Buổi tối dần vào cuối thu không còn nhiệt độ như ban ngày, vùng hoang vu khí lạnh còn rét căm căm hơn vách tường bên ngoài.
Đống lửa hừng hực cháy phát ra tiếng tí tách. Người Dã Thảo quấn băng vải mới tinh, dựa vào một khối đá lớn chợp mắt. Dã Thảo cảm giác dược cao mát lạnh giúp vết thương nhanh chóng lành.
Càn Kình xoay thiết xoa khiến gà nướng phát ra tiếng mỡ nhỏ giọt.
- Ra đi.
Càn Kình cúi đầu nhìn gà nướng trên đống lửa, liếc không khí bốn phía.
Càn Kình nói:
- Buổi tối khá lạnh, theo một ngày chắc đói rồi? Ẩn núp chỉ có bánh lạnh, nước lạnh, khó chịu lắm đúng không?
Dã Thảo mở to mắt liếc bốn phía, nghi hoặc nhìn Càn Kình. Tại sao Càn Kình đột nhiên nói lời như vậy? Xung quanh không có ai.
- Ha ha ha ha ha ha! Nếu bạn học Càn Kình mời thì ta ra rượu nóng vậy.
Mộc Nột Thiên Sách phe phẩy quạt như gã không phải trong đêm thâu lạnh lẽo mà là giữa trưa nắng nóng.
- Sao nướng nhiều gà như vậy? Không lẽ bạn học Càn Kình biết hộ vệ Thiết Nam của ta ăn nhiều? Nhưng . . .
Thiết Nam ngơ ngác nhìn lợn rừng nướng trên đống lửa, cho dù gã ăn nhiều cỡ nào cũng không thể một bữa nuốt hết nguyên con lợn rừng nướng, hơi bị nhiều.
- Còn chưa ra?
Càn Kình nhận lấy rượu thơm từ tay Mộc Nột Thiên Sách, không ngẩng đầu lên tiếp tục bảo:
- Nếu không ra nữa thì hãy quay về Hồng Lưu Chiến Bảo.
Trong đêm tối, Cổ Nguyệt Gia Anh cất bước nhẹ hơn bình thường, gục đầu nhìn xuống đất, cùng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy tới gần đống lửa.
- Ôi chao!
Mộc Nột Thiên Sách nhướng mày, cười híp mắt nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh.
- Thuật ẩn giấu thật lợi hại, ta và Thiết Nam không phát hiện ra.
Cổ Nguyệt Gia Anh thu lại khí thế vợ cả trong nhà, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Càn Kình như cô vợ nhỏ làm chuyện sai. Cổ Nguyệt Gia Anh nhìn đống lửa đốt cháy.
Càn Kình đưa con gà nướng chín cho Cổ Nguyệt Gia Anh, nói:
- Lén đi theo không phải chuyện tốt, nàng nói đúng không?
Cổ Nguyệt Gia Anh nhận con gà, xé một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng, gật đầu không nói, hoặc nên nói là không biết nên nói cái gì đáo lại Càn Kình. Cổ Nguyệt Gia Anh có cảm giác con nít làm chuyện xấu bị lão sư bắt tại trận.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy một kiếm chém một khối thịt lợn rừng, hào sảng bỏ vào miệng nhai.
- Vị tạm được nhưng không bằng siêu đầu bếp nấu.
Càn Kình trừng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Hắn chỉ nướng thịt no bụng, nàng tưởng đây là hoàng cung Ma tộc của nàng sao? Có đầu bếp chuyên dụng nấu cơm cho? Nếu ta có trình độ siêu đầu bếp thì đã đi chỗ Ma tộc các người độc chết Đại Ma Vương hiện thời, để lại cái tên huy hoàng trong lịch sử.
- Bạn học Càn Kình, lần trước nói mời ngươi uống rượu lần này xem như đã làm được.
Miệng Mộc Nột Thiên Sách dính đầy mỡ giơ túi rượu lên, nói:
- Ta nghe nói bạn học Càn Kình còn có mấy bằng hữu? Không biết khi nào họ quay về học viện?
- Không biết.
Càn Kình uống một hớp rượu cay, ngửa đầu ngắm sao. Không biết bây giờ đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc sống như thế nào trong Cổ Hoang Sa Hải?
Thiết Nam gặm chân sau lợn rừng, lấy làm lạ nhìn Mộc Nột Thiên Sách. Lục hoàng tử suy nghĩ cái gì? Rõ ràng nói Càn Kình rất khó thành hỗ trợ nhưng bây giờ xem ra gã không chịu từ bỏ, chủ động đi theo đến tái ngoại.
- Không được, chịu không nổi!
Trong bóng tối, tiếng càu nhày bực bội vang lên. Hồng Triết Linh Quan bước nhanh tới gần đống lửa, ngồi cạnh Thiết Nam.
Hồng Triết Linh Quan đụng vai Thiết Nam, nói:
- Xích sang một bên đi. Các ngươi ăn thịt uống rượu để mình ta trong bóng tối uống gió? Sao mà được.
Mộc Nột Thiên Sách vẫn mỉm cười nhưng trong mắt tăng cảnh giác. Tại sao Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan hạng hai Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ xuất hiện ở đây? Không lẽ cũng muốn Càn Kình làm hỗ trợ?
Càn Kình cười lấy một hộp thuốc lá từ trong đấu giới làm tư thế ném ý hỏi Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan có hút thuốc không?
- Thứ tốt, mau đưa đây!
Hồng Triết Linh Quan rút một điếu thuốc ra mồi lửa, hút mạnh một hơi, nhắm mắt hưởng thụ mùi thuốc lá.
Thật lâu sau Hồng Triết Linh Quan:
- Tiểu tử, ngươi không nhân hậu chút nào. Biết rõ ta cũng ở trong bóng tối lại cố ý không nói ra.
Mộc Nột Thiên Sách cẩn thận quan sát Càn Kình. Khi Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan ở trong bóng tối oán trách, những người ngồi quanh đống lửa hơi giật mình. Trừ Càn Kình, cảm xúc của hắn không thay đổi, rõ ràng hắn biết Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan tồn tại. Sao Càn Kình làm được như vậy?
Càn Kình duôi eo. Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan là người núp kín nhất, nhưng so với đám ma thú ẩn giấu, tập kích, sinh tồn trong Vô Tận thế giới thì gã vẫn kém rất nhiều. Nếu Càn Kình không thể phát hiện ra Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan thì không biết hắn chết bao nhiêu lần trong Tây sơn.
- Ta bảo này tiểu tử.
Hồng Triết Linh Quan xé thịt, nói:
- Ngươi không muốn làm hỗ trợ của Thiên Luyện thì có hứng thú làm khách khanh cho Linh Quan gia chúng ta không? Ta có thể hỗ trợ mời cho.
Mộc Nột Thiên Sách mỉm cười, khóe môi đầy bất ngờ. Tuy Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan xế hạng hai trong Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ, nhiều người nói gã không bằng Thiên Luyện Linh Quan đệ nhất, bình thường chỉ thấy gã ngủ, không có cơ hội tiếp xúc tìm hiểu. Nay xem ra Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan quyết đoán, dứt khoát trên cả Thiên Luyện Linh Quan.
Chiến Sĩ huyết mạch trước giờ là một đám kiêu ngạo, mười gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch càng là như vậy. Huyết mạch Sư Thứu Vương và gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà trong mười Chiến Sĩ huyết mạch càng kiêu ngạo.
Hôm nay Chiến Sĩ thế hệ trẻ huyết mạch Sư Thứu Vương, xếp hạng hai Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ Chiến Tranh Chinh Phạt học viện có quyền lực nhất định đại biểu cho gia tộc huyết mạch Sư Thứu Vương mở miệng mời đệ tử năm nhất Chiến Sĩ bình thường trở thành khách khanh của Linh Quan gia.
Càn Kình bỏ thêm mấy khúc gỗ hơi ẩm vào đống lửa, ngọn lửa phát ra tiếng tí tách càng chói tai.
- Xin lỗi.
Càn Kình ngẩng đầu nhìn Hồng Triết Linh Quan, nói:
- Ta là đệ nhất người thủ hộ của La gia.
Hồng Triết Linh Quan cười nhún vai. Ở mức nào đó thì người thủ hộ chính là khách khanh, tuy rằng khách khanh có thể cùng lúc tham gia vài nhà nhưng Càn Kình lấy cớ đó từ chối.
- Không làm khách khanh.
Hồng Triết Linh Quan lấy túi rượu từ chỗ Mộc Nột Thiên Sách, nói:
- Không lẽ ngươi muốn làm minh hữu của Linh Quan gia chúng ta?
Minh hữu? Mộc Nột Thiên Sách nhướng mày cười nhìn Càn Kình. Nếu Càn Kình thật sự muốn làm minh hữu của gia tộc huyết mạch Sư Thứu Vương thì đó là không biết năng lực, địa vị của mình là gì.
Dù là hội trưởng Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu thành cũng không đủ tư cách có kết thành quan hệ minh hữu bình đẳng với gia tộc huyết mạch Sư Thứu Vương.
Càn Kình cầm nhánh cây khều gỗ đốt lửa, cười hờ hững nói:
- Không vội, có lẽ sẽ có cơ hội.
Có cơ hội trở thành minh hữu?
Mộc Nột Thiên Sách nhíu mày hiếm hoi.