Chương 203: Xử phạt



Đạt Khắc bị người đánh, lão sư bị người sỉ nhục. Càn Kình vẫn đứng ở phía trước! Chỉ cần còn có một chút tâm huyết, có thể nào nhẫn nhịn được nữa! ? Vừa rồi không phải có người kêu gào, bảo bọn họ cùng tiến lên sao? Vậy còn khách khí với bọn họ cái rắm! Cùng tiến lên!



Trong nháy mắt, nơi đó có xu hướng biến thành một chiến trường.



Càn Kình giơ tay nắm lại, đánh tới. Nhìn cũng không phải là một đòn công kích thuận lợi, trực tiếp đánh người bay ra ngoài. Lực trùng kích mạnh mẽ giống như chiến mã lao nhanh, đụng vào thân thể học viên ma pháp không tính là cường tráng, vang lên những tiếng xương gãy.



- Có ý tứ! Thật có ý tứ!



Cánh tay Đoạn Phong Bất Nhị nắm lấy đầu một người, một cước bay vọt tới học viên chiến sĩ Áo Đức Kiệt, vui vẻ kêu lên:



- Mấy ngày nay buồn muốn chết, cuối cùng có chút vui vẻ.



Càn Kình đi ở trong đám người ra tay không chút lưu tình. Bất kể kẻ nào bị đánh trúng không phải gãy tay chính là gãy chân. Đợi tứi khi đám binh lính chạy tới muốn mở miệng ngăn cản, các học viên Áo Đức Kiệt đã không còn một người nào có thể đứng được nữa.



La Đức và các học viên Áo Khắc Lan đều ngơ ngác nhìn Càn Kình chắp hai tay ở sau lưng, nhàn nhã đi trong đám học viện Áo Đức Kiệt đang nằm đầy trên mặt đất rên rỉ lăn lộn.



Sáu ngày chạy tới đây, chưa một ai chân chính nhìn thấy Càn Kình ra tay, càng không nghĩ tới thực lực của hắn lại cường hãn đến mức như vậy! Gần như có thể nói là một mình đánh ngã hơn phân nửa học viên của học viên Áo Đức Kiệt. Còn có một phần là chuyện tốt của chiến sĩ trẻ tuổi không biết từ đâu xuất hiện.



- Thiếu quản giáo, sẽ phải được quản giáo một chút.



Càn Kình đi từ từ về phía A Lưu Xác:



- Vị lão sư này, để mặc đệ tử của mình đi khi dễ người khác, có đôi khi sẽ có kết quả rất tệ.



- La... La Đức...



A Lưu Xác kinh ngạc đang nhìn đám học viên của mình bị thương, khẳng định không kịp khỏe loại trong cuộc thi lớn, lập tức gào lên:



- Ngươi... Ngươi! Ngươi cũng dám để mặc học viên của ngươi làm ra loại chuyện này! Bây giờ ngươi lập tức bảo hắn xin lỗi ta! Đồng thời theo ta quay về học viện Áo Đức Kiệt chịu phạt!



- Xin lỗi?



Càn Kình đứng ở trước mặt A Lưu Xác, gương mặt cười nhạt:



- Xin lỗi, ta cũng là người thiếu quản giáo. Lão sư của ta rất đau đầu vì sự ngang bướng của ta! Đáng tiếc! Không ai có thể giúp hắn quản giáo đứa trẻ như ta...



Lời A Lưu Xác vừa nói không lâu đã bị Càn Kình trả lại gần như nguyên vẹn.



- Nghe nói, không ngờ năm ngoái học viên của ngươi dám động tới lão sư của ta? Chắc hẳn lúc đó ngài cũng có mặt? Ta biết...



Vẻ mặt Càn Kình dường như hiểu rõ:



- Ngài nhất định là muốn quản giáo bọn họ, lại quản giáo không được đúng không? Hiện tại, chuyện lặp lại...



- Ngươi muốn làm...



A Lưu Xác còn nói chưa hết lời, bụng dưới đã cảm thấy đau đớn, há mồm ngay cả dịch trong dạ dày cũng phun ra. Thân thể cong gập lại. Đầu gối của Càn Kình đã nặng nề đánh vào bụng hắn, khiến hắn khom lưng bay ngược ra đằng sau.



- Học viên Áo Khắc Lan! Lập tức dừng động tác của ngươi lại!



Phía xa, một tiếng gầm lớn đầy tức giận và uy nghiêm truyền tới.



Càn Kình thoáng nhìn về phía người khoác chiến giáp tướng quân, khom lưng cúi đầu đưa tay nắm lấy áo Gia Nạp Nhĩ, đưa tay nâng hắn lên:



- Lão sư ngươi không quản được các ngươi, ta đây đến quản hộ hắn! Ta là người nói chuyện không được lưu loát, sẽ không theo người nói đạo lý lớn. Ta chỉ biết là đau, rất dễ khiến người ta nhớ lâu...



Ba!



Càn Kình giơ tay lên tát cho Gia Nạp Nhĩ một cái vang dội. Lực đánh cường đại không chỉ khiến hắn phun ra búng máu tươi, ngay cả hàm răng dưới sự cố ý của Càn Kình, cũng chấn động bay ra ngoài.



Tiếng bạt tai vang dội từ trên người Gia Nạp Nhĩ truyền ra, các học viên Áo Đức Kiệt đứng xung quanh đồng thời rùng mình một cái. Dường như cái bạt tai này đánh vào trên người bọn họ vậy.



- Năm nay ta sẽ tốt nghiệp rời khỏi học viện Áo Khắc Lan, nhưng hàng năm ta sẽ quay về học viện. Nếu như các niên đệ của ta nói cho ta biết, học viên Áo Đức Kiệt cố ý làm nhục bọn họ, ta đây sẽ tới tận nơi giúp lão sư các ngươi tiến hành quản giáo!



Ba!



Trên mặt Gia Nạp Nhĩ lại bị đánh một bạt tai. Tốc độ cổ tay Càn Kình đánh ra cực nhanh. Trong thời gian tướng quân chạy tới, năm mươi cái bạt tai đã trực tiếp đánh ra, đến mức ngay cả mẹ hắn cũng tuyệt đối không nhận ra con trai của mình mới ngừng tay.



- Ngươi! Học viên Áo Khắc Lan!



Một người mặc chiến giáp tướng quân rút trường kiếm ra chỉ vào Càn Kình:



- Lập tức thả học viên Áo Đức Kiệt trong tay xuống!



- Được.



Càn Kình cười, năm ngón tay thả áo Gia Nạp Nhĩ ra, khiến thân thể hắn nặng nề rơi xuống đất.



Sau năm mươi cái tát tai, Gia Nạp Nhĩ đã sớm ngất đi. Lúc này Càn Kình buông tay tất nhiên là rơi tự do.



Tướng quân mặc chiến giáp nhìn học viên Áo Đức Kiệt nằm rên rỉ lăn lộn đầy trên mặt đất, lại nhìn Càn Kình trên tay dính đầy máu người khác và vẻ mặt “ta không liên quan tới chuyện này” của Đoạn Phong Bất Nhị.



- Được! Tốt! Vừa tới quân doanh của ta đã dám đánh nhau!



Tướng quân kia bước tới trước mặt Càn Kình, đầu gối đột nhiên hung hăng giơ lên đụng trúng bụng dưới của hắn!



Tiếng va chạm vào bắp thịt vang lên rất rõ. Các lão binh không đành lòng nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh Càn Kình khom lưng quỳ xuống trên mặt đất. Nhưng đợi nửa ngày bọn họ lại không nghe thấy tiếng thân thể va chạm vào mặt đất. Bọn họ mở mắt ra phát hiện Càn Kình vẫn đứng như lúc đầu.



Tướng quân bất ngờ quan sát Càn Kình. Một đòn thúc gối này của mình, cho dù là chiến mã cũng phải sùi bọt mép ngã xuống đất. Cho dù vừa rồi mình có thu bớt lực, cũng không thể không có biểu tình gì! Chẳng lẽ tiểu tử này không có thần kinh đau đớn sao?



lực phòng ngự siêu cường của Phong Vân Kim Thân, khiến Càn Kình cũng không cảm giác quá nhiều đau đớn. Hắn bình tĩnh nhìn tướng quân mặc đồng giáp thản nhiên nói:



- Người đi cùng ta, cũng chính là chiến hữu của ta bị người đánh. Lão sư của ta cũng bị người ta sỉ nhục. Ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?



Tướng quân hơi sững sờ, xoay cằm khẽ gật đầu:



- Ta là ngươi, ta cũng sẽ làm giống như ngươi, mặc dù biết rõ trái với quân quy, ta cũng sẽ phải gặp. Con mẹ nó, đánh trước nói sau!



Tướng quân cười cười chỉ vào khôi giáp tướng quân trên người mình lại nói:



- Nhưng ta không phải là ngươi. Ta là tướng quân quản lý chiến trường Thổ Bảo! Nếu như ngươi là ta, gặp phải loại chuyện này, ngươi sẽ làm như thế nào?



Càn Kình cười cười:



- Làm theo quân pháp.



Vấn đề lập trường hai bên, không có người nào đúng hay người nào sai!



- Tốt!



Trong cổ họng của tướng quân phát ra một tiếng nói hào sảng:



- Như vậy, hiện tại ngươi làm trái với quân quy. Ta phải xử phạt ngươi! Nhốt ngươi mười ngày!



Mười ngày?



Một cánh tay A Lưu Xác run rẩy miễn cưỡng chống lên mặt đất, quỳ trên mặt đất ngơ ngác nhìn tướng quân xử phạt. Gây ra động tĩnh lớn như vậy chỉ bị phạt mười ngày?


Sất Trá Phong Vân - Chương #207