6:rồng, Thiên Thần, Và Hiệp Sĩ Tập Sự.


Người đăng: thaitugachip@

Mây đen cuồn cuộn phủ che bầu trời. Những áng mây đen vừa mới nơi chân trời xa
kia vào ban trưa giờ đây đã che lấp cả bầu trời cao.

Từng hạt mưa phùn tí tách rơi.

"Xém chút nữa là mắc mưa rồi. Vậy là trời cuối cùng cũng bắt đầu đổ mưa."

Khi mà Ren về đến Học Viện Du Hành Thánh Fiora trong khi tay xách nách mang
hàng đống túi quà vặt.

……Mình đi mua đồ cũng đã được một giờ đồng hồ rồi.

……Mình dám chắc rằng Fear-senpai đang đợi mình đấy.

Tất cả mọi chuyện này đây bắt đầu khi một con Wyvern lang thang lạc vào thị
trấn. May mắn là những vết thương mà Ren nhận được trên trán mình cũng chỉ là
nhưng vết thương nhỏ mà thôi. Nhưng lưng cậu thì lại bị nện thẳng vào tường và
giờ đây thì đang rên rỉ trong đau đớn tột cùng.

Thế rồi—

"Này Ren, đống quà vặt đó là cho việc gì thế? Cậu định tổ chức một bữa tiệc
hay sao thế?"

"Đừng có bảo tớ là đống đó là quà cậu đang tự thưởng cho mình đấy nha? Quà
thưởng cho việc giành được thứ hạng năm trong lớp sao."

Trên đường đi của tầng nhất nơi Học Viện. Những người đang đứng nơi đó là ba
người bạn cùng lớp của cậu.

Ebert, chuyên ngành Hiệp Sĩ.
Và Shen, chuyên ngành Pháp Sư.
"Ồ, thế thì mình cũng muốn một món đấy. Mình được hạng tư nên cho mình một
chút luôn đi. Được không?"

Cô gái với mái tóc đen được gọi là Mion này đây lại đang đứng giữa hai tên con
trai và đang chìa tay mình ra. Cô ấy chuyên ngành Dược Sư, nhưng cô ấy lại
nghiêng đầu mình sang một bên khi cô ấy trông thấy Ren.

"Hử? Ren này, cái vết thương đó là sao thế? Hơn nữa, áo khoác của cậu rách
tươm cả rồi kìa."

Cô ấy trỏ vào vệt máu trên trán cậu. Nếu là người khác thì chắc không dễ dàng
gì thấy được vết thương đó vì tóc mái của cậu đã che lấp nó đi mất rồi, nhưng
cô ấy chắc hẳn là có được khả năng quan sát tinh tường do học chuyên ngành
Dược Sư đây.
"Ừ, có nhiều chuyện xảy ra lắm. Nó cũng chẳng phải là vết thương nghiêm trọng
gì."

Tôi đã chiến đấu với một con Wyvern. Ren chẳng muốn nói ra những lời đó.

Nói cho họ thì cũng chả có ích lợi gì cả.

Có rất nhiều nhân chứng tận mắt nhìn thấy con Wyvern, nhưng lại chả có gì đảm
bảo rằng họ sẽ tin mình nếu như mình bảo họ rằng mình đã chiến đấu với một con
Wyvern. Mặc dù là mình bị nó đánh bại hoàn toàn.

"Hửm? Cậu có cần ma pháp phục hồi của mình không? Nếu làm bây giờ thì mình có
thể thi triển ma pháp chỉ với giá là năm món quà vặt của cậu thôi, cậu thấy
thế nào?"

"Không, mấy món quà vặt này là……"

"Đừng có mắc công làm gì Mion. Có lẽ là hắn ta bị đánh bại một cách đầy tội
nghiệp sau khi được ai đó thách đấu một trận nữa đây."

Ebert đặt tay mình lên vai Mion.

Hắn ta học sinh Hiệp Sĩ đứng hạng nhất trong tổng kết quả của bài thi.
Hắn thì cao hơn Ren cả một cái đầu. Tầm sát thương của thanh kiếm của hắn thì
lại dựa vào cơ thể khổng lồ và tốc độ của nhát chém của hắn. Chỉ có một vài
học sinh cao điểm có thể theo kịp kiếm của hắn mà thôi.

Với việc là một học sinh Hiệp Sĩ, hắn là người mà sẽ lên được mười hạng đầu
trong Học Viện này đấy.

"Chuyện đó xảy ra như cơm bữa đấy mà. Ren thua một trận đấu tập."

Shen là học sinh chuyên ngành Pháp Sư.

Đứng sau Ebert, hắn là học sinh đạt được hạng hai trong bài kiểm tra. Hắn đứng
hạng hai cho phần kiểm tra viết sau Ren. Hắn cũng là người thành công trong
việc sử dụng những ma pháp cấp cao trong phần thi thực hành của mình, khiến
cho cả giáo viên của hắn cũng phải bất ngờ.

Và Dược Sư.
"Hay là cậu định lấy lòng của giáo sư bằng cách dâng đống này cho ổng để ổng
sẽ cho cậu đậu trong kì thi thăng hạng mùa đông này."

"……Không."

"Có chuyện gì thế?"

"Thứ lỗi, nhưng——"

Ren nở một nụ cười tự chế nhạo mình trong khi ôm lấy cái túi đầy quà vặt.

"Tha cho tôi hôm nay đi. Tôi vô cùng mệt rồi. Hay đúng hơn là, việc mấy người
tốn thời gian với tôi thì cũng chả có ích lợi gì mà, đúng không? Ba người là
những học sinh xuất sắc mà. Tôi thực sự nghĩ thế đấy."

"?"

Cậu hoặc là sẽ phớt lờ họ hoặc là sẽ đáp lời họ. Nghĩ rằng Ren sẽ phản ứng như
thế, Ebert và Shen không nói nên lời và trân người ra đó. Lợi dụng khoảnh khắc
im lặng đó—

"Chào nhá. Tôi có vài việc cần phải lo đã."

Ren leo lên cầu thang hướng đến tầng hai.

Cậu chẳng hề quan tâm đến việc ba người bọn họ sau khi trấn tĩnh lại sẽ nói
gì, bởi vì còn có việc khác đang hiện diện trong tâm trí Ren.

……Mặc dù mình đã cố diễn đạt cơn sốc mình gặp phải khi đó thành lời nói, nhưng
trí óc mình lại trở nên trống rỗng nên chả có lời nào phát ra cả.

……Đây là lần đầu tiên mình có được một trải nghiệm như thế đấy.

"Cô gái đó thật là đáng kinh ngạc đấy……"

Cô gái với ấn tượng đầy mạnh mẽ nơi mái tóc ánh bạc và vẻ ngoài dịu dàng đầy
tinh tế kia.

Tộc Rồng. Chủng tộc cấp cao với danh hiệu là kẻ thống trị nơi Địa Giới. Cô ấy
đã đánh bại một con Wyvern trong khi chẳng cho phép nó có một sự kháng cự nào
cả, mặc dù nó chưa phải là một con trưởng thành gì.

Mình dám chắc rằng đó là một ma pháp điều khiển trọng trường, nhưng mình thật
chẳng biết cô ấy đã dùng kĩ thuật gì nữa.

Ma Pháp—

Nền tảng của Ma Pháp xuất thân từ giao động dạng sóng của sức mạnh được dùng
bởi những sinh vật cấp cao, những con Quỷ Dữ và các Thiên Thần. Loài người đã
sao chép Ma Pháp từ những nguồn đó.

Nói một cách chính xác thì chỉ có những kĩ thuật mà con người dùng là được gọi
là “ma pháp” mà thôi. Những sức mạnh của Quỷ Dữ và Thiên Thần thì lại được coi
là “những phép nhiệm mầu” hay “huyền bí”, những thứ mà có ảnh hưởng trực tiếp
đến những hiện tượng tự nhiên.

Cũng có người nói rằng Quỷ Dữ và Thiên Thần cũng dần sau đó bắt đầu gọi sức
mạnh của mình là “ma pháp”, có lẽ là do họ thấy từ đó khá là thú vị hay cũng
có lẽ là do họ thấy gọi như thế khá là tiện lợi.

“Nhưng thật sự là có một ma pháp như thế sao? Không chỉ thế, cô ấy có vẻ như
là cũng còn nương tay thì phải…”

Giờ nếu mình nghĩ về việc đó thì thái độ không chút nao núng của cô ấy ở trước
tộc Rồng thì đúng chắc là một dấu hiệu của sự tự tin nơi cô ấy đấy.

Pháp Sư giỏi nhất thế giới?Nếu là như thế thì chắc hẳn bang hội mà cô ấy tham
gia cùng cũng là một trong những bang hội mạnh nhất thế giới rồi đây.

“Nếu mà là một bang hội nổi tiếng thì chắc là “Tinh Linh Khảo Sát Hội” của
Kiếm Thánh Shion phải không nhỉ? Nếu như cô ấy là Pháp Sư với đẳng cấp cao
nhất thì một bang hội khác mà mình có thể nghĩ đến là “Hoàng Hôn Elmekia,”
thành lập từ những công dân tối cao của Elmekia hay “Kẻ Lữ Hành Đất Canaan,
Con Thuyền Của Những Lời Giáo Huấn.” Nếu như một người từ một bang hội nổi
danh như thế đến thị trấn này thì chắc hẳn là phải có những lời đồn đãi về cô
ấy trước khi cô ấy đặt chân đến rồi. Hay nói một cách chính xác thì, người từ
một trong những bang hội đầy tuyệt vời kia chắc hẳn là chẳng muốn đống quà vặt
nằm lăn lốc trên đường đâu…….”
Cô gái với luồng khí đầy kì diệu.

Trông cô ấy chẳng có vẻ gì là một thành viên thuộc bất kì bang hội nào đó. Đó
là lý do tại sao Ren lại nghĩ rằng cô ấy chỉ là một người dân thường và cố
gắng bảo vệ cô ấy khỏi con Wyvern kia bằng chính mạng sống của mình.

“Điểm khởi đầu của cuộc du hành của Elline là chỉ có một. Để một thân một mình
đi đến nơi tận cùng của thế giới.”

Kiếm Vương vô cùng mạnh mẽ đến mức người chẳng cần phải lập bang hội gì cả. Và
vẫn cứ như thế cho đến khi Tam Đại Công Chúa tập trung lại dưới trướng người
trong suốt cuộc Tận Chiến. Cho đến mãi tận lúc đó, chẳng có lấy đến một người
muốn thành lập một ban hội với người.

Ren suy ngẫm về huyền thoại kia—

“Nhưng cô gái đó. Mình dám chắc rằng cô ấy đã nói ra một điều vô cùng kì lạ
đấy……”

Ren lầm bầm một cách đầy mơ hồ khi cậu bước lên những bậc thang.

“Elline, chẳng lẽ……cậu đã quên mất tôi rồi sao?”

Kẻ trông y như Dũng Sĩ Quả Cảm.

Cậu chẳng thể nào nhớ nổi người ta đã nói với cậu điều đó bao nhiêu lần trong
mười bảy năm vừa qua rồi, nhưng tất cả những ai đã nói ra điều đó đều biết rõ
rằng “Ren và Dũng Sĩ Quả Cảm là hai người khác nhau.”

Nhưng cô gái đó thì lại khác.

Cô ấy đã nghĩ rằng Ren và Elline là chung một người.

Nói một cách chính xác thì cô ấy chẳng thể hiểu rõ được rằng Elline đã qua
đời. Không thì cô ấy sẽ chẳng đời nào lại nói điều đó bằng một kiểu đầy khác
biệt như thế đâu.

Hơn nữa cô ấy nói năng như thể cô ấy thật sự quen biết Dũng Sĩ Quả Cảm vậy.

……Ngoài ra, cái tên mà cô ấy dùng để giới thiệu bản thân mình.

“Không đời nào ta đây, Công Chúa Rồng Kyelse, lại bị đánh bại bởi một thứ yếu
đuối như thế này cả.”

Công Chúa Rồng Kyelse.

Khi nghe thấy cái tên đó bạn sẽ lại liên tưởng đến cô gái người đã từng là một
trong những thành viên của bang hội của Kiếm Vương Elline. Công Chúa của tộc
“Thiên Ngân Long”, dòng dõi Rồng lâu đời nhất. Cô ấy vô cùng mạnh mẽ đến mức
bị coi như là biến dị trong tộc Rồng của mình. Con quái vật mạnh mẽ nhất trong
lịch sử, được kính nể cả bởi Nữ Thần từ Thiên Giới và Chúa Quỷ nơi m Giới.

Đối thủ duy nhất mà Kiếm Vương Elline phải chật vật trong cuộc chiến của giữa
hai người. Mặt khác, cô ấy lại cho thấy sức mạnh đáng kinh ngạc của mình sau
khi tham gia vào bang hội được dẫn dắt với Elline, nơi mà cô cống hiến sức
mạnh vô tận của mình để ngăn chặn cuộc Tận Chiến.

“Không……thể nào.”

Sức mạnh vô tận của cô.

Và những lời tràn đầy ẩn ý mà cô đã thốt lên khi nhầm Ren là Elline.

“Không, đơn giản là chuyện đó không thể nào…… Việc cô gái đó……lại là Công Chúa
Rồng huyền thoại.”

Truyền thuyết kể lại rằng Tam Đại Công Chúa đều đã hi sinh trong trận chiến
trong quãng thời gian cuộc Tận Chiến diễn ra.

Và sự thật là chẳng có lấy một người nào thấy họ sau cuộc Tận Chiến cả.
Elline, người duy nhất sống sót đã tiếp tục cuộc du hành thế giới và qua đời
trong khi chẳng ai chứng kiến được cả.

“Nếu thật sự là thế thì có lẽ cô ấy thật sự là thành viên của một bang hội nổi
tiếng nào đó sao? Mặc dù trông cô ấy trạc tuổi mình.”

Cậu hướng đến tàng bốn của toàn nhà trong Học Viện trong khi lầm bầm trong
miệng.

“Aa, vậy là chẳng còn ai trong trường nữa rồi.”

Không như lúc ban trưa, cơ bản là chẳng còn ai trong toàn nhà Học Viện của Học
Viện Du Hành Thánh Fiora sau giờ tan trường cả.

Những học sinh hạ-đẳng thì lại quay về nhà ngay lập tức để ôn tập những môn
giáo dục của mình.

Nếu như bạn đã là học sinh trung-đẳng và cao-đẳng thì bạn sẽ lại đi mài dũa kĩ
những năng chiến đấu của mình như kiếm thuật hay ma pháp với câu lạc bộ của
mình.

Những học sinh thượng-đẳng thì lại bận rộn với việc kiếm tìm bạn đồng hành,
những người mà họ có thể lập nên một bang hội cùng. Những học sinh với điểm số
cao sẽ được chiêu mộ bởi những bang hội nổi tiếng, và rồi cũng sẽ có lúc mà
những học sinh đó rời khỏi thị trấn học sinh để đi tham dự bài kiểm của mình.

“Umm, phòng họp của Fear-senpai là—”

Hội học sinh—

Hội đồng đảm nhiệm tất cả những sự kiện của Học Viện trong suốt cả năm học
cùng như bảo vệ đạo đức nơi công cộng và luật lệ của Học Viện.

Bạn chỉ có thể trở thành thành viên bằng một lá thư giới thiểu từ một giáo
viên mà thôi. Nhưng mà những thành viên đó thì luôn là những người có điểm số
cao trong Học Viên. Bạn có thể nói rằng việc Fear được chọn là lẽ đương nhiên
mà thôi.

“……Aa, những thứ này nặng thật đấy. Mình đây chẳng còn tí sức mạnh nào ở cánh
tay mình nữa rồi.”

Cậu rẽ trái đi vào hành lang trên tầng bốn và bước về phía trước.

Cậu nhìn qua cánh cửa sổ để rồi lại thấy thời tiết đầy ảm đạm bên ngoài kia,
nơi mà những giọt mưa vẫn còn đang rơi. Cậu bước đến căn phòng ở cuối hành
lang—

“Kyelse, mình thấy rằng cậu cũng có ý định đi tìm Encore đấy.”

Đó là lúc mà Ren nghe thấy một giọng nói đầy quen thuộc ở phía bên kia cánh
cửa.

……Fear-senpai?

“Di vật cuối cùng mà cậu ta để lại. Cậu có biết được vị trí của nó không?”

“Mình đây cũng có được một vài đầu mối.”

Người trả lời những câu hỏi của chị ấy mang một giọng nói trẻ trung hơn khi so
sánh với Fear. Giọng nói vang lên một cách đầy đẹp đẽ tựa như một tiếng chuông
ngân nhưng cũng mang theo trong nó ý chí đầy mạnh mẽ của cô gái đó—

……Chẳng phải đó là cô gái vừa nãy đó sao?

Cô gái với mái tóc bạc, người đã đánh bại con Wyvern chỉ với một đòn tấn công
duy nhất. Giọng nói đó là thứ mà cậu vừa mới nghe qua lúc nãy đến không đời
nào cậu lại có thể nhầm được cả.

“Dù sao đi nữa thì, cậu nghĩ gì về việc thứ đó liệu có thật sự hiện hữu hay
không?”

Giọng nói đầy trầm tĩnh của Fear.

“Cậu, mình, và thậm chí là cả Elise. Chẳng ai trong số chúng ta thấy Elline
ghi chép gì trong suốt cuộc hành trình của mình cả. Chắc có lẽ đó chỉ là một
câu chuyện mà loài người dựng nên mà thôi.”

“Tên đó chắc chắn là có thời gian để viết ra Encore đấy. Lúc chúng ta vắng mặt
đấy.”

Giọng nói ngập tràn sức mạnh thuộc về cô gái với mái tóc bạc kia.

“Năm năm trời vắng mặt…… Khoảng thời gian từ lúc cuộc Tận Chiến kết thúc đến
cái chết của Elline. Chắc chắn là chúng ta chẳng biết biết được cậu ta làm gì
trong thời gian đó. Cả ba chúng ta đều đã chịu những vết thương chí mạng, vì
thế việc cố gắng giữ gì sinh mạng của mình cũng đã khiến chúng ta vô cùng bận
rộn rồi.”

“Nhân tiện đây, chẳng lẽ chúng ta đã bị coi là đã chết trong giới loài người
sao?”

“Hẳn là vậy rồi. Chỉ mới được một tháng thôi khi mà cậu thoát khỏi được phong
ấn. Chúng ta đây chẳng hề xuất hiện trên Địa Giới kể từ khi cả Elise và tớ về
lại Thiên Giới và Địa với để chữa trị bản thân. Tớ nghĩ rằng việc họ nghĩ thế
cũng là lẽ tự nhiên thôi.”

Người nói điều đó cùng với sự cay đắng là Fear.

“Kyelse, cậu nhớ được bao nhiêu trong số đó chứ?”

“Tớ sao? Chà, tớ nhớ rõ cho đến tận lúc chân phải và vai trái bị thổi bay đi
lần đầu tiên và rồi nhận phải một đòn tấn công vào bụng mình, thương tích
nghiêm trọng đến mức nó có thể hủy đi mạng sống của cậu. Chẳng phải cậu đã ăn
miếng trả miếng bằng những đòn chí mạng với kẻ địch sao?”

“Đúng vậy. Ngoài ra, cả cơ thể của Elise đều bị phân rã sau khi bị kéo vào
trong cấm thuật của đối phương. Trong trường hợp của cậu thì thì cậu ta đã đưa
ra quyết định chính xác khi từ bỏ việc chữa trị cơ thể mình và thay vào đó là
chọn việc dùng ma pháp phục sinh.”

“Tớ có nghe nói rằng Elise đã thành công trong việc phục sinh bản thân mình.”

“Chính xác. Cậu ấy cuối cũng cũng đã thành công mười năm trước. Cựu Chúa Quỷ
sẽ đúng chính xác mười tuổi vào năm nay.”

“Tệ hại thật. Và cả hai người các cậu đều gọi bản thân mình là Tổng Lãnh Thiên
Thần mạnh nhất nơi Thượng Giới và Chúa Quỷ sao. Mình đây cơ bản là chẳng hề bị
một vết thương nào cho đến khi bị phong ấn đi.”

“Chỉ là cậu quá mạnh mà thôi. Chỉ với hơi thở của cậu không thôi thì cơ bản là
cậu cũng đã là bất khả chiến bại mất rồi.”

Fear thở dài cũng với nụ cười trên khuôn mặt vô cùng kinh ngạc của mình.

Ren lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người bọn họ từ phía sau cánh cửa.

“…………Không thể nào……”

Ren gần như là đánh rơi túi đầy quà vặt mà cậu đang mang lên sàn một cách vô
tình đấy.
Cậu nhận ra rằng mình có thể cảm thấy cơn ớn lạnh trên lưng cậu do cơn sốc đó.

……Không thể……nào……

……Fear-senpai……lại thật sự là huyền thoại đó……

Ren vẫn còn nhớ rõ cái ngày mà cô ấy nói chuyện với cậu, người mà đã bị cách
ly khỏi lớp học của mình.

“Cá nhân em thì nghĩ gì về câu chuyện nào? Em có nghĩ rằng huyền thoại của
Elline chỉ là một câu chuyện giả tưởng hay không?”

Tổng Lãnh Thiên Thần Fear.

Theo truyền thuyết, người ta kể lại rằng cô ấy là Thiên Thần mạnh nhất nơi
Thiên Giới, người với sức mạnh còn vượt qua cả Nữ Thần Lesfrese.

Tuy nhiên, chuyện này lại giải thích mọi thứ khác.

Mặc cho là một Dược Sư, chị ấy lại giỏi kiếm thuật hơn những đứa con trai là
Hiệp Sĩ nữa. Ngay cả với những ma pháp phòng hộ của mình, cô ấy còn thể hiện
một màn trình diễn đầy tuyệt vời khi mà không chỉ có những học sinh Pháp Sư ,
mà đến cả giáo viên cũng không thể thốt nên lời. Nếu như thân phận thật sự của
chị ấy là Tổng Lãnh Thiên Thần huyền thoại thì chắc chắn rằng chị ấy thể hiện
nhiêu đó kết quả trong khi vẫn còn đang nương tay đấy.
—Ngay từ đầu thì cái tên Fear của chị ấy cũng đã giải thích điều đó rồi.

—Chị ấy chẳng hề có ý định giấu giếm thân phận của mình. Chị ấy đã cho mọi
người biết thân phận thật sự của mình ngay từ đầu rồi.

Đây là niềm phấn khích hay nỗi lo âu đây cơ chứ?

Bản thân Ren chằng hiểu nổi lý do gây nên cơn ớn lạnh mà cậu có thể cảm nhận
được trên toàn bộ cơ thể mình.”

“……Bọn họ chẳng hề hy sinh. Cả Tổng Lãnh Thiên Thần Fear và Công Chúa Rồng
Kyelse……”

Ý nghĩa xác đáng dành cho cụm từ tái sinh thì vẫn còn rất là mơ hồ, nhưng nếu
như thế thì khả năng cho việc Elise, Chúa Quỷ vào lúc đó, vẫn còn sống là rất
cao. Rõ ràng là khả năng cho việc cuộc trò chuyện của họ bị nghe nhầm là cũng
cao như thế. Ví dụ, giả như có học sinh náo đó ngoài mình ra nghe được chuyện
này, thì họ sẽ chẳng đi tin câu chuyện nào một cách dễ dàng đâu. Cuộc trò
chuyện của họ thật khó có thể mà tin được.

……Ngoại trừ mình ra.

……Đó là vì mình gần nhất đã chứng kiến cô gái được gọi là Kyelse đánh bại con
Wyvern.

Dáng vẻ của tấm lưng cô ấy vào lúc đó cũng thật quá ư là đáng yêu cùng ảo
diệu. Và hơn nữa—

“Vậy là ngươi theo ta đến tận thành phố này là vì ta đã xâm phạm lãnh thổ của
ngươi sao.”

Nêu cô gái được gọi là Kyelse kia lại thật sự là Công Chúa Rồng huyền thoại
thì chuyện đó có thể giải thích được việc tại sao con Wyvern tấn công thị trấn
này.

Kyelse là người đã xâm phạm lãnh thổ của nó trong khi cô ấy đang trên đường
đến đây.

Con Wyvern chắc hẳn là đã rất tức giận và theo cô ấy đến đây.

Nói tóm lại thì——

Nếu như cả hai người bọn họ là Tổng Lãnh Thiên Thần Fear và Công Chúa Rồng
Kyelse thì việc đó sẽ giải thích được cho sức mạnh dị thường của họ và tất cả
những lời nói đầy bí ẩn kia.

“Dù sao thì mình đây vẫn rất hứng thú với thứ được gọi là Encore đó đấy.”

Giọng của Fear.

Giọng nói của cô ấy là giọng mà sẽ khiến bạn liên tưởng đến tiếng róc rách của
một dòng suối nhỏ, thế nhưng khi vang lên thì nghe nó lại vô cùng giản dị.

"Elline đã đi kiếm tìm thứ gì bằng việc chu du khắp thế giới sau cuộc Tận
Chiến như thế cơ chứ? Năm năm đằng đẵng trước khi cậu ta mất vì bệnh tật. Có
lã có thứ gì đó cậu ta muốn truyền đạt cho chúng ta, những người đã từng là
động đội của cậu ta."

Độc cô Kiếm Vương. Ngay cả sau khi chấm dứt cuộc Tận Chiến trong khi được cả
Tam Đại Công Chúa phục vụ dưới trướng mình, truyền thuyết kể lại rằng người
vẫn tiếp tục cuộc ngày trình ngay cả khi chỉ còn một mình cô độc.

Mặc cho sự thật hiển nhiên rằng người mang trong mình một căn bệnh hiểm nghèo
sẽ giết chết người. Người vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình vì một lý do
nào đó.

"Đó là lý do tại sao mình sẽ kiếm tìm Encore, trước tất cả mọi người trong thế
giới này."

Giọng nói của cô gái của cô gái với mái tóc bạc.

Mặc cho giọng nói có hơi chút yếu đuối nhưng giọng nói đó lại mạng đầy sự tinh
khiết mà sẽ chẳng bao giờ bị vấy bẩn.

—Tầm quan trọng của lý do cho việc kiếm tìm Encore của cô ấy lại nằm ở một mức
độ khác.

Tất cả những bang hội trên thế giới này cũng như tất cả những học sinh trong
Học Viện này chỉ xem Encore là thứ mà sẽ cho phép họ đạt được dang hiệu "Dũng
Sĩ Quả Cảm" mà thôi.

Nhưng những cô gái này đây thì lại khác. Đối với họ, những người đã chu du với
vị Dũng Sĩ Quả Cảm đầy nổi tiếng kia, Encore lại thật sự là di vật cuối cùng
được để lại bởi Elline quá cố, và nó là một kí ức đầy quan trọng về người. Và
họ tin rằng việc tìm thấy nó sẽ lf món quà chia tay cuối cùng mà họ có thể
thực hiện với tư cách là cựu đồng đội của người.

Hình ảnh hai người họ kiếm tìm Encore thì thật quá giản đơn và thuần khiết.

“…………”

Ren đã nắm chặt bàn tay mình lại mà chẳng hay biết gì.

……Vậy ra mọi chuyện là như thế.

……Những gì Fear-denpai nói về việc rời khỏi Học Viện trước buổi lễ tốt nghiệp
của mình để kiếm tìm Encore.

Đồng đội cũ của chị ấy, Công Chúa Rồng Kyelse, đã thức giấc từ phong ấn của
mình.

Đó là lý do tại sao chị ấy không còn phải lưu lại ở nơi Học Viện này nũa. Rõ
ràng là chị ấy không cần phải ở lại rồi. Đó là bởi vì người con gái được gọi
là Fear này đây đã có được một người đồng đội mà chị ấy đã chu du cùng từ rất
lâu trước đó rồi.

"Chà, thôi nói chuyện nghiêm túc ở đây đi."

Âm thanh của chiếc ghế bị dời đi.

Fear ắt hẳn là đã dời chiếc bàn họp to đùng và chiếc ghế bên trong phòng họp
đi rồi.

"Đừng có nói chuyện trong lúc đứng nữa. Chúng ta hãy bình tâm lại bằng cách
ngồi xuống và nói về tình trạng hiện tại đã."

Âm thanh của chiếc túi chứa đầy quà vặt được đặt lên bàn vang lên sau đó.

"Và đó là gì vậy?"

"Mình nhặt được trên đường đấy. Mình chút nữa là phải tranh giành thứ này với
một con người rồi đấy, nhưng cậu ta lại là một người tốt bụng, quyết định đưa
hết tất cả thứ này cho mình."

Xạo tổ!

Cô định lẳng lặng lấy chúng đi thì có—Ren kìm nén những lời đó khỏi phát ra từ
miệng mình và giữ im lặng.

"……Thứ lỗi cho mình nhưng chẳng phải những món quà vặt đó là thứ mình nhờ Ren
mang về sao?"

"Ren?"

"Nếu như có tổng cộng mười tám cái bánh pudding, ba ổ bánh gato lớn, hai mươi
lăm bánh su kem, và còn ba mươi bảy cái bánh ngọt bên trong đó nữa thì mình
nói đúng rồi. Mình đã đự định chuẩn bị nó cho ngày hôm nay đấy."

"Số lượng chính xác đấy."

"Biết ngay mà. Thảo nào Ren lại bị trễ. Chắc hẳn em ấy đã quay lại để mua lại
đúng y như vậy rồi. Mình cần phải xin lỗi em ấy sau đó mới được."

"……Ren? Người mà cậu cứ nhắc đến từ đầu đến giờ là ai thế?"

Sau vài phút ngập ngừng.

Cô gái với mái tóc bạc liền phát ra một giọng đầy kinh ngạc.

"Ồ phải rồi. Dẹp mấy người mà mình thậm chí chẳng quen biết gì qua một bên đi.
Nghe này Fear! Mình có nhắc đến chuyện này rồi, nhưng mình vừa trông thấy một
người trong giống Elline đến nỗi mình nhầm người đó là Elline đấy!"

"Đó là lý do tại sao mình lại nói rằng người mà cậu đang nhắc đến là Ren đấy."

Fear liền khúc khích cười.

“Em ấy cũng là một học sinh ở Học Viện này như mình vậy. Em ấy là một học sinh
trung-đẳng, mười bảy tuổi đầu, học chuyện ngành Hiệp Sĩ.”

“Một Hiệp Sĩ sao. Thế thì cậu ta còn bắt đầu giống Elline nhiều hơn nữa rồi
đó.”
—THÌNH THỊCH

Những lời đó được hai cô gái kia nói ra trong khi chẳng cố ý gì. Cậu giống như
Elline vậy——Mặc dù đó là những lời mà Ren đã nghe vô số lần rồi, nhưng rồi cậu
nhận ra rằng tim mình lại loạn nhịp đến mức vô cùng đau đớn khi những cô gái
nói ra điều đó.

……Không. Mình đây chẳng giống người chút nào cả.

……Mình đây chẳng phải là người vô cùng tuyệt vời đến mức có thể sánh cùng Dũng
Sĩ Quả Cảm được.

Cậu chẳng thể vượt qua được bài kiểm tra thăng hạng và thậm chí là phải học
lại năm Hiệp Sĩ Hạng-III thêm một lần nữa.
Ngay cả với con Wyvern mới vừa nãy, Ren thậm chí chẳng có thể làm trầy một
miếng vảy của nó nữa là, nhưng mà có thể nói rằng con Wyvern kia thì lại vượt
quá khả năng của cậu.

“Người được gọi là Ren kia lại có cùng mùi hương như Elline vậy……”

Giọng cô gái với mái tóc bạc vang vọng.

“Trong những trường hợp nơi loài người có cùng ngoại hình và dáng vóc, thì
cũng có thể nghĩ rằng cấu trúc sinh học và chức năng thì cũng như nhau.”

“Khác đấy.”

Cô ấy bác bỏ điều đó bằng việc lắc đầu mình—và Ren có thể dễ dàng tưởng tượng
ra được cảnh đó từ phía bên kia cánh cửa.

“Mình đây không có nói đến những đặc điểm đơn giản như ngoại hình và mùi
hương. Thứ đó còn sâu hơn nữa kìa… có một thứ gì đó bên trong cậu ta giống như
Elline vậy. Không thì mình đây chẳng nhìn nhầm cậu ta là Elline đâu.”

“Quả thật vậy. Chà, sự thật là mình xuống Địa Giới này là vì mình trở nên tò
mò về em ấy đấy.”

“……Vậy đó là lý do tại sao cậu lại theo học Học Viện của loài người sao?”

“Đúng vậy. Mình muốn ‘quan sát’ Ren một cách thân cận. Mình đăng kí vào Học
Viện này như là đàn chị lớn hơn em ấy một lớp, nhưng rồi Ren phải học lại một
năm và thất bại trong việc trở thành học sinh cao-đẳng và vẫn là học sinh
trung-đẳng. Mình đây hiện là học sinh thượng-đẳng vì thế mình hiện đang lớn
hơn em ấy hai lớp.”

“Cậu ta ở lại một năm sao?”

Kyelse đáp lời với một giọng đầy khó hiểu.

"Em ấy bị người ta gán cho nhãn là thiếu sức mạnh trong việc là một học sinh
Hiệp Sĩ. Ren đăng kí vào trường này làm học sinh theo học chuyên ngành Hiệp
Sĩ, nhưng em ấy lại trượt kì thi thăng hạng của mình. Rõ ràng là năm nào cũng
có học sinh thi rớt cả, nhưng nếu nhìn xa hơn thì việc đó cũng là khá hiếm."
"Đó là lý do tại sao cậu ta lại vô cùng hoảng loạn trước sức mạnh của con
Wyvern đó sao."

"Thế thì, sau khi cận bên quan sát Ren thì ý kiến của cậu thế nào?"

"……Mình không biết nữa. Ngoại trừ việc chuyện đó cảm giác như thể mình bị ném
vào thực tại vậy. Cảm giác như thể mình tỉnh giấc khỏi một giấc mơ sau khi
biết được rằng Elline không còn hiện diện nơi đây nữa vậy."

Rõ ràng đó là cảm xúc thật sự của Công Chúa Rồng huyền thoại được giãi bày
bằng một giọng nói đầy yếu ớt.

"Có phải bởi vì Ren quá yếu?"

"Không, là bởi vì Elline quá mạnh. Con người đó thật sự là hiện thân của sức
mạnh tuyệt đối. Mình đã nhận ra được rằng con người như cậu ta sẽ chẳng bao
giờ xuất hiện trên thế giới này nữa. Đó là những gì tớ cảm thấy đấy."

"……Mình dám chắc rằng Ren rất có tiềm năng đấy. Ít nhất là theo góc nhìn của
mình."

Fear tiếp tục với một giọng đầy bình tâm và dịu dàng.

"Như mình đã nói rồi nhưng lý do cho việc hạ giới của mình xuống Địa Giới thì
cũng rất là đơn giản. Vì thương tổn mình nhận được trong trận chiến đó cũng đã
được khôi phục vào lúc đó, và mình lại nhận thấy rằng có một con người nơi Địa
Giới có hình dáng giống Elline. Vì thế mình trở nên hứng thú với em ấy. Và
mình quyết định đi kiểm tra em ấy."

"……Kiểm tra về khả năng cậu ta là phiên bản tái sinh của Elline?"

"Không. Chính xác mà nói thì 'tái sinh' là một bí thuật mà chỉ duy nhất có Quỹ
Dữ có khả năng sử dụng mà thôi. Ngoại trừ khả năng là Ren bộc lộ nét tương
đồng như Elline, nếu như chúng ta nói về tính thừa hưởng ở đây. Nói cách khác,
thừa hưởng sức mạnh không thể nào đoán trước được của Elline. ……Nhưng chuyện
không phải thế. Sức mạnh đó chẳng hề xuất hiện trong Ren theo như mình đã
phỏng đoán và vẻ ngoài giống với Elline của Ren thật sự chỉ là sự ngẫu nhiên
mà thôi."

"Mình cũng nghĩ thế. Nếu như cậu ta thực sự thừa hưởng sức mạnh của Elline thì
cậu ta sẽ chẳng phải chật vật trước một con Wyvern đâu."

"Nhưng—"

Sau khi hít thở một hơi thật sâu.

Sau khi kết thúc lời nói của mình như thể vẫn còn ý gì phía sau nữa, giọng nói
của Fear lại một lần nữa vang vọng.

"Mình thật ra đã có thể quay về Thiên Giới dau khi cuộc quan sát của mình với
em ấy kết thúc. Ngoại trừ, ……đây cũng là chuyện mà mình chẳng ngờ đến, nhưng
rồi mìnhblaij nghĩ rằng việc lưu lại Học Viện này một chút nữa cũng chẳng phải
là một ý tồi gì."

"Vì lý do gì chứ?"

"Mình muốn tiếp tục dõi theo Ren thêm một chút nữa. Có lẽ mình nên nói là mình
muốn cổ vũ em ấy. Nếu như mình không biết được tin cậu phá được phong ấn thì
mình chắc sẽ tiếp tục ở bên cạnh em ấy cho đến lúc mình tốt nghiệp.

"Cổ vũ cậu ta? Vì lẽ gì chứ?"

"Mong muốn hoàn thiện bản thân mình một cách đầy chân thành hơn bất kì ai của
em ấy."

"Có một cảm xúc đầy trìu mến bên trong giọng nói của cô gái đưa ra câu trả lời
đó."

"Em ấy là Elline đúng là khác nhau. Mình đoan chắc rằng Ren là người hiểu điều
đó nhất. Khả năng kiếm thuật của em ấy thì không nhiều và em ấy cũng không
được sinh ra với một cơ thể trời phú. Nhưng con tim em ấy chẳng hề tan nát bởi
những tràng cười từ những người quanh cậu và nình đây đã chứng kiến em ấy cố
gắng luyện tập hơn tất cả mọi người từng ngày một. Là một Thiên Thần, 'khí
chất' của một người như thế khiến bọn mình muốn cổ vũ em ấy."

"Thật tình. Người trong khi là một Tổng Lãnh Thiên Thần lại cư xử như một con
người là sao?"

"Cũng có rất nhiều Thiên Thần cảm thấy yêu thích con người, và vì mình đây là
một trong số họ, nên việc sống trên Địa Giới cũng chẳng khó khăn gì, cậu biết
không? Thay vào đó, mình đây lại không thể không yêu thích cuộc sống này đấy.
Cậu bé được gọi là Dũng Sĩ Quả Cảm Giả Mạo sẽ tiến xa được đến đâu? Mình đây
bắt đầu mong muốn được trông theo em ấy đấy."

“…………!”

The bag of snacks that gets dropped from Ren’s arms.

Ren quẳng đi mất bản năng kêu gọi phải nhặt chúng lên của mình và thay vào đó
là chạy dọc hành lang trong sự rối trí.

—Bởi vì một cơn bốc đồng.

—Thậm chí là ngay cả khi mình nhận thức được, cả cơ thể mình chẳng thể nào
thôi không chuyển động được nữa.

"Mình đang làm thế này!?"

Cậu chẳng thể nói nên lời.

Cảm giác như thể mình bị xối vô số thùng nước lạnh lên cái cái suy nghĩ dường
như đã nóng lên hừng hực của mình vậy.

……Đúng vậy, đúng y như những gì Fear-senpai đã nói.

……Giờ không phải là lúc để cho mình ở đây và lắng nghe cuộc đối thoại của họ.
Có rất nhiều thứ mình đây cần phải thực hiện.

Mình đây chẳng phải là Dũng Sĩ Quả Cảm gì. Những gì minh có chung với người
chẳng qua chỉ đơn giản là ngoại hình. Mình đúng là bị coi thưởng cả bởi đàn
anh lẫn đàn em mình, nhưng mình đây vẫn sẽ tiếp tục cố gắng hết mình.

Đó là bởi vì mình cũng muốn được chu du đến thế giới bên ngoài kia.

Một ngày nào đó, mình muốn được nhìn ngắm đường chân trời của cái thế giới mà
Elline tiếng tăm và Tam Đại Công Chúa huyền thoại đã từng đặt chân đến này
đây.

"Nếu là như thế thì việc mình cần phải làm đã quá rõ ràng rồi!"

Những gì mình cần phải làm không phải là chỉ đứng đây không thôi. Để bắt kịp
những người cùng trang lứa mình dù chỉ là một ngày sớm hơn thôi thì mình nhất
định phải tiếp tục cố gắng.

Đó là lý do tại sao nơi mình đang tiến đến là—


Sekai no Owari no Sekairoku - Chương #6