Hiện tại học viện ngay cả đại trận Đấu Linh cũng không chuẩn bị được, tám chín phần là đấu thạch đã bị lão sư La Đức vào trong hiệu cầm đồ kiếm chút tiền.
Nhìn khuôn mặt Càn Kình không quá nhiều biểu cảm, Đạt Khắc chủ động đứng lên vỗ vai hắn, khẽ thở dài một tiếng an ủi:
- Càn Kình, ngươi không cần lo lắng quá mức cho cuộc thi lớn lần này. Dù sao ngươi đã mất tích hai năm, bỏ lỡ thời gian học tập rèn luyện. Cố gắng hết lực là tốt rồi. Ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng phải tin tưởng ta. Chỉ cần ngươi đủ cố gắng, nhất định lại có thể vượt qua ta.
Càn Kình nhìn Đạt Khắc chỉ có thể cười khổ. Lúc trước hắn còn muốn thể hiện cho lão sư La Đức một chút thực lực chiến sĩ. Hiện tại nếu như lộ ra, ngược lại có lỗi với sự quan tâm và cổ vũ của bạn học. Đành phải chờ lúc khác rồi nói.
Cười khổ, Càn Kình rời phòng trở lại phòng mình, nhìn giường của La mập trống không:
- Bạn học, ngày mai nhớ dạy sớm chạy bộ.
Ngọn đèn lay động trong gió rồi tắt. Đó cũng là ngọn đèn cuối cùng trong ký túc xá học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan tắt. Toàn bộ học viện chìm trong bóng tối dày đặc.
Sáng sớm hôm sau, Càn Kình trực tiếp đi đến thư viện của học viện, điều tra một chút về tình hình chiến trường Thổ Bảo. Hoàng triều Chân Sách và Ma tộc đã chiến đấu rất nhiều năm. Gần như bất kỳ chỗ nào gần biên giới hai bên đều là chiến trường. Trừ mấy chiến trường quan trọng ra, rất nhiều chiến trường nhỏ cho dù người của học viện bình thường chuyên tâm nghiên cứu cũng không thể nhớ hết tên nhiều chiến trường như vậy.
Chiến trường Thổ Bảo cách năm trăm dặm về phía tây thành Áo Khắc Lan. Bởi vì gần chiến trường có một Thổ Bảo đặc biệt cũ nát, nên được gọi là chiến trường Thổ Bảo. Riêng quân nhân thường trú đã ngoài ba nghìn, thuộc về chiến trường nhỏ.
Xem ghi chép giới thiệu về phương diện Thổ Bảo, Càn Kình tiện tay lật tư liệu về địa đồ, rất nhanh hiểu rõ chiến trường sinh tử trận nơi này cũng không quá mức nguy hiểm. Bởi vì xung quanh tương đối thiếu thốn tài nguyên, Ma tộc chưa bao giờ phát động tiến công quy mô lớn ở nơi này.
Đương nhiên, Ma tộc cũng không thời gian và cơ hội phát động tiến công quy mô lớn từ nơi này. Quân đội chủ lực của hai bên đều theo dõi sát sao động tĩnh của đối phương. Nếu như một bên điều binh lực, sợ rằng còn chưa tới vị trí công kích, quân đội chủ lực của đối phương nhân cơ hội này tổ chức sẽ tổ chức công kích cường đại đối với quân đội chủ lực.
Chiến trường nhỏ, phần lớn là có thể tiêu diệt sinh lực đối phương, ép đối phương điều động một phần quân đội chủ lực tới, để giành được cơ hội chiến thắng trong chiến trường chính.
Binh sĩ Ma tộc đối diện Thổ Bảo chủ yếu là Ma tộc Bối Lợi Á, và số ít Ma tộc Mã Môn.
Càn Kình ở trên phương diện Ma tộc Mã Môn có chú ý nhiều hơn một chút. Trong bảy đại Ma tộc, ngoại trừ hoàng tộc Lộ Tây Pháp ra, nổi danh nhất Ma tộc chính là Ma tộc Mã Môn. Trong toàn bộ quân đội Ma tộc, ma vũ sĩ nổi danh nhất có ba phần đến với Ma tộc Mã Môn. Trong xương tủy của bọn họ có sự tham lam cực độ của Ma tộc.
Gần như bất kỳ một bộ đội tinh anh trung kiên nào của Ma tộc, phần lớn đều có mã các ma vũ sĩ của Ma tộc. Về phần Ma tộc Bối Lợi Á, trong quân đội tinh nhuệ của Ma tộc rất ít khi nhìn thấy thân ảnh của bọn họ.
Ngón tay Càn Kình gõ vào tên Ma tộc Bối Lợi Á trong sách, khẽ mỉm cười:
- Ma tộc Bối Lợi Á là Ma tộc lười biếng nhất trong bảy đại Ma tộc, là quân đội chủ lực đóng ở Thổ Bảo, nhìn tới chiến trường nơi này sẽ không cảm thấy kích thích quá đẫm máu.
Mấy học viên chiến sĩ ở trong thư viện, nghe thấy Càn Kình nói thầm, đều dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát hắn, âm thầm suy đoán học viên chiến sĩ không có đầu óc này từ đâu ra?
Ma tộc Bối Lợi Á sừng dê dài cong, lông vàng, vóc người cường tráng, mặc dù trong Ma tộc tương đối lười biếng, nhưng chúng vẫn là một trong bảy đại bộ tộc Ma tộc! Ma tộc hung hãn đáng sợ như vậy, chúng lại là một trong bảy đại bộ tộc Ma tộc có thể nào không cường đại? Không ngờ có người ở đây xem thường Ma tộc Bối Lợi Á? Ngươi cho rằng mình là ai? Chiến sĩ Hàng Ma sao?
- Ma tộc Bối Lợi Á, Ma tộc Bối Lợi Á.
Trong lòng Càn Kình mơ hồ có chút hưng phấn. Hắn rời khỏi chỗ ngồi. Trước đây chỉ nhìn thấy Ma tộc Bối Lợi ở trong sách vở. Tuy đã trải qua vài cuộc chiến sinh tử, nhưng chưa bao giờ chân chính giao đấu với Ma tộc. Lần này cuối cùng đã có cơ hội nhìn thấy Ma tộc sống!
Ma tộc! Kẻ địch của các chiến sĩ chung cực hoàng triều Chân Sách! Chiến sĩ chưa trực tiếp giao đấu với Ma tộc, ở trong mắt rất nhiều người còn chưa đủ tư cách được gọi là chiến sĩ chân chính!
Xa học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan hai năm, hôm nay Càn Kình giống như một người trong suốt, không lão sư tới quản, cũng không có ai tiến lên hỏi. Trong thời gian lên lớp, hắn đi ra khỏi cửa học viện, người giữ cửa cũng không ngăn cản hắn, để hắn đi thẳng đến lò rèn của Phất Lan Lâm.
- Chào ngài, hoan nghênh quang lâm. Xin hỏi ngài cần gì không?
Hai năm trước, cửa hàng có vẻ đơn giản, hôm nay đã sớm được trang bị thêm rất nhiều thứ. Ngay cả những người làm trong cửa hàng cũng mặc trang phục đồng nhất, đặc biệt lễ phép đứng ở trước cửa nghênh đón.
Hai năm đã có rất nhiều thay đổi. Trước đây đứng ở trước cửa sẽ có người nhận ra mình. Càn Kình mỉm cười vừa định nói, bên trong phòng đã vọng ra một tiếng nói thô lỗ, giống như tiếng sét đánh:
- Hoan nghênh cái rắm! Tiểu tử, ngươi biết hắn là ai sao? Nhìn thấy Càn đại sư hẳn phải kêu là lão bản, ngài đã tới?
Đại sư?
Trong phòng, bất kể nhân viên cửa hàng hay là khách, đều dùng ánh mắt tò mò tập trung ở trên người Càn Kình. Người trẻ tuổi như vậy đã là đại sư sao?
Nếu như người khác nói như vậy, mọi người chỉ coi là nói đùa. Nhưng hiện tại người nói chính là Phất Lan Lâm, đệ nhất thợ rèn của thành Áo Khắc Lan hiện tại. Bình thường người khác đều gọi hắn là đại sư. Không ngờ ngày hôm nay hắn lại gọi một tiểu tử trẻ như vậy là đại sư?
- Cuối cùng ngươi cũng tới.
Phất Lan Lâm níu lấy tay Càn Kình, kéo đi một vòng xun quanh cửa hàng. Nhìn thấy tất cả nhân viên cửa hàng, hắn nói:
- Thấy rõ không? Vị này chính là Càn đại sư. Sau đó các ngươi phải tôn kính hắn thậm chí hơn cả ta nữa, biết chưa?
Tất cả nhân viên cửa hàng trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm vào Càn Kình, khiến hắn thấy mặt hơi nóng lên, vội vàng kéo Phất Lan Lâm đi về phía lò rèn sắt ở hậu viện.
- Tiểu tử, hôm nay ngươi tới vẫn hơi sớm. Không cần đi học sao?
- Ta chuẩn bị ít đồ, mấy ngày nữa cần ra ngoài một chuyến.
- Lại ra ngoài? Lần này sẽ không mất tích hai năm chứ? Ta dứt khoát phải thuê một đội thám hiểm làm hộ vệ cho ngươi mới được.
- Cái này... vẫn không cần đâu. Tốt xấu gì ta cũng là chiến sĩ...
Mọi người nghe hai người vừa đi về phía hậu viện, vừa nói chuyện, tất cả đều hai mặt nhìn nhau.