Chương 594: Man tộc, Bỉ Mông



Một bước đạp ra miếng lát đá vỡ nát, giày rách mướp bị nhiệt độ cao của Địa Hỏa Chi Tâm đốt xèo xèo thành đống tro tàn. Chỗ gạch đá bị đạp nát cũng bị khí lưu nhiệt độ cao nướng thành màu đen, tựa như ma pháp lửa cực nóng từng xẹt qua đây.



Càn Kình chạy nhanh đến cực hạn trong vườn trường, thân thể ma xát không khí như hỏa xa vụt qua dấy lên bụi trần. Phong cảnh lướt qua hai bên nhòe đi.



Hai học viện Ma Pháp Sư tham gia vũ hội xong đi ra chợt cảm giác cuồng phong quét qua, vành mũ ma pháp trên đầu bị gió mạnh thổi run run lật ra sau.



- Mới rồi có người chạy qua sao?



- Chắc không phải, ta không thấy gì cả, chắc là cơn gió?



- Không lẽ ta hoa mắt?



- Rất có thể, nếu không thì chẳng lẽ vừa rồi là vong linh đi qua?



Càn Kình xông đến một cầu thang trong hành lang, đi lên từ chỗ này quá chậm. Càn Kình ngẩng đầu nhìn sân thượng, một tay bấu cửa sổ lầu môn, đôi chân mạnh đạp lên. Càn Kình như con khỉ nhảy lên cửa sổ lầu hai, tay trái thò ra, hai chân đạp lại xông lên tầng ba.



- Đó là cái gì?



- Ma vượn sao?



- Chắc không phải, nơi này là học viện sao lại có ma vượn trong rừng?



- Sao không có? Ngươi nhìn cách hành động của nó đi, giống y ma vượn.



- Trong học viện sao lại có ma vượn? Mau đi thông báo cho hiệu vệ đội!



Vù vù vù vù vù!



Trên sân thượng, Cung Tiễn Thủ bắn một mũi tên xuống, tiễn khí mãnh liệt ập vào mặt. Tim Càn Kình đập nhanh, Cung Tiễn Thủ bắt lấy cơ hội rất chính xác, vừa lúc hắn nhảy lên không trung chẳng có chỗ trốn.



Đấu giới mở ra cho ta!



Càn Kình lật cổ tay cầm Trảm Mã Đao. Trảm Mã Đao rộng, dày, cuồng phát ra sát khí kinh người. Dưới ánh trắng Trảm Mã Đao nở rộ tia sáng lạnh như đại mãng lăn lộn trong nước, như giao long xuất hải, đao quang hung bạo xẹt qua khung trời không chút lưu tình 'nuốt' mũi tên vào đao quang đấu khí.



Bùm bùm bùm bùm bùm!



Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!



Một chân Càn Kình đạp cửa sổ lầu ba, chân mạnh giẫm đạp vỡ cửa sổ thành mảnh vụn hình thành mưa đá rơi xuống đất. Càn Kình nhảy vọt lên cao, Trảm Mã Đao tựa thiên thạch vạch một vệt dài trên không trung bao phủ Cung Tiễn Thủ trong đao quang.



Dưới ánh trăng, đao mang chiếu rọi cho Càn Kình thấy khuôn mặt kẻ đánh lén. Thiếu niên, tim Càn Kình đánh thịch một cái, là một thiếu niên trẻ tuổi, còn trẻ hơn cả hắn.



Cao gần hai thước tay cầm trường cung cao cỡ một người, chỉ nhìn thân hình thì như người trưởng thành nhưng khuôn mặt làm lộ tuổi thật. Mặc dù khuôn mặt lạnh lùng điển trai nhưng đầu chân mày đọng nét trẻ con của thiếu niên.



Tính trẻ con này theo thời gian trôi qua, bươn chải ngoài đời gặp nhiều chuyện sẽ dần biến mất. Dù là sát thủ lạnh lùng nhất cũng không thể xóa nét trẻ con trên mặt.



Khuôn mặt chữ điền có một tầng lông tơ mắt thường thấy được, đôi mắt lạnh băng chớp lóe ánh sáng đỏ yêu dị nhìn sao cũng không như người bình thường, đó là chiến thân huyết mạch.



Đúng vậy, đây là Chiến Sĩ huyết mạch, hoặc nên nói là huyết mạch dũng sĩ! Lực lượng huyết mạch Bỉ Mông, Man tộc.



Càn Kình không tưởng tượng được người sử dụng kỹ xảo Thần Xạ chính là Man tộc, người đánh lén là dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông. Đúng vậy, thân hình vạm vỡ, đôi mắt đỏ kia, thân thể có tầng lông tơ xám rõ ràng là hình tượng dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trong bút ký của tiền bối Càn gia.



Một dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông Man tộc biết dùng Thần Xạ? Không đúng, đó không phải là Thần Xạ! Càn Kình đã hiểu hóa ra ngay từ đầu Cung Tiễn Thủ không sử dụng Thần Xạ của gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch Nghệ Vũ mà là thuật bắn đặc biệt của dũng sĩ huyết mạch Tử Văn Man tộc.



Dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc lạnh băng nhìn chằm chằm Càn Kình, tay cầm rìu chiến to lớn không chút khách sao chặt vào Trảm Mã Đao.



Tại sao là Man tộc? Không rảnh nghĩ nhiều, bây giờ bắt lại rồi tính!



Hai tay Càn Kình dùng sức, Huyết Chiến Thất Thức thuận thế hợp nhất, trong đao quang thêm vô số khí thế bạo ngược, sát phạt lẫn với tiếng đao khóc sắc nhọn hóa thành tia chớp du long nhanh chóng chặt xuống.



dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc ngửa đầu phát ra tiếng rống to:



- Grao!



Cơ bắp toàn thân dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc trướng lên, đấu khí làm lông phát triển cứng như kim sắt. Rìu chiến trong tay dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc phát ra tiếng như dã thú gầm rống hất lên trên.



Trảm Mã Đao và rìu chiến va chạm cùng một chỗ, trên sân thượng nổ vang tiếng sấm, kim loại va nhau, hỏa hoa văng khắp nơi, dưới trời đêm tựa muôn ngàn vì sao.



Sàn dưới chân dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc không chịu nổi lực lượng hung ác của hai người va chạm, ầm ầm sụp đổ. Dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc đứng thẳng rơi xuống dưới, rìu chiến mạnh mẽ biến thành nửa cái búa, một nửa kia xoay nhanh trên không trung.



Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!



Búa còn đang xoay, gan đôi tay dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc nắm rìu chiến như bị vuốt dã thú xé rách hình thành vết thương dài mấy tấc chạy đến cổ tay, máu tuôn ra.



Hai chân dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc mới đứng vững trên mặt đất, ngực phập phồng, gã há mồm phun ra búng máu đỏ. Đôi chân như cột đá mềm sụp xuống, đôi vai vang tiếng khớp xương kêu răng rắc.



Nóc sân thượng rớt đá rào rào xuống đất. Càn Kình tựa như thiên thần cầm Trảm Mã Đao đứng trong mưa đá nhìn dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc không còn giữ đôi mắt lạnh lùng.



Một đao, chỉ một đao!



Dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc giật mình nhìn Càn Kình, khóe mắt liếc nửa khúc búa trong tay. Cái này là đấu binh, vậy mà bị đối phương một đao chém thành hai, đáng sợ nhất là lực lượng!



Trên đời này có thể quyết thắng bại về mặt lực lượng với dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trước giờ chỉ có Ma võ sĩ Cự Ma của Ma tộc, và Chiến Sĩ huyết mạch Thái Thản của Chân Sách hoàng triều.



Người trước mắt rõ ràng chỉ là một người bình thường, một kích vừa rồi làm hai cánh tay dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc suýt bị chấn gãy, lực lượng đáng sợ.



- Ngươi không có nhiều thời gian, chút nữa nhiều người đến thì dù ta muốn thả ngươi chưa chắc người ta sẽ chịu.



Càn Kình chĩa Trảm Mã Đao vào dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc, nói:



- Hãy nói ra tên của ngươi, tại sao muốn giết ta? Nói rồi sẽ thả ngươi ngay.



Dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trẻ tuổi Man tộc lạnh lùng báo tên:



- Lạc Cơ Lôi.



- Lạc Cơ? Từng là hoàng tộc của Man tộc?



Càn Kình cảm thấy hắn thật may mắn. Quy tắc của Man tộc là người thua sẽ nói ra tên của mình. Càn Kình không ngờ mới trước đó gặp Lộ Tây Pháp Lưu Thủy thuộc hoàng tộc Ma tộc, bây giờ gặp từng là hoàng tộc của Man tộc.



Trong đôi mắt giật mình của Lạc Cơ Lôi lóe tia ngạc nhiên. Dù là trong Man tộc cũng hiếm ai biết dòng họ Lạc Cơ, không ngờ có người còn nhớ. Trong dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông từng có một chi gọi là Lạc Cơ, còn là hoàng tộc.



Càn Kình liên tục lắc đầu, nói:



- Thật làm người ta ngạc nhiên.


Sất Trá Phong Vân - Chương #595