Chương 222: Trên chiến trường, chỉ có sinh tử không có nam nữ (2)



Bùn bắn ra nhanh như vậy, lực trùng kích sẽ không nhỏ hơn so với hòn đá, nhưng không khiến trên mặt Ái Bích Giai nở hoa, máu mũi giàn giụa. Mới chừng ấy tuổi, đã có lực khống chế kinh người như vậy sao?



Càn Kình cảm nhận được ánh mắt quái lạ của người đánh xe, mắt hắn cũng học những người lính đánh thuê khác nhìn xung quanh, căn bản không phản ứng tới lời nói của Ái Bích Giai. Về phần nàng là ai, cha mẹ của nàng là ai hoàn toàn không liên quan gì tới mình.



- Các ngươi! Các ngươi...



Mắt hạnh của Ái Bích Giai đầy vẻ phẫn nộ, cuối cùng lại nhìn người trung niên đang ngồi trên chiếc xe lớn thứ ba:



- Tăng Xuyên Đông! Phụ thân, mẫu thân ta phái ngươi tới bảo vệ ta! Ngươi sao có thể nhìn thấy ta bị người khác khi dễ cũng không quản? Lần này là do Hồng Lưu Chiến Bảo các ngươi xin mẫu thân, phụ thân ta, phái người bảo vệ ta.



Người kia chính là thủ hạ của cha mẹ nàng ta sao?



Càn Kình âm thầm lưu ý hơn vài phần. Nếu như người này vì tìm lại mặt mũi cho nữ hài kia, cố ý động thủ, vậy hắn không thể làm gì khác hơn là nghênh đón! Cùng lắm thì không đi Ma tộc làm nhiệm vụ, nhưng tuyệt đối không khuất phục trước nha đầu ngạo mạn như vậy.



Không thiếu lính đánh thuê đều tò mò tập trung ở trên người đánh xe Tăng Xuyên Đông. Người này bình thường rất ít nói chuyện, không ngờ lại là người bảo vệ ma pháp sư tam cấp kia? Chiến lực của hắn thế nào?



Tăng Xuyên Đông kéo vành nón xuống thấp hơn, roi ngựa trong tay run nhè nhẹ mấy cái. Trong lòng hắn thầm nghĩ:



Nếu như Ái Bích Giai này là con gái của mình, đã sớm dùng roi quất chết nàng! Hai vị phó hội trưởng tháp ma pháp thủy tinh, cũng chính là phụ mẫu Ái Bích Giai đã từng dặn dò hắn rất nhiều lần, phải nhớ âm thầm bảo vệ. Không ngờ lúc này nàng lại tiết lộ ra! Không biết chiến sĩ đã vượt qua cấp bậc chiến sĩ Hàng Ma, tiến vào lãnh địa Ma tộc rất dễ bị Ma tộc đánh lén sao? Muốn cho ta chết đúng không?



- Ái Bích Giai, thôi bỏ qua đi.



Lương lão bản di chuyển hai chân to ngắn của hắn chạy tới, hai tay liên tục xua ở trước người:



- Chuyện lần này, hai bên đều có phần không đúng...



- Không đúng? Ta không đúng chỗ nào?



Ái Bích Giai lấy ra một chiếc khăn tay bằng lụa tơ tằm lau sạch hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, hung hăng giậm chân trừng mắt với Lương lão bản:



- Họ Lương! Tên mập chết bầm nhà ngươi, phụ thân ta giúp đỡ ngươi không ít chuyện. Lần này, cũng là do phụ thân ta cầu xin ta rất nhiều lần, ta mới ra ngoài miễn cưỡng giúp ngươi chăm sóc đoàn xe... Phải biết rằng tháp ma pháp thủy tinh chúng ta không thể bị người ta tùy ý khi dễ giống như Hồng Lưu Chiến Bảo...



- Còn cả các ngươi nữa!



Mắt Ái Bích Giai trợn trừng đảo qua đám đông lính đánh thuê, lại cười nhạt một tiếng đầy khinh thường:



- Cười cái gì mà cười? Các ngươi chỉ là một đám chiến sĩ còn chưa được vào hạ đẳng, không chỉ không xứng xách giầy cho mẫu thân, phụ thân ta, ngay cả tư cách trông cửa cho tháp ma pháp thủy tinh chúng ta cũng không có! Phụ thân ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay đã có thể bóp chết tất cả các ngươi!



Tăng Xuyên Đông cảm nhận được sắc mặt đám lính đánh thuê xung quanh trở nên âm trầm, hắn hít một hơi thật sâu khẽ nói:



- Ái Bích Giai...



- Ái Bích Giai cũng để cho ngươi gọi sao?



Giọng điệu Ái Bích Giai đột nhiên lớn hơn, oán hận nhìn Tăng Xuyên Đông, càng không cam lòng. Người được Hồng Lưu Chiến Bảo phái tới bảo vệ mình, lại dám không nghe mệnh lệnh của mình:



- Hồng Lưu Chiến Bảo nho nhỏ các ngươi thật sự tưởng mình là một trong tám thế lực lớn ở tỉnh Vĩnh Lưu sao? Người khác không biết, nhưng tháp ma pháp thủy tinh chúng ta biết các ngươi thảm tới mức nào! Đừng nói là ngươi, cho dù là hội trưởng các ngươi ở trước mặt ta, cũng không dám không nghe theo! Ngươi tính là gì? Chẳng qua chỉ là một con chó do Hồng Lưu Chiến Bảo phái ra bảo vệ ta! Có tư cách gì gọi tên của ta?



Tăng Xuyên Đông kinh ngạc đứng tại chỗ, ngực không ngừng phập phồng, hai cánh tay liên tục run. Mọi người có thể cảm giác được trong cơ thể hắn đang có một ngọn lửa tức giận thiêu đốt.



Một hồi lâu sau hắn mới chậm rãi thở ra một hơi, cả người giống như mất lực. Ngọn lửa tức giận thiêu đốt dường như cũng đã biến mất. Hắn xoay người buồn bã trở lại xe ngựa, lộ ra một sự thê lương cùng oán giận nói không nên lời.



Tháp ma pháp thủy tinh? Hồng Lưu Chiến Bảo?



Lúc này Càn Kình mới biết, hóa ra Ái Bích Giai lại xuất thân từ nghiệp đoàn ma pháp tỉnh Vĩnh Lưu.



Ở trên lãnh địa hoàng triều Chân Sách, mỗi nghiệp đoàn ma pháp đều có tháp ma pháp mang theo kiến trúc điển hình của riêng mình. Tháp ma pháp ở mỗi nơi trong nghiệp đoàn ma pháp lại không giống nhau. Ví dụ như tổng nghiệp đoàn ma pháp sư gọi là tháp ma pháp hoàng kim. Có nơi lại gọi là tháp ma pháp phỉ thúy, tháp ma pháp bạch ngân... Cho tới bây giờ, tên của những tháp ma pháp này là duy nhất.



Tháp ma pháp nghiệp đoàn ma pháp tỉnh Vĩnh Lưu, chính là tháp ma pháp thủy tinh! Hồng Lưu Chiến Bảo còn là tên gọi của nghiệp đoàn chiến sĩ tỉnh Vĩnh Lưu. Kiến trúc mang tính tiêu chí của nghiệp đoàn chiến sĩ mỗi nơi đều là chiến bảo, cũng giống như nghiệp đoàn ma pháp đều không có cùng tên gọi. Nghiệp đoàn chiến sĩ tỉnh Vĩnh Lưu được gọi là Hồng Lưu Chiến Bảo.



Còn trẻ như vậy đã tiến vào nghiệp đoàn ma pháp sao?



Càn Kình khẽ gật đầu. Thực lực ma pháp sư tam cấp này quả thực đủ tiến vào nghiệp đoàn ma pháp sơ cấp nhất. Nhưng xem giọng điệu của nàng hình như năng lực phụ thân, mẫu thân của nàng không nhỏ. Lẽ nào phụ mẫu của nàng cũng ở trong nghiệp đoàn ma pháp?



- Đúng đúng đúng... Tiểu thư Ái Bích Giai nói đúng. Lúc tiểu thư nhận đứng ra làm người bảo vệ thương đội, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh...



Lương lão bản liên tục gật đầu, trong lòng không ngừng thầm mắng, nếu như không phải cha mẹ ngươi đều là phó hội trưởng tháp ma pháp thủy tinh, ta sẽ để ý tới ngươi sao? Phụ thân ngươi cầu xin ngươi tới bảo vệ thương đội ta? Sao ta lại nghe nói ngươi ở nhà vì tranh đoạt thân phận người bảo vệ lần này đã đập bàn đập ghế, lại đập bát, thậm chí ngay cả chuyện thắt cổ cũng làm?



- Hừ! Biết là tốt rồi!



Ái Bích Giai kéo dài giọng điệu kiêu ngạo, ngẩng đầu lên cao ngạo đưa mắt nhìn xuống Lương lão bản:



- Lương mập ngươi nói xem, vừa nãy là ai ném bùn về phía ta? Ta phải ném hắn mười mấy hỏa cầu, cho hắn biết ma pháp sư cao quý không phải dễ trêu chọc.



Lần này tất cả lính đánh thuê đều đồng loạt nhìn lên trời. Sắc mặt Lương lão bản trở nên lúng túng. Lần này Ái Bích Giai đã đắc tội tất cả lính đánh thuê. Tất cả lính đánh thuê đều đứng về phía Càn Kình. Nếu như lúc này khai ra Càn Kình, vậy đồng nghĩa với đắc tội đám lính đánh thuê bảo vệ đoàn xe.



Càn Kình đã chuẩn bị hết tất cả. Nếu như Lương lão bản có thể lừa được nàng đó là hay nhất. Nếu như bị hắn khai ra, chỉ cần Ái Bích Giai dám ném hỏa cầu về phía mình, vậy mình sẽ lập tức phản kích! Cần gì quan tâm cha mẹ của nàng là ai?


Sất Trá Phong Vân - Chương #226