Chương 262: Rèn tạo sư, ma hạch của Viêm Ma (2)



Càn Kình mở mắt duỗi lưng, cất mũ vào trong đấu giới. Ở trong di tích không có trăng lặn trời mọc. Ăn một bữa không biết rốt cuộc là điểm tâm hay cơm tối, vội vàng chạy thẳng đến nhà thuốc.



Dược bà bà tiếp tục giống như học sinh tiểu học, ngồi ở bên cạnh Càn Kình, thỉnh thoảng đưa ra một vài vấn đề về thuốc, căn bản chỉ muốn xem có thể may mắn, đúng lúc vấn đề mình gặp phải cũng là phương diện Càn Kình nghiên cứu. Nhưng Dược bà bà rất nhanh đã phát hiện, bất luận hỏi vấn đề về phương diện gì, không có cái nào hắn không biết!



Trong thời gian hắn chế tạo thuốc, Dược bà bà có cảm giác mình còn học được nhiều hơn là một năm ở trong nghiệp đoàn dược.



- Dược bà bà, ta đi đưa thuốc cho ba tên kia trước. Chúng ta lại trò chuyện sau.



Càn Kình cầm thuốc kích động chạy ra khỏi nhà thuốc. Ngày hôm nay thuốc còn khó uống hơn hôm qua rất nhiều. Hắn cũng không tin ba tên kia khi đối mặt với thuốc khó uống như vậy, còn có thể uống vào được.



- A, được.



Dược bà bà nhìn theo bóng lưng Càn Kình rời đi, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn giống như nở hoa:



- May là lúc đầu rời khỏi nghiệp đoàn dược tỉnh Trác Lan! Đám dược sư kia chỉ biết kiếm tiền, không biết đi sâu vào nghiên cứu thuốc. Một ngày nào đó bọn họ sẽ vì lòng tham của mình mà phải trả giá lớn! Đúng là may mắn! Thực sự may mắn, ở chỗ này gặp dược một đại sư như thế...



Dược bà bà chặc lưỡi vài cái, lại cười khổ nói:



- Đại sư... Còn trẻ như vậy nói hắn là đại sư, ta thật sự cảm giác không được tự nhiên. Tuy rằng không phải đại dược sư chân chính, nhưng kiến thức của hắn về thuốc mang tính toàn diện. Ngay cả đại dược sư cũng không chắc có thể so sánh được với hắn. Chỉ có điều không biết kiến thức về thuốc dưới thất cấp của đại sư Khắc Luân có thể so sánh được với tiểu tử này hay không?



- Ba vị, thuốc của các ngươi đã tới đây.



Càn Kình đẩy cửa phòng ra, thấy trước mặt từng người đã đặt một bát to.



Ba người nghe thấy mùi khó ngửi từ trong nồi này bay ra, sắc mặt đồng thời biến đổi, liếc mắt nhìn nhau. Ngay lập tức toàn thân ba gã chiến sĩ “anh dũng” lại tràn đầy chiến ý.



- Cũng tốt, uống nhiều một chút cũng có thể sớm khỏi một chút.



Càn Kình nhìn mặt ba người đều xanh lét vì thuốc khó uống, vẫn không ai chịu nhường ai, trong lòng cũng cảm thấy bội phục. Nếu như mình bị thương, có thể giống như bọn họ không? Ta làm sao không muốn vượt qua chiến sĩ Huyết Mạch? Nếu có chiến sĩ Huyết Mạch Tinh Linh Vương ở chỗ này, chỉ sợ chiến ý của ta còn mãnh liệt hơn cả bọn họ?



Bại bởi ai, cũng tuyệt đối không thể bại bởi Càn gia lạnh lùng! Cũng không có thể bại bởi Càn gia, chỉ cần ngươi mở ra lực lượng huyết mạch, có thể đạp lên huynh đệ phụ thân cùng thế hệ, Càn gia có chiến sĩ huyết mạch chung cực, chiến sĩ Huyết Mạch Tinh Linh Vương kia!



Chiến sĩ huyết mạch chung cực có vinh quang và kiêu ngạo của chiến sĩ huyết mạch chung cực. Mộng tưởng củ mười đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch, cho tới bây giờ vẫn là có thể xuất hiện một chiến sĩ huyết mạch chân chính có thể khiêu chiến với chiến sĩ huyết mạch chung cực. Mục tiêu của chiến sĩ bình thường lại vĩnh viễn là chiến sĩ Huyết Mạch.



Một ngày đêm chỉ có thể có tám tiếng đồng hồ tiến vào thế giới vô tận. Càn Kình lấy từ trong đấu giới ra một khối đấu thạch, hấp thu hai giờ, hút cạn đấu năng trong đấu thạch vào trong cơ thể, ngưng thần ngồi thiền.



Trên Hàng Ma cửu chiến còn có cảnh giới mạnh hơn. Sử dụng cách nói của Ma tộc chính là nhị giai. Có phải chỉ cần tích góp từng chút đấu khí tới khi đủ là có thể đột phá? Nếu quả thật như vậy, chiến sĩ Huyết Mạch Thiết Tí Đường Lang lúc đầu, đấu khí đã sớm đạt đến Hàng Ma cửu chiến đỉnh phong. Theo lý nên tiến vào cảnh giới mạnh hơn. Tại sao lại trước sau vẫn không cách nào đột phá? Cuối cùng bị ép phải chuyển qua tập luyện tăng tốc độ đấu khí xoay tròn?



Đồng thời là chiến sĩ Huyết Mạch, ma vũ sĩ huyết mạch cự ma Ni Lạp là một trong mười đại huyết mạch ma vũ sĩ Ma tộc. Hắn đã chết rồi! Huyết mạch Thiết Tí Đường Lang cũng đã từng là một trong mười đại huyết mạch chiến sĩ hoàng triều Chân Sách, hơn nữa còn là chiến sĩ huyết mạch đặc biệt đứng gần đầu. Nhưng hắn không đột phá. Đây rốt cuộc là vì sao?



- Đấu khí, một ngày nào đó ta sẽ đạt tới đỉnh phong, hơn nữa sẽ rất nhanh đạt được đỉnh phong.



Càn Kình khẽ lắc vai. Tốc độ đấu khí xoay tròn không phải chỉ hữu dụng trong lúc chiến đấu. Bình thường, trong lúc đấu khí tăng trưởng tích lũy, tốc độ đấu khí xoay tròn cũng sẽ quyết định tốc độ và lượng đấu khí tăng lên.



- Không thể để tới lúc đó, ta mới thực sự suy nghĩ.



Tay Càn Kình chống cằm trầm tư suy nghĩ:



- Đến lúc đó mới nghĩ sẽ muộn mất. Nhất định phải đi trước. Qua những đối thủ trước đó, phải tìm được bí quyết này mới tốt. Ngày ấy Ni Lạp...



Càn Kình nhắm mắt, trước mắt tối đen, trong đầu nhớ lại cuộc chiến đấu trong cơn mưa xối xả. Thời điểm lực lượng huyết mạch mở ra, lực lượng mạnh mẽ. Sau khi trọng thương phản kích một quyền tuyệt mệnh.



Vào giờ phút này thân thể hắn giống như bừng tỉnh. Trong ngực lại cảm giác như bị trúng quyền. Đấu khí trong cơ thể chấn động!



Càn Kình bỗng nhiên mở hai mắt:



- Đún! Chính là cảm giác cổ quái này. Nếu không phải hai năm sống trong sơn cốc Tứ Quý, lúc ta đối mặt với một quyền kia, thậm chí có thể sẽ đánh mất dũng khí chống đỡ! Đấu khí của hắn không phải chỉ thuần túy là đấu khí, mà còn bao hàm cái gì nữa.



- Rốt cuộc là cái gì chứ?



Càn Kình nhíu mày:



- Thực sự đau đầu. Nếu Lôi Địch ở chỗ này thì tốt biết bao nhiêu? Có thể hỏi hắn một chút, là biết được. Học viện, đi học viện Chiến Tranh quả nhiên không phải không có đạo lý. Có lão sư và không có lão sư là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.



- Phòng đấu khí Ân Lạp Khắc!



Càn Kình nhìn xuống tay. Chiếc mũ pháp sư giúp hắn buổi tối đi vào thế giới vô tận:



- Trong thôn không chỉ có thuốc. Cửa hàng rèn còn có phòng đấu khí Ân Lạp Khắc! Cần đấu lực bát cấp mới có thể đẩy ra. Trước đây thực lực ta không đủ, không thể đẩy ra. Sau đó khi thực lực đủ, lại quá bận rộn, vẫn chưa vào trong đó. Có thể nơi đó có đáp án cho ta?



Càn Kình thoáng tìm mũ pháp sư. Thế giới vô tận thật sự là một nơi đặc biệt thần kỳ. Hai năm hắn không chỉ tăng trưởng về đấu khí, đồng thời kỹ thuật rèn và thuốc đạt tới gần cấp độ đại sư. Nếu bỏ qua thân phận chiến sĩ cũng đủ sống tốt.



- Không đủ! Còn chưa đủ!



Càn Kình hít một hơi thật sâu. Hai lông mày nhíu chặt lại với nhau:



- Ta muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại! Ta phải lấy thân phận chiến sĩ trở lại Càn gia nhận phụ thân ta! Đáng tiếc, ta trước sau không cách nào tập luyện được ma pháp. Nếu có thể cùng luyện cả ma pháp và võ học, như vậy ngày trở lại Càn gia nhận phụ thân, sẽ tốt biết bao? Chuyện lần này kết thúc, ta sẽ lập tức trở về nhận phụ thân! Cho dù ta không trở thành thành chủ, ta cũng muốn nhận phụ thân trước! Ta không thể chịu đựng được!


Sất Trá Phong Vân - Chương #266