Chương 287: Đi học minh văn



Càn Kình mở cột thuộc tính thấy số liệu của mười tám búa thăng phong đã dừng lại rất lâu, cuối cùng xuất hiện sự thay đổi.



Mười tám búa thăng phong : Tam cấp: Độ thuần thục: 1/600000



Danh hiệu thợ rèn: Rèn đại sư



Rèn đại sư!



Ánh mắt Càn Kình nhìn chằm chằm vào cột danh hiệu thợ rèn. Cuối cùng đã trở thành rèn đại sư! Hơn nữa còn có thể là rèn đại sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử của hoàng triều Chân Sách, vương triều Lộ Tây Pháp, cùng với Man tộc!



Bố Lai Khắc buông búa rèn sắt trong tay, quay lại vẫy tay về phía Càn Kình.



Không cần nói nhiều, điều này đã trở thành phương thức trao đổi chủ yếu giữa hai người. Càn Kình biết đó là ý muốn thay người rèn sắt.



Cầm theo búa sắt nặng đến tám trăm cân, Càn Kình nhớ lại cách đại thúc Bố Lai Khắc vung búa thứ ba trong mười tám búa thăng phong. Băng sắt trăm năm va chạm vào búa sắt, lại phát ra tia lửa gấp mười lần so với lúc rèn sắt trước đây. Còn có ngọn lửa phụt lên cao chừng một thước.



Bố Lai Khắc hài lòng gật đầu. Rèn cũng không chỉ là công việc tốn sức, còn phải có đầu óc, phải chú ý quan sát. Khả năng quan sát của hài tử này đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.



Vung búa sắt hơn một trăm lần, Càn Kình lau mồ hôi trên trán. Búa nặng tám trăm cân cũng không khiến người ta mệt tới mức như vậy. Quan trọng vẫn là cách đại thúc Bố Lai Khắc vung búa, và kỹ xảo dùng sức, thật sự cần tiêu hao rất nhiều lực lượng mới khống chế được.



Mười tám búa thăng phong : Tam cấp: Độ thuần thục 2/600000



Càn Kình nhìn độ thuần thục ngây ngẩn cả người. Mình đập nửa ngày chỉ tăng thêm một độ thuần thục? Lần trước đại thúc không phải đã nói, búa thứ hai trong mười tám búa thăng phong là khó học nhất sao? Tại sao búa thứ ba lại còn khó học hơn so với búa thứ hai vậy?



Bố Lai Khắc cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của Càn Kình, lão thợ rèn rút tẩu thuốc ra gõ vài cái, cũng không ngẩng đầu lên nói:



- Trên đời này có thứ càng học càng dễ sao? Sau này, không nên dễ dàng tùy tiện tin tưởng lời của người khác.



Càn Kình cười khổ. Nếu như ở hoàng triều Chân Sách, hắn tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng người lạ. Nhưng đại thúc là sư phụ dạy mình rèn sắt. Ai! Bị đùa giỡn thì đã bị đùa giỡn, cũng không phải muốn tốt cho mình sao?



- Đi học minh văn đi.



Bố Lai Khắc phất phất tay.



A Khắc Nạp Thập khom lưng chín mươi độ về phía Bố Lai Khắc cung kính cúi đầu, đứng dậy ngoắc tay Càn Kình, bộ dạng như ông cụ nói:



- Đi theo ta.



Càn Kình lại cười khổ. Rõ ràng là một đứa bé, lại cứ muốn ra dáng người lớn.



Đi vào cửa hàng đầy các loại phù văn ma pháp kim loại, Càn Kình liên tục líu lưỡi.



Ở đây tuyệt đối là một nơi lãng phí tiền của. Mặc dù là người của hoàng gia hoàng triều Chân Sách nhìn thấy những mảnh kim loại cao cấp khắc ma pháp hỏng quẳng đầy đất như vậy, sợ rằng cũng sẽ than lớn quá lãng phí. Cũng chỉ có ở thế giới vô tận, nơi tai nguyên dường như vô tận này, mới có thể hoàn toàn không cần nghĩ ngợi tới việc tiêu hao nguyên liệu, tùy tiện thử nghiệm như vậy.



A Khắc Nạp Thập leo lên cái ghế lớn có khắc hình con gấu lớn rất đáng yêu, ho khan hai tiếng:



- Biết vì sao, ngươi muốn trở thành rèn đại sư, mới có thể theo ta học minh văn không?



Càn Kình lắc đầu. Đối với lĩnh vực minh văn hắn hoàn toàn không biết gì. Người thật sự thông minh, nếu không hiểu rõ ràng sẽ không giả vờ cái gì cũng hiểu.



- Minh văn là cao quý nhất trong các loại cao quý nhất. . .



A Khắc Nạp Thập dừng một chút, mắt liếc trộm về phía viện của đại thúc Bố Lai Khắc. Sau khi phát hiện vẫn yên tĩnh như lúc đầu, nàng mới ưỡn ngực:



- Đây là ngành học cao quý nhất!



Càn Kình theo bản năng quay đầu lại nhìn cửa hàng thuốc thần bí Âu Lạp Lạp cách đó không xa một chút, rất sợ vị mãnh nhân này nghe được ngành học của mình không phải là cao quý nhất, lại tới nổi giận.



- Minh văn học bao gồm rất nhiều thứ. Ví dụ như ma pháp trận, ví dụ như phù văn, lại ví dụ như các loại ma pháp trận và lượng bột ma hạch. . .



A Khắc Nạp Thập tự mình nói:



- Đương nhiên, cũng có các mức độ khắc mạnh yếu khác nhau. Nế như mức độ khắc hơi lớn hơn, đường khắc sẽ sâu. Nếu mức độ khắc nhỏ, đường khắc sẽ cạn, cũng sẽ không có bất kỳ hiệu quả nào. Hơn nữa, đường khắc được hình thành một lần so với đường khắc vì dùng lực lượng nhỏ, cần phải khắc nhiều lần mới ra, uy lực sẽ lớn hơn nhiều!



Càn Kình khẽ gật đầu, ghi nhớ tất cả lời A Khắc Nạp Thập nói ra.



- Đương nhiên, nguyên liệu khác nhau cũng quyết định hiệu quả và uy lực khác nhau.



A Khắc Nạp Thập nhíu mày, thoáng suy nghĩ một chút sau đó mới nói:



- Thợ rèn trong lúc rèn kim loại, cần phải học được cách khống chế đối với lực lượng, và mức độ đánh xuống cũng cần phải chính xác. Về phương diện này, lực khống chế của rèn tạo sư mạnh hơn so với thợ rèn. Rèn đại sư đã có tiêu chuẩn tương đối cao. Chỉ xét về lực khống chế mà nói, cũng có trình độ tương đương với phù văn sư. Đương nhiên. . .



Mắt A Khắc Nạp Thập nhìn cửa hàng rèn của Bố Lai Khắc một chút cách đó không xa một chút, giọng điệu đang cao cao tại thượng chợt nhỏ đi:



- Đương nhiên, rèn đại sư do đại thúc Bố Lai Khắc huấn luyện ra, nhất định phải có kỹ thuật đánh búa đặc biệt, lực khống chế cũng không dưới đại sư phù văn.



Càn Kình cúi đầu nhìn hai tay mình khẽ mỉm cười. Đại thúc Bố Lai Khắc thật sự lợi hại. Tuy rằng tiêu chuẩn lực khống chế tương đương với tiêu chuẩn của đại sư phù văn, nhưng mình không phải là đại sư phù văn, có điều ít ra học sẽ dễ hơn rất nhiều.



A Khắc Nạp Thập từ trên ghế cao nhảy xuống đất, đi tới trước kệ sách, nhón chân dùng hai tay ôm lấy một quyển sách dày hai thước, dày hai thước, cố sức rút nó ra khỏi giá sách, nặng nề quẳng xuống mặt đất dưới chân Càn Kình, khiến không ít bụi chấn động bay lên.



- Làm phù văn sư, đầu tiên phải biết nhiều nguyên liệu. Tuy rằng ngươi làm thợ rèn hẳn biết không ít kim loại, nhưng hẳn vẫn có rất nhiều kim loại ma pháp và những nguyên liệu khác, ngươi không biết.



A Khắc Nạp Thập chỉ vào quyển sách dưới chân nói:



- Quyển sách này có ghi lại các loại nguyên liệu, đồng thời ghi rõ hoàn cảnh sinh ra từng loại nguyên liệu đó, cùng với những nguyên liệu có khả năng xuất hiện gần chỗ nó.



Càn Kình nhìn quyển sách “Tài liệu bách khoa toàn tư phù văn (thượng)”, trên mặt thoáng mỉm cười:



- Xem ra còn có một quyển hạ cũng dày tương đương như vậy? Dày như vậy, phải rất lâu mới xem xong.



- Cái này ngươi phải cố gắng. Phù văn sư chúng ta không chỉ cần biết nguyên liệu.



A Khắc Nạp Thập chỉ vào giá sách sau lưng:



- Ở đây còn có nguyên lý ma pháp trận, phù văn phối hợp cùng ma pháp trận, lý luật thuật khảm nạm vân vân, ngươi đều phải xem.



- Đương nhiên. Năng lực động thủ cũng rất quan trọng, không cách nào thực hiện cũng chỉ là vô nghĩa.



A Khắc Nạp Thập lấy từ trong rương ra một bộ công cụ sử dụng để điêu khắc gồm dao nhỏ, búa nhỏ, còn có cái đục, và hơn mười thứ khác:


Sất Trá Phong Vân - Chương #291