Chương 248: Con lai



Con lai!



Mặc dù chiến tranh giữa hoàng triều Chân Sách và vương triều Lộ Tây Pháp chẳng bao giờ dừng, nhưng cũng không thể tránh được trường hợp Ma tộc và nhân loại kết hợp với nhau.



Ngược lại, cũng bởi vì hai bên chiến tranh, đã từng thúc đẩy rất nhiều Ma tộc cùng nhân loại sinh ra con lai. Chỉ là theo thời gian trôi qua, loại con lai này càng ngày càng ít.



Càn Kình còn nhớ rõ, chính vì hai bên muốn mau chóng đánh bại đối phương, nghĩ ra cách mượn huyết mạch, ở trên chiến trường bắt sống chiến sĩ Huyết Mạch, lập tức đưa trở về tiến hành mượn giống, hi vọng có thể sinh ra được con lai, kế thừa được lực lượng huyết mạch của đối phương.



Không biết có phải do giữa nhân loại và Ma tộc rốt cuộc có điều gì đó quái lạ cản trở hay không, hai bên kết hợp có thể sinh ra hậu đại, nhưng chưa bao giờ có người nào có thể đủ chân chính thức tỉnh lực lượng huyết mạch.



Cứ như vậy, theo thời gian trôi qua, con lai giữa nhân loại cùng Ma tộc vì chiến tranh khiến sự thù hận sâu sắc, đã rất hiếm khi xuất hiện.



- Con cháu của nhân loại và Ma tộc kết hợp, không phải không cách nào thức tỉnh lực lượng huyết mạch sao?



Càn Kình nhìn Thiết Khắc ở trên mặt đất, xương sau lưng không biết đã gãy từ lúc nào, vẫn còn giữ thần trí thanh tỉnh:



- Ngươi có thể đứng lên không?



Thiết Khắc Bát ở trên mặt đất thoáng giơ hai cánh tay ra, muốn chống xuống đất mặt đứng lên. Phía sau lưng đau đớn giống như có mấy trăm cây đao cắm xuống, cột sống mặc dù không gãy, nhưng xương ở hai bên trái phải của cột sống dưới một đòn nghiêm trọng của Ni Lạp, gần như không một cái xương nào lạnh lặn.



Quá đau đớn, Thiết Khắc há miệng, hít một hơi thật sâu. Thân thể lại nằm xuống bùn nhão, đôi đẹp môi dính đầy bùn.



Càn Kình nhìn Thiết Khắc bị thương vẫn không chịu nhận giúp đỡ. Người con lai giữa Ma tộc cùng nhân tộc, cho dù trọng thương lộ vẻ đau đớn, vẫn vô cùng anh tuấn.



- Xem ra, ngươi đã quá sức.



Càn Kình ngồi xổm xuống nhìn Đoạn Phong Bất Nhị bên cạnh nói:



- Phụ một tay.



Thiết Khắc Bát ở trong nước bùn không nhìn cánh tay Đoạn Phong Bất Nhị đưa ra, lạnh lùng nhìn Càn Kình hỏi:



- Vì sao lại muốn cứu ta?



Càn Kình nhìn vẻ mặt Thiết Khắc thâm trầm, không thể không thừa nhận người con lai có lực lượng huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc này, quả thật có vốn để chơi đùa. Nếu bị các nữ hài nhìn thấy không biết sẽ có bao nhiêu nữ hài bị hắn quyến rũ tới chết mê chết mệt.



- Bởi vì Ám Bộ muốn giết chết ngươi.



Đoạn Phong Bất Nhị lại đưa cánh tay về phía trước:



- Chúng ta chỉ muốn phá hỏng chuyện của Ám Bộ. Ngươi may mắn chính là chuyện bọn chúng muốn làm, không hơn.



Thiết Khắc Bát ở trong nước bùn vẫn không đưa tay ra, giống như không nhìn thấy cánh tay Đoạn Phong Bất Nhị đưa ra. Trong đôi mắt đẹp cong dài lộ vẻ cảnh giác và nghi ngờ. Khóe môi dần dần lộ ra nụ cười lạnh:



- Nếu như ta không phải là ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc, các ngươi giết chết đám chó Ám Bộ này, thấy ta bị thương nặng như vậy, còn có thể quan tâm tới sự sống chết của ta sao?



Ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc! Cho dù chỉ mới thức tỉnh sơ cấp, cho dù cả đời này chỉ có thể đạt tới thức tỉnh sơ cấp, vẫn là chiến lực không thể bỏ qua! Thiết Khắc biết giá trị của mình, trong đôi mắt đẹp bắt đầu lộ ra vẻ lạnh lùng nói không nên lời.



- Huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc đã tính là gì.



Đoạn Phong Bất Nhị cười nhạt, cánh tay đưa ra dứt khoát thu về, ngay cả lưng đang cúi xuống, chợt đứng thẳng:



- Chúng ta lẻn vào Ma tộc nhìn thấy ngươi trước, biết ngươi là thứ gì? Muốn chết không ai ngăn cản ngươi!



Trong đôi mắt lạnh lùng của Thiết Khắc lạnh lùng của lộ vẻ lưu tâm, chợt nghe Đoạn Phong Bất Nhị nói thêm:



- Càn Kình, chúng ta đi, đi nhanh một chút. Đầu Ám Bộ nhị tinh đã chém, cầm lấy chứng minh thân phận của hắn, trở lại báo cáo kết quả công việc là được rồi.



Càn Kình nhìn Thiết Khắc chậm rãi cúi người xuống:



- Đi theo ta đi, ngươi bây giờ bị thương căn bản không cách nào một mình rời khỏi đây. Nếu như ngươi còn có mục tiêu để tiếp tục sống tiếp, vậy không nên từ chối sự giúp đỡ của ta.



- Mục tiêu sống?



Trong ánh mắt lạnh lùng của Thiết Khắc có chút ánh sáng khác thường, khóe môi khẽ co giật mấy cái, cằm hơi ngẩng lên để mưa dội xuống, rửa sạch bùn đất dính trên mặt. Mái tóc dài màu đen cùng nước mưa dán lên trên gương mặt, lộ ra một vẻ đẹp có thể nói là quyến rũ nhìn Càn Kình.



Đẹp!



Càn Kình nhìn người con lai có huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc hiếm thấy trên đời này, lại tuyệt mỹ, khẽ gật đầu, miệng thản nhiên nói:



- Người sống bởi vì có mục tiêu. Cuộc sống có mục tiêu mới có ý nghĩa. Nếu như ngươi đã không có mục tiêu, như vậy tiếp tục ở lại trong đám bùn này chờ tới khi tính mạng biến mất.



- Có, ta có.



Gương mặt tuyệt mỹ của Thiết Khắc lộ vẻ dữ tợn căm phẫn:



- Ta còn muốn giết một ma!



Càn Kình thoáng nhìn về phía Đoạn Phong Bất Nhị bên cạnh, ném qua một ánh mắt.



- Ai? Ai cho ngươi là chiến hữu của ta?



Đoạn Phong Bất Nhị lại chậm rãi nói.



Thiết Khắc vẫn không để ý, khuôn mặt tuyệt mỹ có thể khiến vô số nữ nhân tự ti nhìn Càn Kình thản nhiên nói:



- Ni Lạp, giết Đức Đức La.



Đức Đức La?



Càn Kình mặt nhăn mày nhíu. Chẳng lẽ là đồ đệ của con lai này?



- Ngươi giết Ni Lạp.



Thiết Khắc kiên định lại chậm rãi nói:



- Ta cảm kích ngươi.



Càn Kình ngửa đầu nhìn bầu trời vẫn còn mưa to:



- Cảm kích ta cũng nên nhanh đi thôi. Hiện tại mưa xối xả còn có thể giấu được hành tung của chúng ta. Đợi mưa tạnh, với tình trạng các ngươi hiện tại? Chạy cũng chạy không được! Ta nghĩ, Ám Bộ hẳn không chỉ có mấy người này tới? Ta nghe nói ngay cả Ám Bộ thất tinh cũng đã xuất động... Một nhị tinh đã như vậy, thất tinh...



Càn Kình khẽ lắc đầu, mái tóc đen bắn ra những giọt nước:



- Ta lúc tới vẫn quá xem nhẹ Ám Bộ thất tinh.



Thiết Khắc không cự tuyệt bàn tay của Đoạn Phong Bất Nhị nữa. Hắn nhịn đau nhíu mày một chút đứng lên. Xương gãy phía sau lưng khiến mỗi khi di chuyển một chút lại khiến hắn muốn la lớn. Nhưng thứ nhất, kêu lên có thể sẽ khiến người chú ý. Thứ hai, hai người khác trọng thương chưa từng kêu, mình sao có thể kêu được?



- Không có thất tinh...



Lúc Thiết Khắc nói chuyện, đau đớn, khiến hắn cắn răng hít một hơi thật sâu:



- Ở đây không có thất tinh, nhưng còn có một tam tinh...



Tam tinh?



Càn Kình tự hỏi, nhưng vẫn bỏ qua mê hoặc mai phục giết ma rất lớn này. Nghe đồn chênh lệch thực lực Ám Bộ cách nhau một tinh lại rất lớn. Hắn giết chết nhị tinh đã phải nhờ bạn đồng hành hỗ trợ thu hút sự chú ý. Nếu có một tam tinh trở lại, hai người này cộng với một nửa ma vẫn không chắc có thể giữ được nửa mạng hoàn chỉnh.



- Các ngươi... dự định đối xử với ta thế nào?



Bước chân Thiết Khắc lảo đảo kéo đi trong nước bùn, trong ánh mắt vẫn không thiếu thận trọng và nghi hoặc.



Trong mắt hoàng triều Chân Sách, con lai có thể không được coi trọng, nhưng con lai này lại bị Ám Bộ truy sát. Bản thân điều này đã có giá trị rất cao.


Sất Trá Phong Vân - Chương #252