Trên mặt Thủy Liên Doanh đang cười, chợt thoáng hiện lên hận ý khắc cốt ghi tâm:
- Tiêu Trường Lôi Minh!
- Đúng đúng.
Càn Kình gật đầu không ngừng hỏi:
- Lúc đầu chúng ta cùng nhau gặp tuyết lở. Theo đạo lý hắn hẳn phải bị chôn ở dưới tuyết lở hai năm. Cho dù tuyết có thể đóng băng thân thể hắn, chúng ta trở về trên đường này cũng có thể thấy thi thể của hắn chứ? Chí ít cũng nên có chút di vật mới đúng chứ?
Thủy Liên Doanh kinh ngạc đứng tại chỗ, hồi tưởng lại tình cảnh lúc rời khỏi sơn cốc. Trên tuyết chỉ có thể lưu lại vết chân mà thôi. Cho dù có người ghé qua, quan sát mặt tuyết cũng có thể đơn giản phát hiện mới đúng. Nhưng...
Không có thi thể... Không có thi thể!
Tay chân Thủy Liên Doanh hơi run rẩy, hận ý trong người rất nhanh đã lan tràn. Nàng ngẩng đầu nhìn phía Càn Kình vóc người đã cao hơn bản thân mình rất nhiều:
- Ngươi là nói...
Càn Kình gãi đầu không xác định nói:
- Mặc dù không có cách nào xác nhận chuyện này, nhưng không loại trừ khả năng hắn vẫn còn sống sót sau trận tuyết lở đó.
- Tiêu Trường Lôi Minh còn sống...
Hai bàn tay Thủy Liên Doanh nắm thật chặt, xương ngón tay run lên vì thù hận:
- Hắn thật sự còn sống sao?
- Có khả năng!
Càn Kình không quan tâm khẽ cười.
Đấu thạch trong khoáng mạch đấu thạch đều bị lấy sạch, cho dù hắn đi cũng không có tác dụng! Cho dù hắn thật sự sống, nói với người khác về chuyện khoáng mạch đấu thạch, mình cũng không cần sợ hắn. Chỉ cần nói một câu đã dùng hết rồi là xong chuyện.
- Nếu như hắn còn sống...
Thủy Liên Doanh oán hận đánh một quyền vào thân cây bên cạnh:
- Ta sẽ tự tay đưa hắn đi gặp thần chết!
Càn Kình nhìn Thủy Liên Doanh bĩu môi:
- Nàng đánh thắng được hắn sao?
-...
Thủy Liên Doanh trầm mặc nhìn Càn Kình. Hai năm qua nàng ở trong sơn cốc Tứ Quý mỗi ngày đều rèn luyện những động tác của chiến sĩ, nhưng chưa bao giờ giống như Bích Lạc hoặc Càn Kình, mỗi thời mỗi khắc đều liều mạng rèn luyện. Tuy thực lực nàng có nâng cao nhưng đặc biệt có hạn. Cho dù chống lại Tiêu Trường Lôi Minh chỉ sợ cũng thật sự chỉ có kết quả chịu nhục.
Tâm tình hối hận lan tràn ở trong cơ thể Thủy Liên Doanh. Cho tới nay nàng đều cho rằng Tiêu Trường Lôi Minh đã chết. Nàng ở trong sơn cốc Tứ Quý hai năm, lại chưa bao giờ thực sự liều mệnh rèn luyện...
- Hối hận có ích lợi gì?
Càn Kình không chút khách khí phát ra một tiếng cười lạnh:
- Ta nhớ hoàng triều Chân Sách đời thứ mười ba xuất hiện qua một quân thần là Trần Tẫn dụng binh như thần, khi còn bé cũng không thích đọc sách. Ở học viện chiến sĩ, hệ chỉ huy vẫn luôn là người đứng hạng chót. Mãi đến năm cuối cùng trước khi phải thi học viện cao cấp, không biết thế nào hắn đột nhiên thông suốt muốn học tập. Kết quả hắn liều mạng học trong thời gian một năm, thi rớt. Lại tự trả tiền học lại một năm. Lần thứ hai hắn thi vào học viện chiến sĩ cao cấp hệ chỉ huy, cuối cùng trở thành quân thần...
- Trong quyển hồi ký của hắn từng nói một câu, ta vẫn nhớ.
Càn Kình quay đầu lại mỉm cười nói:
- Liều mạng không sợ muộn, chỉ cần ngươi chịu đi liều mạng. Có thể lần đầu tiên, ngươi liều mạng thất bại, nếu như ngươi còn sống, không ngại lại đi liều mạng lần thứ hai, có thể ngươi sẽ thành công.
Thủy Liên Doanh nhìn bóng lưng Càn Kình và Bích Lạc không ngừng di chuyển về phía trước, trong miệng lẩm bẩm tự nói:
- Liều mạng không sợ muộn... Liều mạng không sợ muộn...
Chim Hỏa Liệt là sinh vật quần cư, hành động nhanh chóng có tính công kích. Lông chim có nhất định tính kháng ma pháp. Chẳng qua khi lông chim rời khỏi thân thể lực lượng kháng ma lực sẽ giảm đi rất lớn, thậm chí ngay cả một ma pháp thiêu đốt hỏa cầu cũng không thể hoàn toàn chống đỡ được.
Càn Kình nhìn đàn chim Hỏa Liệt mấy trăm con bay lượn trên bầu trời, đưa tay lấy Xạ Nguyệt Cung ra, quay về phía đám chim Hỏa Liệt đang bay lượn trên bầu trời. Hắn không cài tên, trực tiếp kéo căng dây Xạ Nguyệt Cung không có tên, hai mắt nheo lại thành một khe hẹp. Trong con ngươi có chút hàn quang. Hắn tập trung bắn ra!
- Thần Xạ Tiễn ý !
Bên tai Thủy Liên Doanh giống như nghe được tiếng mưa tên cùng phát ra, xuyên qua không trung truyền đến. Đám chim Hỏa Liệt trên bầu trời cùng kêu lên những tiếng quái lạ, bay thẳng lên cao, chỉ để lại hơn mười sợi lông chim từ trong không trung chậm rãi rơi xuống.
Càn Kình thu hồi cung lắc đầu:
- Ta còn chưa học được Thần Xạ Tiễn ý. Dùng cung không, bắn mưa tên cùng phát, cho dù là chiến sĩ cũng có thể bị Tiễn ý giết chết. Đáng ra chim Hỏa Liệt không thể kháng cự mới đúng. Rốt cuộc ta không để ý chỗ nào? Không ngờ chỉ có thể sử dụng Tiễn ý khiến chúng hoảng sợ chạy mất.
- Thôi lấy trứng chim đi thôi.
Càn Kình leo lên cây, lấy ra một quả trứng từ trong ổ chim, lại thuận lợi lấy đi không ít những sợi lông chim tuyệt đẹp của chim Hỏa Liệt. Chim Hỏa Liệt thường dùng chúng để trang trí cho ổ của mình:
- Tới đây. Ta thấy những cái lông chim này đẹp quá. Nàng cũng cầm lấy đi.
Bích Lạc nhận quả trứng chim Hỏa Liệt và vài sợi lông chim nhỏ đủ bện một chiếc áo nhỏ. Nàng cẩn thận đặt ở cái túi đựng đồ bí ẩn trong ma pháp bào. Có quả trứng này, nàng có thể tiếp tục đi trên con đường tới đại ma pháp sư.
- Đi! Chúng ta cũng nên quay về học viện.
Càn Kình dùng sức duỗi người, bước đi về phía thành Áo Khắc Lan:
- Hai năm! Cuối cùng ta đã trở về! Không biết tên La Lâm mập kia thế nào? Không biết cửa hàng rèn của đại thúc Phất Lan Lâm, bây giờ đã trở thành cửa hàng rèn đứng đầu Áo Khắc Lan chưa? Lần này, nhất định phải giao thủ với đại thúc Pháp Bố Lôi Địch Tư một chút, nói vậy hẳn sẽ khiến đại thúc phải giật mình khiếp sợ?
Bước chân Càn Kình không khỏi nhanh hơn vài phần. Năm đó đi bảy ngày mới từ bên ngoài vào đến đây. Lần này trở lại hẳn cũng mất bảy ngày?
Ba ngày, Càn Kình đi ra khỏi rừng cây bên ngoài dãy núi Lạc Nhật. Nhìn từ xa, tường thành Áo Khắc Lan trước sau vẫn hùng vĩ đứng vững vàng, nhưng đã sớm có chút cũ.
Thời gian hai năm, thoạt nhìn từ bên ngoài thành Áo Khắc Lan hình như không có bất kỳ biến hóa nào. Thương đội dưới sự bảo vệ của những người lính đánh thuê, sau khi được binh sĩ thủ thành kiểm tra, chậm rãi tiến vào trong thành thị.
Các thương nhân sau khi trải qua thủ tục kiểm nhất định, rất nhanh được cho qua.
Càn Kình lấy từ trong đấu giới ra huy hiệu của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, cẩn thận gắn nó ở trước ngực, sau đó quay đầu lại nhìn Thủy Liên Doanh nói:
- Sau khi chúng ta vào thành, phải trở về học viện. Còn nàng?
- Ta?
Thủy Liên Doanh ngửa đầu nhìn bầu trời hít sâu một hơi, sau đó đưa mắt nhìn chăm chú vào Càn Kình:
- Ta nghĩ nhờ ngươi giúp ta một chuyện, có thể chứ?
Càn Kình nhíu mày:
- Giết Tiêu Trường Lôi Minh sao?
- Không!
Thủy Liên Doanh lắc đầu, khiến mái tóc dài liên tục lắc lư:
- Nếu như Tiêu Trường Lôi Minh thật sự còn sống, ta nhất định phải tự tay giết hắn. Ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp ta rèn một thanh đại kiếm song thủ. Về phần chi phí, hiện tại ta quả thực không có bao nhiêu. Sau này nhất định sẽ trả lại ngươi.