Chương 317: Một đám người thủ hộ không đồng ý? Đánh! Đánh tới khi các ngươi phục mới thôi (hạ)!



La Thanh Thanh kinh ngạc hé mở môi anh đào, chớp chớp mắt muốn chứng minh có phải nàng đang nằm mơ? Chiến Sĩ huyết mạch cường đại cao quý trước giờ chỉ nhận người khác làm hỗ trợ thế mà hội nay chịu làm người thủ hộ? Và còn là người thủ hộ cho một thương gia.



Râu dê trên cằm Khải Cách Lạp Lý run run, ngơ ngác nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Không lẽ tiểu tử này bị điên? Chiến Sĩ huyết mạch cao quý chẳng lẽ sẽ làm người thủ hộ cho thương gia có chút đỉnh tiền? Không phải thật đâu?



- Có chiêu nhưng...



Càn Kình vỗ ngực nói:



- Ta đã là đệ nhất người thủ hộ của La gia, nếu ngươi muốn làm người thủ hộ của La gia thì chỉ có thể làm đệ nhị người thủ hộ...



Đệ nhị? Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp bật cười. Tuy đệ nhất người thủ hộ và đệ nhị người thủ hộ chỉ cách biệt một thứ bậc nhưng trong gia tộc nào thì đều chênh lệch lớn. Sao Chiến Sĩ huyết mạch chịu cúi đầu trước Chiến Sĩ bình thường, cam lòng làm đệ nhị người thủ hộ của một thương gia?



- Ta làm!



- Ta làm!



- Ta làm!



Ba thanh âm vang dội rõ ràng cùng vang trong sân La gia khiến mọi người đưa mắt nhìn Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc và Đoạn Phong Bất Nhị.



- Ta nói này, hai ngươi không thể như vậy.



Giọng điệu của Đoạn Phong Bất Nhị đầy oán trách:



- Là ta hỏi chuyện người thủ hộ trước.



Thiết Khắc không thèm nhướng mí mắt nói:



- Ta kêu trước.



Phần Đồ Cuồng Ca bước ra một bước:



- Ta hét lên lớn nhất!



Càn Kình xoa lỗ tai. Ba người này ở trong di tích so uống dược, thậm chí tốc độ lành lặn cũng tranh nhau, bây giờ là người thủ hộ gia tộc?



Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp ngơ ngác nhìn ba Chiến Sĩ tranh chấp kịch liệt, rất muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vị trí đệ nhị người thủ hộ tốt đến thế sao? Nếu Chiến Sĩ huyết mạch thích thì có thể thương lượng vị trí đệ nhị người thủ hộ gia tộc Pháp Khắc Nhĩ, còn hai Chiến Sĩ khác...



Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp nhìn thủ vệ cuộn tròn dưới đất, nhìn vết thương là biết thực lực của hai Chiến Sĩ này rất mạnh. Đãi ngộ đệ nhị người thủ hộ, thậm chí đệ tam người thủ hộ của Pháp Khắc Nhĩ tốt hơn đãi ngộ đệ nhị người thủ hộ La gia, mấy thứ này có thể thương lượng!



Khải Cách Lạp Lý cũng rất khó hiểu. Chuyện gì đây? Càn Kình nne là hỗ trợ của Chiến Sĩ huyết mạch mới đúng, tại sao Chiến Sĩ huyết mạch nguyện ý trở thành đệ nhị người thủ hộ của gia tộc hỗ trợ? Lại còn đồng ý địa vị thấp hơn Càn Kình?



- Ta nói này...



Càn Kình thở dài đánh gãy đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc tranh chấp không dứt.



- Ta không phản đối các ngươi tranh nhưng hãy nhìn hoàn cảnh đi đã. Vậy đi, oẳn tù xì tạm quyết định thứ tự người thủ hộ.



Lôi Địch kiềm không được che miệng bật cười. Chuyện gì đây? Từ khi có lịch sử người thủ hộ đến nay đây là cách tuyển người hoang đường và thần kỳ nhất.



Một thương hộ La gia nho nhỏ, đệ nhất người thủ hộ là Chiến Sĩ Phục Ma nhất chiến, kiêm tiểu quái vật Rèn tạo Đại Sư, Thần Xạ Thủ, Dược sư.



Đệ nhị người thủ hộ là đệ tử Phần Đồ thế gia Chiến Sĩ bình thường thuộc gia tộc Chiến Thần. Đệ tử gia tộc kiêu ngạo trước nay chỉ biết tuyển người khác làm người thủ hộ thế nhưng chạy đến thương hộ La gia làm người thủ hộ? Không biết khi gia chủ hiện tại của Phần Đồ thế gia biết có tức đến bể mũi không?



Lôi Địch nhìn vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị ủ rũ, cười khổ. Đường đường là Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà, một trong mười huyết mạch Chân Sách hoàng triều được gọi là truyền nhân huyết mạch gần với Chiến Sĩ huyết mạch chung cực nhất vậy mà chạy đến La gia làm đệ tam người thủ hộ.



Chiến Sĩ huyết mạch hầu như không có chuyện làm người thủ hộ cho người khác, dù ngẫu nhiên xuất hiện đều là giữa đại gia tộc thịnh vượng trao đổi ích lợi.



Chạy đến gia tộc như La gia làm người thủ hộ... Lôi Địch suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc xác định Đoạn Phong Bất Nhị khai sáng ra lịch sử mất mặt Chiến Sĩ huyết mạch.



- Thiết Khắc này...



Lôi Địch nghi hoặc thở dài. Trong đời Lôi Địch gặp nhiều người quái dị nhưng không thể nhìn thấu Chiến Sĩ trẻ tuổi này hoàn toàn. im lặng, ổn trọng, ra tay tàn nhẫn nhưng lại như giấu nhiều thực lực, đầy bí ẩn.



- Được rồi.



Đoạn Phong Bất Nhị quay đầu nhìn Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp, nói:



- Bây giờ nhờ các ngươi mà ta là đệ tam người thủ hộ của La gia, chuyện La gia chính là việc của ta!



Nhờ ơn chúng ta? Một đám Chiến Sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Da mặt người này có thể dày thêm không? Chúng ta không ép ngươi, là chính ngươi làm người thủ hộ nhà người ta, quay đầu lại tính sổ với chúng ta?



Cái... Này còn có thiên lý, vương pháp hay không? Mọi người đều biết Chiến Sĩ huyết mạch bá đạo thô bạo trong Chân Sách hoàng triều, nhưng bá đạo giống Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà này là người đầu tiên.



Biến đổi kinh người. Không ai ngờ Chiến Sĩ huyết mạch cao quý sẽ đột nhiên chạy đến La gia làm đệ tam người thủ hộ.



Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp cứng họng nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Cảm giác bả vai bị người vỗ, Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp ngoái đầu nhìn đệ nhất người thủ hộ Lý Tranh của gia tộc Pháp Khắc Nhĩ, Hàng Ma cửu chiến!



- Gia chủ, không cần quá lo về Chiến Sĩ huyết mạch này.



Lý Tranh chậm rãi bước tới, râu dài màu đen lắc lư trước ngực.



- Người trẻ tuổi, Hàng Ma thất chiến? Lực lượng huyết mạch mới thức tỉnh không lâu đúng không? Nếu ngươi là Chiến Sĩ huyết mạch Hàng Ma bát chiến thì ta sẽ sợ ngươi nhưng bây giờ...



- Vai ngươi không khiêng nổi chuyện La gia!



Khải Cách Lạp Lý nhìn đệ nhất người thủ hộ của gia tộc Pháp Bỉ Nặc cầm gậy dài ngang nhiên bước ra, thân hình vạm vỡ sóng vai với Lý Tranh như hai ngọn núi không thể trèo lên, chớp mắt đè khí thế Đoạn Phong Bất Nhị.



- Chiến Sĩ huyết mạch trẻ tuổi, cho dù ngươi có là Hàng Ma bát chiến cũng không thể cùng đánh thắng hai chúng ta đi?



Lý Tranh ngoái đầu nhìn mấy người thủ hộ của gia tộc sau lưng.



- Huống chi ngươi chỉ là Hàng Ma thất chiến, chúng ta thì có nhiều người như vậy.



Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!



Sáu Chiến Sĩ trong đại sảnh cùng xông ra đứng bên cannhj Pháp Bỉ Nặc, rút kiếm ra khỏi vỏ, đe dọa trắng trợn.



Càn Kình lười biếng nhướng mày, om La Thanh Thanh vào ngực.



- Như thế nào? Cướp trắng trợn?



Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp cảm giác ánh mắt như đao của Càn Kình, liên tục lùi ra sau lưng Lý Tranh mới cảm thấy an toàn.



Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp nhìn hướng Cổ Nguyệt Gia Anh, nói:



- Bây giờ Càn Kình đã trở lại, phụ thân của người cũng đứng ngoài cửa, vì vậy ta cần giải quyết chuyện riêng trong gia tộc. Xin người nhớ pháp luật hoàng triều, người không có tư cách nhúng tay, nếu không thì bẩm lên hoàng đế bệ hạ người không thắng kiện được!



- Xem ra muốn cướp trắng trợn rồi.



Càn Kình bảo vệ La Thanh Thanh lùi ra ngoài sân, nói:



- Đại thúc, ta biết người thủ hộ thành thị không thể nhúng tay việc gia tộc nhưng xin người bảo vệ an toàn một thành viên Áo Khắc Lan thành thị chắc thuộc trách nhiệm của người?



<div id="post_message_560124"> <blockquote class="postcontent restore"> <div style="text-align: center;"><span style="font-family: Times New Roman"><font size="6"><font color="red"><b>Sất Trá Phong Vân



Đương nhiên.



Lôi Địch vẫy tay kéo La Thanh Thanh tới bên người, nói:



- Trách nhiệm của người thủ hộ thành thị là bảo vệ an toàn mỗi một nhân dân bản thành. La Thanh Thanh là người của Áo Khắc Lan thành ta, đương nhiên ta sẽ hoàn thành trách nhiệm người thủ hộ.



- Rất tốt.



Càn Kình cười bước vào trong sân, vươn cánh tay phải kéo Trảm Mã Đao ra khỏi đấu giới trước mặt mọi người.



- Nếu các ngươi định cướp trắng trợn và còn nói việc trong gia tộc gì đó thì hôm nay các ngươi đừng hòng có một người sống sót rời khỏi!



Đấu giới! Lý Tranh ngây ra. Tiểu tử này có đấu giới? Lại còn dám lộ đấu giới của mình trước mặt mọi người? Hắn không biết rằng dù giết người khác không lấy được đấu giới nhưng truyền tin ra rất có thể sẽ xuất hiện cường giả bắt giữ hắn, buộc hắn luôn theo bên cạnh làm kho di động sao?



Hai cổ tay Cổ Nguyệt Gia Anh lật lại, Song Nguyệt Đao lộ ra thân đao lạnh băng từ ống tay áo rộng lớn, đấu khí dao động khiến đấu binh phát ra tiếng ngâm.



- Ngươi...



Khải Cách Lạp Lý trợn to mắt tam giác nói:



- Ngươi muốn làm cái gì? Đây là chuyện của Pháp Khắc Nhĩ và gia tộc phụ thuộc La gia...



Khuôn mặt Cổ Nguyệt Gia Anh bình tĩnh không có chút cảm xúc, mắt lóe tia dịu dàng nhìn Càn Kình.



- Ta là thê tử của Càn Kình.



Thanh âm bình thản nghe vào tai mọi người như sét giữa trời xanh. Não mọi người ù vang, ngây ngốc. Nữ nhân cường đại xinh đẹp như vậy lại là thê tử của Càn Kình? Nàng luôn yêu cầu chờ đợi hóa ra không phải chờ Lôi Địch mà là đợi Càn Kình.



Cổ Nguyệt Gia Anh luôn nhịn, lực lượng của một người chỉ có hạn, lỡ như xung đột thì khó bảo đảm an toàn cho La Thanh Thanh. Bây giờ Càn Kình trở về, còn mang theo Chiến Sĩ huyết mạch trợ giúp thế là Cổ Nguyệt Gia Anh không nhịn nữa.



- Các ngươi muốn làm cái gì?



Giọng Khải Cách Lạp Lý cao vút thích hợp tông hét chói tai:



- Chúng ta không tuyên chiến hay yêu cầu quyết đấu, các ngươi làm như vậy là trái với pháp luật hoàng triều!



- Đúng vậy. Là trái pháp luật.



Nụ cười của Càn Kình chỉ còn lạnh băng:



- Không lẽ ta sẽ chờ các ngươi lợi dụng pháp luật cướp tài sản La gia sao? Người hại La gia thì cần gì nói pháp luật với các ngươi? Mới rồi ta cho các ngươi cơ hội rời đi nhưng các ngươi từ bỏ. Bây giờ vì người nhà của ta sau này sống không bị các ngươi uy hiếp, coi như có một ngày ta sẽ vì chuyện hôm nay bị đưa lên đoạn đầu đài thì lão tử quyết chơi mẻ lớn!



Lý Quân Thổ bị ánh mắt lạnh băng của Càn Kình quét qua, chân mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ dưới đất. Thật sự muốn giết người!



- Bất Nhị, ba ngươi canh cửa cho ta, không để ai chạy đi là được.



Càn Kình đảo ngược trường đao nhắm vào mọi người trong sân, nói:



- Chuyện phạm pháp để một mình ta làm là được!



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Một khối đá lát trong sân chợt nổ tung. Huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ mạnh mẽ hùng hồn mở ra, một cánh đen không hoàn chỉnh giang rộng như muốn bao phủ sân trong cánh chim nho nhỏ.



Hàng Ma cửu chiến! Huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ Ma tộc! Thiết Khắc lộ ra mặt thật Ma tộc, đá lót dưới chân bị lực lượng mạnh mẽ nổ tung. Thiết Khắc biến thành bóng đen ma sát không khí phát ra tiếng gió rít chói tai, năm ngón mở ra chộp hướng Lý Tranh.



Ma tộc! Ma tộc! Ma tộc! Lý Tranh giật nảy mình. Càn Kình mang về một Ma tộc, còn là huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ có ngoại hình nhân loại, một trong ba Ma võ sĩ huyết mạch chung cực!



Lôi Địch khẽ run, khóe môi giật giật nhìn Càn Kình, hốc mắt nóng lên. Tiểu tử, tại sao ngươi cũng đi con đường này? Tìm một Ma tộc làm đồng bạn, ngươi có biết con đường này gian nan cỡ nào không?



Càn Kình chưa dứt lời thì năm ngón tay Thiết Khắc đã tới gần mặt Lý Tranh. Đấu khí chưởng lực lạnh lẽo cắt gò má Lý Tranh, cảm giác đau nhức đánh thức gã khỏi ngạc nhiên. Đấu khí Hàng Ma cửu chiến vội bùng nổ lùi ra sau.



Cùng lúc đó, Đoạn Phong Bất Nhị vác Bất Nhị thương, tốc độ chỉ thua Thiết Khắc vọt hướng Pháp Bỉ Nặc.



Đoạn Phong Bất Nhị nói:



- Lão tử đứng một bên nhìn ngươi giết người thì còn gọi là chiến hữu cái quái gì?



Cán thương rung lên chấn không khí ngăn cản vạch từng vòng khí lưu mắt thường trông thấy trên không trung, trường thương như long truy tinh phá nhật.



Pháp Bỉ Nặc nhìn mũi thương, tim đập nhanh. Đấu khí Hàng Ma cửu chiến liên tục bùng nổ, gậy sắtthất giai hất xép lên ngăn cán thương. Hai vũ khí hạng nặng va chạm, hỏa hoa bắn tung tóe, tiếng va chạm im loại chói tai nhanh chóng tán ra. Đoạn Phong Bất Nhị lùi ra sau nửa bước, vai run run nương đấu khí ngửa đầu hú dài, trường thương lại đâm ra.



Khoảnh khắc bốn người đánh nhau, Phần Đồ Cuồng Ca mở toàn bộ đấu khí im lặng xông lên chiến đoàn, một chưởng đập bể đầu Chiến Sĩ cửu giai.



Càn Kình lộ ra đấu giới, Thiết Khắc lộ ra chân thân vậy là chỉ có triệt để diệt khẩu! Không chừa một tên!



Mắt Phần Đồ Cuồng Ca không chút cảm xúc, tố chất Chiến Sĩ ưu tú được gia đình quân sự bồi dưỡng giờ khắc này toàn bộ chuyển biến thành năng lực hiệu suất cao như sát thủ.



Khải Cách Lạp Lý vội vàng thụt lùi:



- La La Uy Lợi pháp sư...



- Gia chủ đừng kinh...



- Phụt.



Môi La La Uy Lợi pháp sư mấp máy nhưng không thể phát ra thanh âm, dây thanh bị đâm thủng một lỗ trong suốt, máu tuôn ào ào. Phi đao mỏng bằng vảy cá cắm phập vào vách tường sau lưng La La Uy Lợi pháp sư nhẹ lắc lư, nếu không phải thanh đao dính máu thì khó thể phát hiện ra phi đao gần như trong suốt.



Mặt Càn Kình âm trầm cầm Trảm Mã Đao, nhìn Ma Pháp Sư cổ họng phun máu bên cạnh Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp, chậm rãi đi tới trước. Ma Pháp Sư biết rõ sắp chiến đấu sinh tử nhưng không phát động thuẫn ma pháp từ quyển trục, quá ngu ngốc.



- Ngươi... Ngươi...



Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp nhìn Càn Kình, người run cầm cập.



- Càn... Càn Kình... Chúng ta có thể bàn bất cứ chuyện gì. Khải Cách Lạp Lý, là Khải Cách Lạp Lý tìm ta, nói cùng nhau chia gia tộc phụ thuộc sớm bị gia tộc chúng ta quên.



- Không phải ta!



Khải Cách Lạp Lý liên tục lắc đầu hét lên, duỗi ngón tay chỉ vào Lý Quân Thổ xụi lơ dưới đất, nói:



- Là hắn! Hắn không muốn La Thanh Thanh làm phó hội trưởng thương hộiÁo Khắc Lan thành thị, mọi chuyện đều do hắn...



- Nói chuyện? Bây giờ?



Càn Kình giơ tay lên, Trảm Mã Đao để lại vệt sáng trên không trung. Thân thể Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp bị chém thành hai nửa.



- Nếu không phải ta đủ mạnh thì các ngươi chịu nói chuyện với ta không? Chẳng phải vừa rồi tỏ rõ muốn cướp trắng trợn sao?



Rầm bịch!



Thân thể Phục Ma nhất chiến cũng bị Trảm Mã Đao chém thành hai khúc nặng nề té xuống đất phát ra thanh âm trầm đục như búa gõ vào ngực Lý Quân Thổ.



Càn Kình giơ Trảm Mã Đao lưỡi đao nhỏ máu nhìn Lý Quân Thổ:



- Muốn sống hay chết?



- Muốn sống, muốn sống...



Lý Quân Thổ nhìn chuyện xảy ra trước mắt, gã biết Càn Kình làm ra chuyện gần như tạo phản thì nói được sẽ làm được. Lý Quân Thổ gật đầu như gà mổ thóc.



- Trong đại sảnh có giấy bút, viết một phần văn thư nhường hội trưởng thương hội Áo Khắc Lan cho Thanh Thanh.


Sất Trá Phong Vân - Chương #321