Chương 196: Hiệu trưởng?



Nàng đi tới bên cạnh La Thanh Thanh thản nhiên nói:



- Ở đây không an toàn, trước ở tạm chỗ ta đã.



Càn Kình đi vào cửa viện nghe nàng nói như thế, liền sửng sốt. Hắn vốn định nói với Lôi Địch một chút về chuyện này. Nhưng không nghĩ tới nữ nhân này bình thường không nói nhiều, không ngờ lại nói lời này ra trước, hơn nữa gần như cưỡng ép, trực tiếp lôi La Thanh Thanh đi về phía hậu viện thu dọn đồ đạc, căn bản không cho nàng có cơ hội đưa ra ý kiến phản đối.



- Có một nữ nhân như vậy giúp ngươi an bài hậu phương không tồi chứ?



Vẻ mặt Lôi Địch kiêu ngạo tự hào đứng ở bên cạnh Càn Kình nói:



- Chuyện trong nhà, ngươi nghĩ đến, nàng đã nghĩ tới trước ngươi, đồng thời đi làm, có thể giúp ngươi giảm bớt không ít chuyện phiền phức.



Nhìn hai mỹ nhân rời đi, Càn Kình ít nhiều có chút đau đầu. Pháp luật hoàng triều Chân Sách không cấm cưới nhiều, nhưng sau này làm sao đối mặt với Hải Thanh Nhi đã đứng cô độc trên đường dưới ánh trăng nói sẽ chờ đợi mình?



- Về chuyện đi nghiệp đoàn chiến sĩ ở Vĩnh Lưu Thành, tỉnh Vĩnh Lưu, ngươi suy tính như thế nào?



Lôi Địch cắt đứt sự trầm tư của Càn Kình, lại nhắc tới chuyện đã nói trước đó.



- Đi! Vì sao không đi?



Càn Kình nhún vai một cái ngửa đầu nhìn về phía mặt trăng sáng vừa lên cao:



- Vì sau này trở thành thành chủ cũng phải đi! Lại nói, La mập còn ở trên nhìn ta, xem ta oai phong một cõi thế nào.



Đêm khuya, Áo Khắc Lan dường như trở lại yên tĩnh như buổi tối ngày xưa. Sau khi mọi người tham gia lễ tang La Lâm xong, rời khỏi cũng không trở về nhà, mà túm năm tụm ba tập trung một chỗ, thảo luận những điều ẩn phía sau chuyện ngày hôm nay.



Người có quan hệ còn đi tới chỗ tướng quân thủ thành Trương Mộc Bạch, muốn thám thính một vài chuyện. Vì sao bình thường hội trưởng thương hội cho dù nhìn thấy thành chủ đều tỏ ra sĩ diện, ngày hôm nay tốc độ tiến vào linh đường lại nhanh hơn cả cha ruột chết?



Trương Mộc Bạch đối mặt với bất kỳ người nào đến hỏi, đều lắc đầu câm miệng không nói gì về vấn đề này. Càn Kình làm việc hung ác như vậy, nếu như giúp hắn tuyên dương ra ngoài, ai biết vị hung thần này có thể cầm đao xông tới cửa hay không.



Giết chết tướng lĩnh quốc gia là vi phạm luật pháp hoàng triều Chân Sách! Nhưng Càn Kình thật sự sợ pháp luật sao? Ngay cả Khải gia vì lợi ích cũng dám không để ý tới pháp luật hoàng triều Chân Sách. Nhưng hung thần Càn Kình này lại dám chém cả người của Khải gia.



Càn Kình đứng ở trước cửa học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu cũ kỹ, sau đó bước vào trong vườn trường, tới chỗ lão sư La Đức đã dặn mình ban ngày.



Trong phòng giáo vụ không một ánh đèn. Càn Kình có chút nghi ngờ gãi đầu. Lão sư chưa bao giờ là loại người nói mà không giữ lời. Thế nào...?



Phòng hiệu trưởng?



Càn Kình thấy phòng hiệu trưởng sáng đèn có chút bất ngờ. Sáng sớm nay, hiệu trưởng Khải Lặc đã chết, tới sám hối với La Lâm. Sao trong phòng hiệu trưởng còn có thể đèn sáng? Lẽ nào Khải Lặc biến thành ma quay trở về? Hay là có người đang trộm thứ gì đó của Khải Lặc? Làm một hiệu trưởng và người phụ trách Khải gia tại Áo Khắc Lan, khó tránh khỏi sẽ có thứ gì đó đáng tiền.



- Cho dù ngươi thật sự biến thành vong linh...



Càn Kình di chuyển về phía phòng hiệu trưởng, thì thầm khẽ nói:



- Ta nhìn thấy sẽ giết ngươi một lần nữa.



Đẩy cửa phòng hiệu trưởng ra, Càn Kình nhìn thấy lão sư La Đức đang ngồi bên cạnh nói chuyện với Đạt Khắc, hắn có chút sững sờ.



- Lão sư... người đây là...



- Càn Kình, tới đây tới đây.



La Đức đứng dậy bảo Càn Kình ngồi xuống, cười khổ nói:



- Buổi trưa hôm nay, ta bỗng nhiên nhận được tin tức do thành chủ đại nhân truyền đến, nói cả nhà Khải Lặc xảy ra chút chuyện, đã quay về tỉnh thành tỉnh Vĩnh Lưu. Hiện tại do ta tạm thời đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng. Cho nên...



Hiệu trưởng... Lão sư La Đức trở thành hiệu trưởng!



Càn Kình không nghĩ tới, mình một cước đạp xuống không chỉ đạp chết Khải Lặc, còn đá chiếc ghế hiệu trưởng tới dưới mông lão sư La Đức.



- Chỉ vì vậy thôi sao?



Càn Kình có chút ngoài ý muốn. Trong ấn tượng của hắn, lão sư La Đức không thể là người thích khoe khoang như vậy.



- Dĩ nhiên không phải.



La Đức dùng hai tay ngón cái day huyệt thái dương, vẻ mặt phiền não:



- Ngươi nói Khải Lặc có chuyện gì chứ? Bản thân hắn đi là tốt rồi, còn dẫn theo Khải Kỳ đi cùng. Như vậy... trong cuộc thi toàn quốc tiếp theo...



- Thi toàn quốc?



Càn Kình phát hiện, mình ở trong sơn cốc Tứ Quý hai năm, bên ngoài biến hóa quá nhanh. Cuộc thi này là gì vậy?



- Cuộc thi toàn quốc chính là hội anh hùng tứ hải trước đây, bây giờ gọi là cuộc thi chung của các học viện chiến sĩ và ma pháp Chân Sách.



Đạt Khắc ở bên cạnh nhanh chóng giải thích:



- Tính chất cuộc thi vẫn như vậy, vẫn thông qua các phương pháp, tuyển chọn ra học viên chiến sĩ rất ưu tú, tiến vào trong học viện cao đẳng chiến sĩ và ma pháp với tiêu chuẩn khác nhau để tiến tu.



Càn Kình đã hiểu rõ một chút. Từ ngày gặp được lão sư La Đức, lý tưởng từ trước tới nay của vị lão sư này chính là muốn bồi dưỡng mấy học viên chiến sĩ và ma pháp xuất sắc thực sự, có thể gia nhập vào trong cao đẳng học viện ma pháp và chiến sĩ, từ đó thăng cấp địa vị học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, có thể thu được tài nguyên và tài chính từ tổng hội học viện.



Hai năm không gặp, lý tưởng của La Đức vẫn không thay đổi. Hắn nhìn Càn Kình thở dài:



- Hai năm qua, mặc dù ngươi không có cơ hội đến trường, nhưng hẳn cũng không dừng rèn luyện chính mình?



Càn Kình nhún vai gật đầu, trong lòng thầm nói hai năm qua nào chỉ không dừng rèn luyện. Hai năm qua có thể nói mỗi ngày đều rèn luyện liều mạng suýt chết.



- Nói thẳng với ngươi vậy!



La Đức nâng cao khuôn mặt không tính là anh tuấn, ánh mắt như có lửa nhìn Càn Kình nói:



- Ta vốn định cho ngươi lưu ban một năm. Hiện tại xem ra... sợ rằng không còn kịp nữa. Lần này học viên các ngươi là một nhóm có thực lực tổng hợp mạnh nhất trong gần mười năm trở lại đây. Bây giờ Khải Kỳ trở về nhà... Như vậy...



- Thiếu người phải không?



Càn Kình gật đầu:



- Ta đã hiểu. Nếu như lão sư không ngại, tính ta là một người cũng được.



Trong ánh mắt La Đức nhìn về phía Càn Kình có chút xấu hổ. Lần này thật sự là cơ hội tốt. Nếu như bỏ qua, như vậy sau này cho dù thực lực cá nhân của Càn Kình còn có thể vượt qua Đạt Khắc, cũng không cách nào tham gia toàn bộ quá trình của cuộc thi toàn quốc.



- Như vậy chỉ còn thiếu một học viên ma pháp...



La Đức trầm tư suy nghĩ, tay chống cằm:



- Khải Lặc đi, Khải Kỳ cũng đi. Chắc chẳn Khải Lặc sẽ dẫn theo học viên ma pháp do hắn đáp ứng mời chào đi cùng... Xem ra còn phải tìm lão sư hệ ma pháp thương lượng một chút, xem ai có thể thế thân...



- Lão sư.



Càn Kình kéo một cái ghế qua ngồi xuống nói:



- Không bằng, tìm Bích Lạc thử xem?



- Bích Lạc? Học viên ma pháp tệ nhất trong lịch sử học viện sao?



Đầu La Đức liên tục lắc, vẻ mặt thấu hiểu nhìn Càn Kình.


Sất Trá Phong Vân - Chương #198