Chương 249: Không nhẫn tâm?



Nếu như con lai lại là ma vũ sĩ huyết mạch, cũng đủ khiến hoàng triều Chân Sách có hứng thú rất lớn.



Nếu ma vũ sĩ huyết mạch này còn là huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc hoàng tộc Ma tộc, rốt cuộc sẽ khiến bọn họ hưng thú lớn tới mức nào? Sợ rằng, điều này chỉ có vị thần ngủ say trên tinh không trong truyền thuyết mới có thể biết được.



- Nếu như ngươi chết.



Càn Kình liếc nhìn Thiết Khắc:



- Ta có thể có thể sẽ đưa ngươi cho hoàng triều Chân Sách. Cho dù người chết, nếu là con lai nắm giữ huyết mạch ma vũ sĩ thiên sức Đọa Lạc hoàng tộc Ma tộc, vẫn là công trạng rất lớn.



Thiết Khắc không bất ngờ, cười nhạt. Dưới cơn mưa xối xả, thậm chí càng thêm yêu mị. Nếu không phải vừa rồi chiến đấu kịch liệt, khiến y phục của hắn tơi tả, Càn Kình bất ngờ thấy được thứ tượng trưng nam tính ở hạ thân của hắn, thật sự sẽ cho rằng con lai này là một nữ giả nam trang.



- Nhưng vấn đề là ngươi còn sống.



Càn Kình khe khẽ thở dài:



- Giao ngươi cho hoàng triều, ta thật sự rất khó tưởng tượng, ngươi sẽ bị đám dược sư thần bí vừa hiếm có, lại điên cuồng, thậm chí có thể nói là đầu có vấn đề nghiên cứu như thế nào.



Thân thể Thiết Khắc thoáng rùng mình một cái. Hắn không phải rùng mình vì cảm giác đau đớn phía sau lưng, mà theo bản năng kiêng kỵ đối với dược sư thần bí.



Trong nhiều năm chiến tranh, chiến sĩ Huyết Mạch dị tộc cho dù là thi thể, ở trong mắt dược sư thần bí đều cũng có giá trị tồn tại rất lớn. Tuy rằng nhiều năm như vậy, dược sư thần bí nghiên cứu về chiến sĩ Huyết Mạch dị tộc trước sau không có một chút đột phá nào, thậm chí có thể nói là ngay cả chút manh mối cũng không có, nhưng điều này cũng không cản trở cái đầu điên cuồng của bọn họ nhanh chóng vận chuyển.



Tuy rằng chưa từng thấy tận mắt nhìn thấy các dược sư thần bí biến thái thế nào, nhưng Thiết Khắc đã từng thấy một thành viên sát thủ máu lạnh của Ám Bộ, sau khi cùng một dược sư thần bí Ma tộc nghiên cứu thi thể chiến sĩ Huyết Mạch hoàng triều Chân Sách xong, sắc mặt tái nhợt ngồi xổm một góc tường nôn đủ một giờ.



Ám Bộ, ở Ma tộc có rất nhiều danh từ thay thế, một trong số đó là không có ma tính ! Dùng cách nói của nhân loại chính là một đám hoàn toàn không có nhân tính, đồ tể máu lạnh giết nhân ma mà thôi.



Mỗi thành viên Ám Bộ để sống sót trong tỉ lệ đào thải cao như vậy, bọn họ phải đạp thi thể bạn đồng hành, cầm theo đầu bạn đồng hành, thường thấy cảnh tượng phần còn lại của chân tay đã bị chém cụt bầm máu đen. Thậm chí rất nhiều ma đều liên tục ngủ trong thời gian rất lâu ở chỗ các thi thể.



Bọn họ thậm chí có thể nói đã sớm coi thường tất cả mọi thứ trên thế gian, lại chỉ vì một lần nghiên cứu của dược sư thần bí, nôn suốt một giờ. Cuối cùng Ma tộc kia vốn có làn da đỏ sậm, lại có thể nôn tới mức sắc mặt trắng như tờ giấy. Điều gì khiến hắn nôn tới mức như vậy?



- Ta rất hi vọng mình có tiền đồ rộng lớn. Ta cũng rất hy vọng có thể sớm khiến người thân của ta có thể đứng thẳng lưng. Nhưng...



Trên mặt Càn Kình lộ vẻ bất đắc dĩ nói không nên lời:



- Ta không qua được cửa ải này của mình. Ta thậm chí muốn một đao chém chết ngươi, sau đó mang thi thể của ngươi về, giao cho hoàng triều Chân Sách. Nhưng ngươi còn sống, ta làm không được. Mẹ nó! Có thể loại tính cách này của ta không phải là người làm chuyện lớn. Trong sách nói làm kiêu hùng, dụng tâm phải đủ ngoan độc, thủ đoạn đủ cứng rắn! Vì đạt được mục đích, giết một vạn người không nháy mắt, ngay cả người thân cũng có thể giết... Ta lại...



Thiết Khắc quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Càn Kình, chợt phát hiện có mình có phần không hiểu được người mới vừa quen không lâu này.



Trong lúc chém giết Ni Lạp, phán đoán quả quyết như vậy, ra tay sấm sét, sát phạt hung bạo! Tất cả đều giống như là kẻ tàn sát vạn người, cũng tuyệt đối không chớp mắt! Trong nháy mắt phát ra sát khí! Nếu như không phải sát khí này kinh người, có thể phản ứng phán đoán của Ni Lạp còn nhanh hơn. Nếu vậy, có lẽ hắn đã không chết.



Người như vậy không ngờ lại không nhẫn tâm?



Càn Kình bị Thiết Khắc nhìn với vẻ nghi hoặc, đi tới hơn mười bước, cuối cùng không thể chịu được một nam tính tuyệt mỹ cùng tuổi như vậy tiếp tục nhìn mình chằm chằm.



- Ta nói...



Càn Kình thở dài:



- Ngươi đừng nhìn ta chằm chằm như thế. Nếu như ngươi cứ cảm thấy kỳ quái, vậy coi như con người ta không thích chuyện phá hủy cái đẹp. Vẻ đẹp của ngươi khiến ta không đành lòng đưa ngươi đến hoàng triều Chân Sách đi. Ta sợ đưa ngươi đi, không chỉ dược sư thần bí có hứng thú đối với ngươi, vạn nhất nam nhân hoàng gia cũng có hứng thú đối với ngươi thì phải làm sao?



- Đúng vậy! Chiến hữu, lòng dạ ngươi quá lương thiện.



Đoạn Phong Bất Nhị tiếp lời, cố ý làm ra vẻ lo lắng, trả thù chuyện lần đầu tiên mình đưa tay ra lại Thiết Khắc từ chối sự giúp đỡ:



- Ta đã từng nghe không ít người hát rong kể về chuyện của hoàng triều. Nghe nói rất nhiều nam nhân hoàng gia cũng thích nam nhân. Bộ dạng ngươi tuyệt mỹ như vậy, dâng lên khẳng định sẽ rất được hoan nghênh.



Khuôn mặt tuấn mỹ của Thiết Khắc đang tái đi vì mất máu, trong nháy mắt biến thành trắng bệch!



Càn Kình nhìn vẻ mặt dường như rất thành thật của Đoạn Phong Bất Nhị lắc đầu thở dài. Lần này sợ rằng thật sự đã dọa được Thiết Khắc. Chỉ có điều hoàng thất hoàng triều Chân Sách vẫn tính là trong sạch. Loại lời đồn này phần lớn là do đám người hát rong muốn kiếm tiền, cố ý dựng chuyện.



- Lại nói, Càn Kình, chúng ta đi về hướng nào?



- Rời khỏi lãnh địa Ma tộc. Hiện tại dừng lại trị thương, bị Ám Bộ gặp được nhất định sẽ chết! Cố gắng chịu đựng. Phải chịu đựng tới khi rời khỏi lãnh địa vương triều Lộ Tây Pháp! Đến tái ngoại, cơ hội sống sót lớn hơn.



- Nói là nói như vậy, chỉ có điều ta thật sự rất đau... Trở lại hoàng triều Chân Sách, ngươi nhất định phải cho rèn lại thương Bất Nhị cho ta. Bây giờ ta mới biết đấu khí Đấu Binh nghịch đạo còn có hiệu quả lớn như vậy.



- Được...



- Nói đi, ngươi luyện phi đao này thế nào? Ta còn không thấy rõ, Ni Lạp đã bị ngươi giết chết. Kỹ thuật này có thể mạnh hơn kỹ thuật ném đao của mấy Ám Bộ rất nhiều!



- Bị thương nặng như vậy, ngươi còn có thể nói như vậy sao?



Càn Kình im lặng liên tục lắc đầu. Xem ra huyết mạch cự ma Ni Lạp đánh hắn còn chưa đủ nặng tay.



Dưới cơn mưa lớn, chiến trường đổ nát, bốn gã chiến sĩ trẻ tuổi chậm rãi biến mất trong màn mưa. Những lời đề nghị của Đoạn Phong Bất Nhị thỉnh thoảng vang lên, cũng dần dần xa dần.






Mưa không ngừng.



Hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi suốt cả đêm. Sau một ngày, đến buổi tối nó vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại. Trời mưa xuống quá nhiều, nhiệt độ cũng không ngừng giảm xuống.



Đám Ma tộc tại biên giới gần như đều trốn trong quân doanh. Có Ma tộc Bối Lợi Á thậm chí dứt khoát chui vào trong chăn, hoặc đốt than trong chậu ngồi xung quanh sưởi ấm.



Trên đài cao, binh sĩ Ma tộc Bối Lợi Á khoanh hai cánh tay trước ngực, đi tới đi lui trên đài cao không lớn lắm, hy vọng có thể làm cho mình bớt lạnh.


Sất Trá Phong Vân - Chương #253