Chương 291: Huyết mạch Tiêu Tử, Tiễn Thiên Nhãn (hạ)



Dược bà bà ngơ ngác gật đầu. Lần này Dược bà bà thật sự mở mắt, trước giờ Dược sư khi chế dược chỉ có thể tập trung tạo ra một loại dược tề đã là chuyện khó khăn. Nhiệt độ nước, khi nào tăng thêm dược liệu, vân vân và vân vân, mọi thứ đều cần khống chế.



Cùng chế ra hai loại dược? Điều đó đủ khiến người ngạc nhiên, ba loại dược? Có lẽ chỉ Dược Tề Đại Sư mới làm được. Hơn mười loại dược... Sao sức khống chế của thanh niên này mạnh như vậy? Càn Kình thật sự chỉ là Dược sư mà không phải Dược Tề Đại Sư?



- Thế... Mấy ngày nay đa tạ người chăm sóc.



Càn Kình khom lưng, cúi đầu nói:



- Chúng ta sắp đi.



Càn Kình dẫn đầu ra khỏi phòng, quẹo mấy khúc rẽ trong di tích quen thuộc. Đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc đi tới quảng trường nhỏ, đám mã tặc đang cầm đao, tấm thuẫn chém nhau, luyện tập thực chiến hằng ngày.



Hông Hoa Viêm Bất Kiến treo một thanh đoạn kiếm, hai tay cầm chiến kiếm dài ngắn khác nhau.



Hoa Viêm Bất Kiến chậm rãi đến trước mặt Càn Kình, hỏi:



- Muốn đi?



Càn Kình gật đầu, nói:



- Đã trị thương rồi.



- Được, ta chuẩn bị ngựa cho các ngươi.



Hoa Viêm Bất Kiến cất đoạn kiếm vào vỏ, nói:



- Hiện tại bên ngoài có mười đoàn mã tặc, Ám Bộ Ma tộc, Hắc Long Vệ Chân Sách hoàng triều, thậm chí Bách Man của Man tộc ở khắp nơi, và một số đoàn mã tặc khác cũng hành động, hãy cẩn thận.



- Ừm! Biết rồi.



Càn Kình cảm kích nhìn Hoa Viêm Bất Kiến, nhẹ gật đầu. Nếu không phải ngày đó Càn Kình bị ngăn lại chỗ chốt trạm Ma tộc, mang theo ba đồng bạn bị thương nặng muốn rời đi là điều không thể nào. Lầnn ày Càn Kình thiếu một ân tình rất lớn, sau này hắn phải trả lại.



- Đúng rồi, ta có để lại chút dược cho mọi người, sau này có ai bị thương thì dùng.



Càn Kình giơ tay đặt trước ngực, nói:



- Ta sẽ không quên ước hẹn của chúng ta, chờ khi nàng cần thì tùy thời tìm ta.



- Dĩ nhiên.



Hoa Viêm Bất Kiến chỉ con ngựa bị người từ xa dắt tới gần, nói:



- Ngoài trời đã tạnh mưa, hãy cẩn thận.



- Nói này, nữ thủ lĩnh mã tặc.



Đoạn Phong Bất Nhị leo lên lưng ngựa, kéo dây cương, nói:



- Lần này, nàng cứu ta. Về sau có chuyện gì cần giúp đỡ hãy thông báo cho ta biết một tiếng, đương nhiên với điều kiện chuyện đó không phải việc xấu xa.



Hoa Viêm Bất Kiến vẫn khoanh tay trước ngực nổi bật vòng eo mỏng manh và phần trên đầy đặn, đôi mắt dưới mặt nạ sắt đầy ý cười.



Hoa Viêm Bất Kiến nói:



- Ngươi cảm thấy ta là loại người đó sao?



Đoạn Phong Bất Nhị gãi đầu nói:



- Hình như không giống.



- Nói này, nữ thủ lĩnh mã tặc, chúng ta sắp đi nhưng vẫn chưa thấy mặt nàng, hay là...



- Được.



Năm ngón tay trắng ấn mặt nạ, giọng nói toát ra nghịch ngợm:



- Nhưng ta nói trước với ngươi một điều, ta từng thề người đàn ông đầu tiên thấy mặt của ta sẽ phải cưới ta.



- Khoan khoan!



Đoạn Phong Bất Nhị ngồi trên lưng ngựa, đánh rùng mình, hai tay vội xua liên tục.



- Thôi, ta không nhìn, ta còn chưa muốn lấy vợ!



Tay Hoa Viêm Bất Kiến ấn mặt nạ, mắt chuyển hướng Phần Đồ Cuồng Ca. Chiến Sĩ bình thường lắc đầu nguầy nguậy. Thiết Khắc thì nhắm mắt lại.



Càn Kình cảm giác tầm mắt của Hoa Viêm Bất Kiến, cười khổ nói:



- Trong nhà đã có kiều thê và không chỉ một người, thật sự không hưởng nổi, nàng đừng tháo xuống.



Đôi mắt dưới mặt nạ sắt kim loại đen thất vọng nói:



- Vậy sao? Không chỉ có một vợ? Xem ra ta thật khó gả.



Càn Kình buồn khổ gãi đầu. Sau này khi Càn Kình trở về đón phụ thân sẽ có chuyện rắc rối hơn, tính tình của Hải Thanh Nhi...



- Đi, đi, nữ thủ lĩnh mã tặc, lần sau gặp mặt hy vọng nàng đã là đẳng cấp đoàn trưởng!



Đoạn Phong Bất Nhị quay đầu ngựa đi ra ngoài di tích.



Di tích náo nhiệt lại yên lặng. Một mã tặc mặt sẹo nhìn bốn con tuấn mã biến mất ở lối ra di tích, nhỏ giọng nói bên tai Hoa Viêm Bất Kiến.



- Đại tỷ chắc chắn người này có thể giúp đại tỷ sao?



Hoa Viêm Bất Kiến bình tĩnh nhìn mã tặc mặt sẹo bên cạnh, hỏi:



- Ngươi có từng thấy tình huống Chiến Sĩ huyết mạch quay quanh Chiến Sĩ bình thường chưa?



- ...



Mã tặc mặt sẹo im lặng nửa ngày, nói:



- Có, Phục Long Chân Sách đại đế!



Hoa Viêm Bất Kiến cốc đầu mã tặc mặt sẹo, nói:



- Đó là hoàng đế khai quốc Chân Sách hoàng triều! Trừ Phục Long Chân Sách ra!



- Không có.



Mã tặc mặt sẹo lắc đầu còn nhanh hơn Đoạn Phong Bất Nhị, nói:



- Thật sự không có, dù là Chân Sách hoàng triều hay Lộ Tây Pháp hoàng triều Ma tộc trước giờ đều là Chiến Sĩ bình thường đi theo bên Chiến Sĩ huyết mạch.



- Thế thì đúng rồi.



Hoa Viêm Bất Kiến chống hông, nói:



- Càn Kình không chỉ là Dược sư, tương lai cảnh giới tuyệt đối không chỉ là Hàng Ma cửu chiến, bên cạnh có thể khiến một Chiến Sĩ huyết mạch, không đúng, là hai người!



- Hai Chiến Sĩ huyết mạch?



Mã tặc mặt sẹo mờ mịt nhìn Hoa Viêm Bất Kiến, nói:



- Đại tỷ nhìn lầm rồi chăng?



- Ta sẽ nhìn lầm sao?



Hoa Viêm Bất Kiến nhìn thẳng mắt mã tặc mặt sẹo, nói:



- Ngươi còn nhớ ta là Chiến Sĩ huyết mạch gì không?



Mã tặc mặt sẹo rụt cổ, nói:



- Huyết mạch Thiên Nhãn...



- Đúng vậy. Ta là Chiến Sĩ huyết mạch Thiên Nhãn thức tỉnh nhị giai.



Hoa Viêm Bất Kiến vỗ vai mã tặc mặt sẹo, nói:



- Huyết mạch Thiên Nhãn có năng lực nhìn thấu mọi chuyện trên thế gian, tuy cái này hơi khoa trương nhưng trên người tiểu tử Ma tộc kia đúng là có lực lượng huyết mạch...



Mấy tên mã tặc ngạc nhiên đồng thanh kêu lên:



- Ma tộc!



Chiến Sĩ Chân Sách hoàng triều và Ma tộc chỉ có hai con đường sống và chết, Càn Kình lại cùng một Chiến Sĩ huyết mạch Ma tộc trở thành đồng bạn? Cái này quá kinh khủng, nhưng bề ngoài nhân loại kia...



- Đương nhiên là ma tộc.



Hoa Viêm Bất Kiến khinh thường nhìn lướt qua đám người, nói:



- Ma tộc có thể cùng nhân loại sinh hậu đại, nhưng không biết hắn là huyết mạch Ma võ sĩ nào trong Ma tộc.



- Ánh mắt của đại tỷ thật sắc bén!



- Nhưng Càn Kình người ta đã có vợ, hình như không chỉ có một người.



- Đúng vậy. Đại tỷ...



- Muốn ăn đòn phải không?



Hoa Viêm Bất Kiến chống nạnh, đám mã tặc chạy tan tác.



Chỉ còn lại một mình Hoa Viêm Bất Kiến lầm bầm:



- Thật sự có vợ rồi hay là nói dối?



Mưa to liên miên gột rửa mặt đất, bầu trời.



Nước mưa thanh tẩy cỏ càng thêm xanh mướt, giọt nước lóng lánh xanh biếc đọng trên lá tựa như vô số trân châu phản chiếu ánh nắng giữa trưa. Một chân đạp xuống cỏ, nước bắn tung tóe.



Bốn người hít sâu không khí mới mẻ đã lâu, thân thể biến nhẹ nhàng hơn.



Càn Kình hơi nhíu mày, ánh mắt cảnh giác. Thiết Khắc nhìn bốn phương tám hướng.



Mùi máu! Trong không khí mát mẻ có lẫn chút mùi máu, mùi máu rất tươi mới. Bốn Chiến Sĩ trẻ tuổi lần lượt ngửi được mùi máu nhạt trong không khí.



Hiện nay tái ngoại không phải nơi an toàn. Càn Kình cảnh giác nhìn bốn phía. Theo tin tức Hoa Viêm Bất Kiến cung cấp thì Ám bộ Ma tộc nổi khùng đánh vỡ bình tĩnh trước kia.



Tiếng võ ngựa ầm ĩ từ xa vang lên. Càn Kình nhìn một bên gò đất có sáu bóng người lao ra.



Càn Kình híp mắt nhìn hướng sáu người, phát hiện thân thể bọn họ bị thương, sau lưng là mấy chục mã tặc cưỡi tuấn mã tay múa đao kiếm. Có mã tặc vung dây thừng tùy thời bắt lấy người chạy bằng hai chân.


Sất Trá Phong Vân - Chương #295