Người đăng: hedaica
Lúc này, tại một tửu điếm, Lâm Tiêu và Lâm Ngọc đang ngồi ăn cơm. Bỗng dưng
Lâm Ngọc hỏi:
“Đệ đệ bây giờ chúng ta đang ở Lauren vương quốc! Ngươi dự tính làm gì tiếp
theo”
“Lúc đầu ta dự định đi một số học viện ở đây ghi danh nhưng sự việc của Karin
làm ta phải huỷ bỏ kế hoạch ban đầu! Giờ chúng ta sử dụng truyền tống trận đến
Jeffer vương quốc sau đó ghi danh vào Jeffer học viện!”
“Truyền tống trận?! Đệ đệ à ngươi chắc cũng biết mỗi lần truyền tống phải tốn
rất nhiều công sức mà chúng ta thì không trả nồi cho việc đó à.” Lâm Ngọc nói
ra ý kiến của mình. Nhưng Lâm Tiêu thì cười mỉm nhìn nàng:
“Việc này tỷ tỷ ngươi không cần lo! Mọi việc cứ để ta”
Nghe đệ đệ mình đã nói như vậy. Nàng cũng không có phản đối nữa. Sau khi ăn
xong thì cả hai người hướng phía thành chủ phủ mà đến, bởi vì truyền tống trận
đều được đặt bên trong trong phủ thành chủ để đảm bảo an toàn. Sau khi hai
người giao phí vào cửa thì được hộ vệ cho vào, cả 2 người theo chỉ dẫn mà đi
về một hướng. Khi đến nơi, Lâm Tiêu chỉ thấy có một bệ đá màu lục rất lớn, bên
trên là một vòng tròn bằng đá bay lơ lững. Khi hai người chuẩn bị tiến đến thì
bỗng có một tiếng quát:
“Đứng lại!!!”
Lâm Tiêu và Lâm Ngọc dừng bước lại và thấy có một người trẻ tuổi, trên người
mặc một bộ lục cẩm bào, phía sau mang theo 4 tên hộ vệ. Dựa theo dòng khí từ
họ thả ra, Lâm Tiêu đoán họ chắc là cấp 4 cao giai kiếm sĩ. Đối với Lâm Tiêu
thì hiện tại chỉ có Kiếm thần hoặc Pháp thần mới làm khó được hắn. Khi đám
người đến gần thì Lâm Tiêu hỏi:
“Có chuyện gì?”
Người thanh niên không trả lời hắn mà nói với đám hộ vệ phía sau:
“Nam giết, nữ bắt lại!”
Một câu nói đòi giết một mạng người nhưng người thanh niên nói ra có vẻ vô
cùng nhẹ nhỏm. Có lẽ hắn đã quen với cảnh này.
“Vâng!!”
Bốn người hộ vệ đồng thanh, sau đó cùng tiến lên.
Xoẹt!!!
Khi bốn người xông tới giữa chừng thì có một bóng người xuất hiện trước mặt
họ, sau đó chưa đến 1s đầu 4 người đã lăn trên đất.
Lúc này tất cả mọi người trừ Lâm Tiêu ra đều chưa kịp phản ứng với những gì
đang diễn ra. Lúc này bóng người dần hiện ra, là một cô gái với mái tóc màu
xanh đậm xen kẻ với những sợi màu nhạt hơn. Vẻ mặt vô cùng lạnh lùng hướng về
tên công tử kia nói:
“Động sát ý với chủ nhân! CHẾT!!!” Người tới chính là Shane.
Giọng nói của nàng vô cùng lạnh lùng nhưng tên công tử không có vẻ gì là quan
tâm lắm.
“Lại đến một mỹ nữ nữa à?” Hắn nụ cười càng lúc càng bỉ ổi.
“Mỹ nữ nếu ngươi chịu theo ta đêm nay ta sẽ cung cấp hết tất cả mọi thứ ngươi
muốn! Ngươi thấy sao! Ở Lauren vương đô này không có gì mà Volka ta không làm
được!” Sau khi nói xong hắn không kiềm chế chút nào mà nhìn thẳng vào bộ ngực
và cặp đùi của Shane.
“Cút hoặc chết!” Lúc này Lâm Tiêu mở miệng. Lần này thì Volka nhìn về phía Lâm
Tiêu sau đó hắn tiến lại gần.
“Người vừa nói cái gi?!” Hắn giơ một bên tai lên và lắng nghe. Nhưng Lâm Tiêu
lại im lặng, sau đó giơ một ngón tay lên hướng về phía cái cổ của Volka.
Ầm!! Xoạt!!
Một bóng người xuất hiện, sau đó ôm lấy Volka lùi ra xa. Hắn bổng giơ lên một
chiếc lá sau đó thổi ‘hoét’ một tiếng, lúc này xung quanh nơi này lại xuất
hiện thêm 10 người nữa, trong đó có 3 vị pháp sư và 7 vị kiếm sĩ. Sau khi đã
an bài xong sự tình, thân ảnh ban đầu dần lộ ra, đó là một người đàn ông trung
niên với một bộ trường bào màu đen, phía sau lưng có thêu hình một con hắc
thố. Người đàn ông mở miệng:
“Nhi tử nhà ta quản giáo không nghiêm! Mong tiền bối đây không nên chấp nhất
với khuyển tử!” Sau đó hắn hơi cuối đầu, 10 người còn lại cũng đồng dạng hơi
cuối đầu. Lâm Tiêu nhìn tình cảnh như vậy củng cảm thấy khó hiểu. Hắn chưa bao
giờ gặp bọn họ a. Nhưng Lâm Tiêu cũng không phải là kẻ có ham muốn giết người
nên khi thấy như vậy một màn hắn cũng không muốn truy cứu tới cùng.
“Chúng ta đi” hắn gọi Shane và Lâm Ngọc cùng đi tới truyền tống trận.
Lúc này, Volka đã tỉnh táo lại, hắn ngạc nhiên khi thấy phụ thân đối với người
này cung kính như vậy. Nhưng khi nhìn đến màn tiếp theo, hắn liền trợn mắt há
mồm, chỉ thấy Lâm Tiêu đặt tay vào truyền tống trận, sau đó truyền tống trận
liền đã khởi động, thân ảnh của ba người tiến vào trong truyền tống trận sau
đó biến mất, không lâu sau truyền tống trận đã trở về phút ban đầu. Volka ngồi
bệt xuống đất, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, răng cắn vào nhau run lên cầm cập,
một lúc sau một từ từ trong miệng hắn khó khăn phát ra:
“Phá.....phấp......pháp...thần”
Không sai, chính là pháp thần, bởi vì từ khi còn nhỏ hắn đã được dạy là chỉ có
pháp thần mới có đủ năng lượng để tự do qua lại truyền tống trận!