áo trắng nọ mỉm cười với cô gái.

" Ơ ơ" Cậu ta tưởng mình là ăn xin hay sao hả? Đừng nghĩ thế chứ mình mới đúng
là người khuyên góp cho họ mà. Những giọt mồ hôi to đùng lăn xuống gò má cô. "
Chắc cậu nhầm rồi! Do tôi buồn ngủ quá nên ngủ quên đó! Không có gì đâu? Hà
hà"

" Hả, thế mà nãy giờ tôi tưởng cô bé nghèo quá nên không có tiền mua đồ ăn vì
vậy ngất xỉu" Chàng trai nọ bối rối." Hay để tôi đưa cô về nhà nhé!"

Hơ hơ! Cậu ta tốt tính thiệt. Cô gái cười trừ. " Thôi không cần đâu, tôi tự đi
được mà! Chào cậu nha. Cảm ơn đã đánh thức tôi dậy." Nói cô gái đứng phắt dậy
chạy với tốc độ khủng khiếp làm bay bụi mịt mù.

Lại những giọt mồ hôi to đùng lăn xuống, nhưng đó là của cậu thanh niên nọ.

" Cô bé ấy chạy ghê thiệt, vận động viên ma-ra-tông ư? Nếu đúng là vậy thì
chắc giàu lắm"

Huỵch! Huỵch!


  • Sáng sớm hôm sau.

    " Á, chết rồi mình trễ giờ mất rồi, ông quản gia ơi! Gọi xe hộ cháu đi"

    Từ trong căn phòng khách sang trọng của một ngôi biệt thự, một ông lão tóc bạc
    phơ đang cầm tờ báo đọc chăm chú, bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng hét gọi
    mình.

    " Tiểu thư, cô đừng có làm tôi giật mình nữa chứ, cô cũng thấy đó, tôi già thế
    này rồi mà."

    " À thôi, được rồi! Ông cứ gọi xe cho cháu đi!"

    " Nhưng hôm nay là ngày tài xế được nghĩ!"

    " Cái gì? Chết rồi, mình phải quay xuống gara lấy xe à?" Cô tiểu thư nhà nọ
    lại hét lên.

    " Hả? Trời lại làm tôi giật cả mình. Được rồi, bên ngoài còn một chiếc xe đó,
    tiểu thư không cần phải đi đâu xa. Mà cũng thật, tiểu thư, cô lúc nào ăn trộm
    sao mà về trẽ thế hả, từ năm cấp 2 đến giờ tôi thấy cô toàn bị trễ học, nếu
    không có tiền đút lót chắc gì cô đã vào được mấy cái trường danh giá"

    " Hả? Thôi mà, cháu chào ông cháu đi học đây!"

    Cạch!

    Cô tiểu thư nhà nọ ra ngoài vườn bước lên xe lái đi.

    Thật bực cả mình, mình nhát lái xe chết đi được, mình muốn dùng cánh bay quá
    nhưng lại không thể dùng được mới đau chớ! Hừ!

    Két! Cạch!

    Woa! Ngôi trường này đúng là danh giá thiệt, còn to hơn gấp mấy lần biệt thự
    nhà mình.

    Cô tiểu thư đó bước xuống xe ngắm nhìn khung cảnh xung quanh ngôi trường. Bỗng
    cô chợt dừng lại phía đám đông học sinh tò mò tự hỏi: Chuyện gì thế nhỉ?

    Với dáng người nhỏ chút xíu của cô, có thể dễ dàng luồn lách vào trong đám học
    sinh.

    " Cô giỏi lắm! Mới có năm một mà dám hỗn láo với tôi rồi hả?"

    " Em xin lỗi mấy anh mà?" Cô nữ sinh kia rối rít xin lỗi.

    " Cô tưởng xin lỗi là xon hả? Mơ đi"

    " Đúng đó, nhỏ ta to gan lắm, cho chừa một trận đi"

    " Đúng vậy"

    " Anh em đâu, đánh nhỏ ta một trận nào?"

    Cái gì một nhóm 5 nam sinh đang bắt nạt một nữ sinh như mình à. Thật không thể
    nhịn nổi.

    " Dừng tay" Khi chuẩn bị xông vào đánh thì bỗng trong đám đông, cô gái tiểu
    thư bước ra, khuôn mặt nghiêm nghị.

    " Hả? Cô bé, cô dám hỗn láo với bọn tôi hả? Moiw shocj cáp 2 thôi mà gan to
    thiệt"

    Một nam sinh trong 5 người đó cất tiếng, cậu ta cũng chính lai trưởng nhóm của
    nhóm nam sinh.

    Hả? Sao ai cũng bảo mình là học sinh cấp 2 vậy, bộ mình nhỏ bé lắm sao? Cô gái
    lạnh sống lưng.

    " Ai bảo tôi học cấp 2, mắt mấy anh bị lòa à? Tôi nư sinh năm 1 của trường
    này."

    " Á há há" Bỗng nhiều tiếng cười vang lên.

    " Hả cái gì chứ? Sao lại cười?"

    " Năm 1 sao? Sao nhỏ chút xíu vậy? Làm sao mà cô hạ gục được bọn tôi."

    " Nói nhiều" Cô gái tiểu thư nói gắn gọn một câu, sau đó chưa đầy một phút đã
    đánh hết 5 tên nam sinh ấy ngất xỉu tại chỗ.

    " Đi thôi!" Cô tiểu thư vùng vằng kéo tay cô gái đang bị bắt nạt ra khỏi đám
    đông.

    " Cảm ơn cậu nha! Cậu tên gì?"

    " Triệu Gia Linh!"

    " Cái gì cậu có phải là con gái nhà họ Triệu chuyên giúp đỡ người ngèo đúng
    không?"

    " Ờ, còn cậu tên gì? Mình tên Thiên Di, rất vui được làm quen. Chúng mình có
    thể kết làm bạn không?"

    " Làm bạn á? Ờ ờ mình đồng ý!" Mặt Triệu Gia Linh đang bực bội vì bị gọi là
    cấp 2 bỗng nhiên trở nên vui hẳn.

    " Sao cậu vui thé?"

    " Bởi vì từ nhỏ mình không có bạn, lí do là mình quá nhỏ bé và luôn sống xa
    cách"

    " Vậy sao, nhưng mà nè" bỗng Thiên Di đứng khựng lại.. Cô nhìn Triệu Gia Linh
    có vẻ hơi lo lắng một chút. " Từ nay, cuộc sống của cậu trong ngôi trường này
    không được yên ổn đâu?"

    Triệu Gia Linh không buồn liếc mắt cũng chẳng ngạc nhiên cô cứ bình tahrn bước
    tiếp. " Tại sao?"

    " Tại vì cậu đã đụng tới nhóm Ss5, nhóm giàu nhất trường, có quyền lực và đặt
    biêt là rất ghê gớm nếu ai chọc họ"

    " Cái tên Ss5 nghe kì quái nhỉ?"

    " Đó là cái tên mà họ tự đặt. Ss có nghĩa là biến thái, họ luôn trêu chọc các
    bạn gái. Còn 5 có nghĩa là chỉ 5 người bọn ho"

    " Vậy sao?"

    " Á chết trễ giờ rồi, mình chạy trước đây"

    " Á đợi mình với!"

    Huỵch huỵch!"

    " Chúng em thưa cô" Cả Triệu Gia Linh và Thiên Di cùng nói

    " Hơ hơ, các em giỏi lắm! Mới ngày đầu tiên đi học thôi mà đã đến trễ rồi. Các
    em mau ra ngoài đứng hết tiết cho tôi"

    " A dạ dạ"

    Phù! " Nhìn cậu vẫn bình thãn nhỉ Gia Linh?"

    " Có gì đâu? Mình bị đứng hoài! Từ năm cấp 2"

    " Hả?" Thiên Di ngạc nhiên mắt lố ra " Ê này!"

    " Mình ngủ, khi nào hết tiết nhớ kêu mình dậy!"

    " Ớ này!"

    Chưa đợi cho Thiên Di nói câu gì, Tiệu Gia Linh đã đứng ngủ gáy khò khò.

    Bạn ấy thế này chắc học kém lắm đây! Thiên Di suy nghĩ, những giọt mồ hôi cứ
    lăn xuống trán cô.

    " Nào ai chứng minh được công thức này cho cô: 5^m%,...=..."

    Từ trong lớp vọng ra tiếng của cô giáo. Cả lớp im phăng phắt không ai giơ tay
    phát biểu.

    " Khò khò! Đáp án là x2%6^H..."

    " Trời ơi, đáp án rất chính xác!"

    Bỗng nhiên cô giáo vui mừng từ lớp học chạy ra chỗ Triệu Gia Linh.

    " Ôi em đúng là thiên tài!"

    Triệu Gia Linh mở mắt ngái ngủ nhìn cô.

    " Thôi 2 em vào lớp đi, sau này các em đi trễ giờ cô cũng được"

    Ở trong lớp cô giáo hỏi rất nhiều câu khó mà Triệu Gia Linh mắt nhắm mắt mở
    vẫn trả lời đúng khiến cả lớp ngạc nhiên và rất khâm phục.!


Siêu trộm! Anh lỡ yêu em mất rồi! - Chương #1