Chương 204: Ta là đánh nước tương



Loại chuyện như vậy treo ngược lên đánh một trận, sau đó phân đến trong đội cảm tử cũng không quá đáng! Không ngờ chỉ giam giữ hắn mười ngày?



- Được.



Càn Kình gật đầu. Trước khi ra tay hắn đã nghĩ sẽ bị xử phạt, chỉ là không nghĩ tới sự phạt lại nhẹ hơn so với sự tưởng tượng của hắn.



Tướng quân vừa nhìn về phía đám binh sĩ, ngón tay chỉ về phía những học viên khác của học viện Áo Khắc Lan:



- Bọn họ có tham gia đánh nhau không?



- Không!



Các binh sĩ đồng loạt cao giọng hô. Đối với hành động của Càn Kình vừa rồi mọi người xem chỉ cảm thấy sảng khoái, lúc này tất nhiên sẽ đứng về phía hắn.



- Chúng ta...



Càn Kình quay lại nhìn học viên Áo Khắc Lan đứng ra muốn nói gì đó, khoát tay áo:



- Được rồi. Chúng ta tới để mở mang kiến thức về chiến trường, không phải tới chơi trò đánh nhau rồi bị bắt giam. Chiếu cố tốt cho Đạt Khắc, chiếu cố tốt bản thân. Ta nghỉ ngơi mười ngày cũng tốt.



- Đoạn Phong Bất Nhị!



Tướng quân bước tới hai bước nắm lấy phía sau áo Đoạn Phong Bất Nhị hỏi:



- Ngươi muốn đi đâu vậy?



- Ta sao?



Đoạn Phong Bất Nhị chớp đôi mắt còn sáng hơn sao của hắn, trên mặt lộ vẻ mờ mịt và nghi hoặc:



- Tướng quân, ta chỉ đi ngang qua thôi. Lão sư bảo ta xem bên ngoài có nước tương bán hay không. Ta chỉ là đánh nước tương thôi.



- Phải không?



Tướng quân không nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, mà nhìn về phía các binh sĩ hỏi:



- Vừa rồi hắn có tham gia náo nhiệt không?



- Có phần có phần!



- Ba phần người nơi này là do hắn đánh.



- Đâu có! Ta đoán chừng là bốn phần!



Các binh sĩ ngươi một lời ta một lời tranh luận kịch liệt. Càn Kình nhìn thấy, cũng được mở rộng tầm mắt. Trong giọng nói của những người này phần nhiều yêu quý Đoạn Phong Bất Nhị, nhưng sao vẫn đẩy hắn vào phòng tạm giam như vậy?



- Ta nói các vị đại thúc...



Vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị cầu xin:



- Chúng ta có thù oán sao? Không nên hãm hại người khác như vậy. Ta tối đa chỉ đánh hai phần trong số đó. Người huynh đệ này có thể sẽ được thưởng. Ta làm khách không có ý tứ tranh đoạt với hắn.



- Đương nhiên là có thù. Ngày hôm qua tiểu tử ngươi thắng hết một tháng quân lương của ta!



- Còn có ta nữa!



- Ta ta! Còn có ta nữa!



Trong tiếng lên án công khai, tướng quân cũng cho Đoạn Phong Bất Nhị bị phạt giam mười ngày. Hai người dưới sự hướng dẫn của các binh lính rất nhanh đi tới một gian phòng tương đối rộng, nhưng gần như không thấy ánh mặt trời.



- Được rồi, các ngươi đi vào mười ngày.



Binh sĩ mở cửa ra, Càn Kình cũng không nói lời nào đi vào.



- Đại thúc, ngươi len lén thả ta ra được không? Ở bên trong mười ngày rất buồn chán. Không bằng...



- Ngươi.. vào đi thôi!



- Ôi! Lại đạp cái mông ta.



Càn Kình ngồi ở trong phòng tạm giam, mới phát hiện ở đây không ngờ là hai gian phòng, ở giữa cách một loạt song sát, cuối cùng giam hai người xa nhau.



- Phong tướng quân...



Đầu A Lưu Xác quấn băng vải, thân thể vô lực dựa ở cửa lều tướng quân:



- Ngày hôm nay tướng quân xử phạt như vậy không phải có phần quá thiên vị sao? Tướng quân xem học viên của ta một chút. Còn cả ta nữa...



Phong tướng quân đang ngồi đọc sách phía sau chiếc bàn. Lúc này hắn đã sớm lấy mũ giáp xuống, lộ ra mái tóc màu đỏ rối bời, kết hợp với bộ râu quai nón càng cho người ta cảm giác một kẻ lỗ mãng.



- Thiên vị?



Phong tướng quân thả quyển sách trong tay xuống, bước tới trước mặt A Lưu Xác. Giáp tụ trên người va chạm phát ra tiếng kim loại. Hắn hơi cúi lưng ghé sát vào lỗ tai A Lưu Xác nói:



- Ta là thiên vị, ngươi muốn biết vì sao không? Bởi vì, trước đây cực kỳ lâu ta cũng xuất thân từ một học viện chiến rất kém cỏi. Ta cũng đã từng nhìn lão sư của mình bị người khác quản giáo, nhưng ta lại không có năng lực cũng không có can đảm ra mặt. Cho tới hôm nay, mỗi khi ta nhắm mắt ngủ, chuyện này bao giờ cũng hiện ra trước mắt.



Trong đầu A Lưu Xác chợt vang lên một tiếng “ong”. Cảm giác lạnh lẽo rất nhanh xâm chiếm tay chân hắn. Người hắn giống như cọc gỗ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Phong tướng quân.



Loại chuyện học viện ưu tú đùa cợt học viện kém hơn, bất luận là ở hoàng triều Chân Sách hay Ma tộc hoặc Man tộc, cũng không phải là không có.



Tuy rằng không phải tất cả học viện ưu tú đều đùa cợt học viện kém hơn, nhưng quả thật có một phần học viện sẽ làm ra chuyện như vậy. Mỗi lần tham gia cuộc thi lớn luôn có một hai học viện sẽ làm ra loại chuyện này.



- Được rồi, ngươi có thể đi.



Phong tướng quân vung chiến bào, cũng không quay đầu lại, đi vào trong, miệng lạnh lùng nói:



- Bản tướng còn có quân vụ, ngươi lo chuyện của mình đi.



A Lưu Xác tuyệt vọng nhắm mắt lại, xoay người rời khỏi lều lớn của tướng quân, trên gương mặt lộ vẻ thù hận:



- Chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu! Ngươi không quan tâm? Tốt lắm, ta đi tìm Phần Đồ Cuồng Ca! Chỉ cần ta gây xích mích một chút...



Cho tới bây giờ, phòng tạm giam luôn tối và ẩm ướt, yên tĩnh đến mức gần như vắng ngắt.



Về phương diện này, phòng tạm giam ở Thổ Bảo cũng không có gì khác, cũng tối, ẩm ướt, yên tĩnh như chết.



Càn Kình dựa lưng vào tường, rất muốn hưởng thụ sự yên lặng dù chỉ trong chốc lát. Đáng tiếc, Đoạn Phong Bất Nhị ở phía đối diện lại không thích bầu không khí yên tĩnh buồn chán này.



- Ta nói này người của Áo Khắc Lan.



Đoạn Phong Bất Nhị ngồi ở trước chấn song sắt, mượn ánh sáng yếu ớt nhìn Càn Kình:



- Cảm ơn.



Cảm ơn?



Càn Kình sửng sốt một chút. Lời cảm ơn này nói ra có kỳ quái. Hình như mình chưa từng làm gì giúp hắn?



- Kỳ thực, ngày hôm qua ta nhìn thấy bọn họ đã muốn động thủ.



Đoạn Phong Bất Nhị lại nhún vai, thở dài, còn không dừng lắc đầu:



- Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Đức Kiệt, trong cuộc thi lớn hàng năm đều gây chuyện. Không thiếu học viện đã chịu thiệt vì bọn họ. Đáng tiếc, ta vẫn không có lý do gì để động thủ. Ngày hôm nay vẫn phải cám ơn các ngươi đã cho ta điều kiện để ra tay.



Càn Kình ngạc nhiên. Hắn vốn đang cảm thấy kỳ quái tại sao người này lại xông vào chiến đoàn, hóa ra hắn đã sớm nín nhịn đầy một bụng muốn động thủ tìm phiền phức cho người ta.



- Đáng tiếc!



Đoạn Phong Bất Nhị lại thở dài một tiếng:



- Chỉ có điều còn chưa đã nghiện! Phần lớn bọn họ đều bị ngươi đánh.



Càn Kình điều chỉnh tư thế ngồi một chút, trong lòng nói đánh người còn nói là chưa đã nghiện. Vậy nếu để đám học viên trong học viện Áo Đức Kiệt vừa bị đánh nghe được, sẽ có phản ứng thế nào?



- Ta nói này, bạn thân.



Đoạn Phong Bất Nhị lại hoạt động phía dưới mông, cố gắng tới gần Càn Kình thêm một chút nữa, phát huy đầy đủ tinh thần buôn chuyện của. Ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải lắc lư qua lại:



- Có thuốc hay không? Ta thấy chất lượng quần áo ngươi không tồi. Có thuốc không?



Càn Kình kinh ngạc nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, vô thức sờ lên y phục trên người. Đây là y phục do La Thanh Thanh tìm người làm giúp. Không ngờ nhãn lực của hắn cũng không tệ lắm.



Thoáng tự hỏi một chút, Càn Kình sờ tay vào trong ngực lấy từ trong đấu giới ra một gói thuốc.


Sất Trá Phong Vân - Chương #208