Chương 139: Vĩnh viễn không buông tha



Tuy rằng còn không biết số lượng dự trữ cụ thể trong khoáng mạch đấu thạch, Càn Kình đạp khoáng mạch đấu thạch và quặng sắt dưới chân, nhìn đồng đá chứa quặng sắt đồng Hồng Sơn trước mắt, hưng phấn giang hai cánh tay ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng.



Cung tốt! Mũi tên cứng! Còn có phi đao xuất quỷ nhập thần! Mấy thứ này cuối cùng không chỉ là tưởng tượng, chế tạo ra xong, phối hợp với hướng dẫn trong Thần Xạ tập luyện, sau đó tất nhiên sẽ có không gian phát triển lớn hơn.



- Sơn cốc Tứ Quý! Nơi tốt lành của ta!



Đấu Khí Phong Vân, Thần Xạ, Khoáng mạch đấu thạch, Ma hạch, Hàng Ma tam chiến!



Càn Kình hoài nghi, có phải vận may cả đời mình đều dùng hết trong sơn cốc Tứ Quý này hay không, phấn đấu trong trận tuyết lở công kích, đổi lại thực sự quá nhiều lợi ích.



Một lần nữa nhảy vào trong động, Càn Kình tùy tiện đào một khối đấu thạch gần như nằm phía ngoài cùng, sau đó đẩy tảng đá lớn trở lại chỗ cũ, một đường chạy như điên trở lại sơn cốc nơi mình nghỉ chân.



Tại gò đất trống trải, cửa sơn động bí mật trước sau vẫn duy trì một khe hở.



Bốn ngày, Càn Kình đã bốn ngày không trở lại sơn động.



Trong lòng Thủy Liên Doanh đã sớm cảm thấy tuyệt vọng. Ở trong sơn cốc Tứ Quý này, tuy rằng nàng không mấy giao lưu với Càn Kình, nhưng vẫn xem hắn là chỗ dựa chân chính.



Tròn bốn ngày không có tin tức, đối với hy vọng Càn Kình có thể sống sót trở về, Thủy Liên Doanh Càn Kình đã mất lòng tin. Cuộc sống trong này tương đối an nhàn, khiến nàng thậm chí quên đi đây là trong sơn cốc Tứ Quý, nơi ma thú cường đại thường xuyên đi lại.



- Thịt đã nướng xong.



Giọng nói của Bích Lạc vẫn mang theo sự khiếp sợ. Bọn họ đã sớm chiều chung sống hơn một tháng, nhưng sự nhát gan từ trong xương tủy này trước sau vẫn không biến mất. Dường như tất cả can đảm hào khí của nàng, đều bị Hoàng Tuyền sau giờ tý xuất hiện lấy đi mất.



Thủy Liên Doanh nhìn thoáng qua Bích Lạc đang dùng hai tay dâng thịt nướng, lắc đầu, giọng nói có chút vội vàng xúc động:



- Không có tâm tình, ngươi tự mình ăn đi. Nếu như Càn Kình vẫn không trở lại, thức ăn hết vẫn phải chết. Có ăn hay không cũng không khác biệt.



Hai tay Bích Lạc ném qua ném lại miếng thịt nóng, muốn làm giảm nhiệt độ, ngẩng đầu, khiến chiếc mũ pháp sư nâng lên thật cao, con mắt phía dưới chiếc mũ dù vẫn lộ vẻ khiếp sợ nhưng lại hoàn toàn tự tin:



- Càn Kình, nhất định sẽ trở lại!



- Đúng vậy...



Đứng trước đám cỏ dại chắn ở cửa động, lắc mình, rũ đi tuyết bám trên người, Càn Kình cầm hai vũ khí bước vào trong cửa động vừa cười vừa nói:



- Ta đã trở về.



Bích Lạc đang ngẩng đầu vội vạng cúi xuông, không biết là do xấu hổ hay khiếp sợ. Hai bàn tay nhỏ bé lặng lẽ đưa miếng thịt nướng tới trước mặt Càn Kình. Một giọng nói nhỏ, như tiếng muỗi kêu từ phía dưới mũ pháp sư truyền ra:



- Vừa nướng chín.



Càn Kình nhận miếng thịt quay, quan sát Bích Lạc vài ngày không gặp, trong lòng âm thầm suy đoán, không biết Hoàng Tuyền đã ngưng tụ tinh thần lực hóa thành ma pháp lực, tiến cấp trở thành đại ma pháp sư hay chưa? Chí ít thoạt nhìn bên ngoài, Bích Lạc hình như không có gì thay đổi.



Bích Lạc cảm giác được Càn Kình đang chăm chú nhìn mình, lại kéo chiếc mũ pháp sư xuống thấp hơn, hai bàn tay nhỏ bé đang cầm thịt quay cắn khẽ mấy cái, sau đó lùi lại, sử dụng ác khoác lông chim bện cỏ khô, bắt đầu tiến hành ngồi thiền tập luyện.



Càn Kình cắn miếng thịt đã nướng chín mềm, nhìn Bích Lạc đang ngồi thiền luyện tập. Nữ tử này là người chăm chỉ luyện tập nhất mà mình đã từng gặp. Rõ ràng không có bao nhiêu thiên phú, nhưng lại chăm chỉ nghiêm túc, cố gắng hơn bất kỳ người nào. Sau khi nàng tiến vào trong sơn cốc Tứ Quý, cuộc sống càng trở nên đơn điệu. Nàng gần như trừ ăn cơm và ngủ, cùng với rèn luyện thể lực ra, tất cả thời gian còn lại đều ngồi thiền tập luyện.



Thật là cố gắng hiếm thấy, nhưng đổi lại không được bao nhiêu thành tích.



Mặc dù tinh thần lực của Bích Lạc tăng trưởng không dừng lại, nhưng tốc độ tiến độ chậm rãi hoàn toàn ngược lại với sự chăm chỉ tập luyện của nàng.



Nhìn Bích Lạc, Càn Kình cảm giác dường như đang nhìn chính mình. Huyết mạch thức tỉnh cho tới bây giờ vẫn chỉ có một lần cơ hội. Bất luận là trước khi thực hiện nghi thích thức tỉnh hay sau đó, mình cũng cố gắng nỗ lực có khác gì nàng?



Thủy Liên Doanh thoáng nhìn về phía Bích Lạc đang ngồi thiền lắc đầu thở dài, khóe môi cong lên nở nụ cười, nhưng không thể nói là giễu cợt. Nàng khẽ lắc đầu thấp giọng tự nói:



- Cần gì phải ép mình như vậy? Dù có cố gắng nữa cũng không có khả năng thành công. Vì sao...



Bên tai Càn Kình thoáng động, rõ ràng đã nghe được tiếng thì thầm của Thủy Liên Doanh. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng nhẹ giọng hỏi:



- Nàng chẳng lẽ không cảm thấy bội phục sao?



- Nỗ lực có khả năng thành công, là chấp nhất.



Thủy Liên Doanh khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tập luyện đấu lực trong cơ thể nàng:



- Nỗ lực không có khả năng thành công, là chấp niệm...



Càn Kình nghe xong thoáng nhíu mày. Một cảm giác không thoải mái chợt xuất hiện:



- Chỉ cần không buông tha, trước khi thực sự kết thúc, bất kỳ ai cũng không cách nào cướp đoạt quyền thành công của một người.



Thủy Liên Doanh có chút không hiểu nhìn Càn Kình. Tại sao hắn lại tỏ ra nghiêm túc trên phương diện này như vậy? Hơn nữa càng lúc càng nghiêm túc? Lẽ nào hắn và nữ tử này có quan hệ đặc biệt nào đó? Nhưng một tháng ở chung, nàng không nhìn ra bọn họ có quan hệ đặc biệt gì.



- Không có khả năng thành công, buông tha chỉ là chuyện sớm hay muộn.



Thủy Liên Doanh nhìn thoáng qua Bích Lạc đang nghiêm túc ngồi thiền:



- Người nàng rất tốt, vì sao phải nhất định lãng phí thời gian trên phương diện này? Đi làm một vài chuyện khác không phải là tốt hơn sao?



“Ngươi đã thức tỉnh huyết mạch thất bại, sao còn muốn lãng phí thời gian trên con đường chiến sĩ? Đi tới các cửa hàng bán lẻ của gia tộc làm việc, không phải tốt hơn sao? Càn gia có chiến sĩ huyết mạch chung cực, không cần cái gọi là chiến sĩ vĩ đại không có lực lượng huyết mạch. Ở Càn gia, trước mặt chiến sĩ huyết mạch thức tỉnh chung cực, bất luận chiến sĩ vĩ đại nào cũng rất nhỏ bé”



Càn Kình nghe Thủy Liên Doanh hỏi ngược lại, bên tai chợt vang vọng tiếng người quản lý chi mạch gia tộc, cao cao tại tượng, dùng ánh mắt xem thường trả lời khi hắn đưa ra suy nghĩ của mình.



- Buông tha?



Tiếng cười nhạt của Càn Kình dường như đã khiến nhiệt độ trong sơn động nhanh chóng giảm xuống:



- Ta chỉ biết, thời điểm nhận được thư xác nhận của học viện, có người bỏ qua. Kỳ thực chỉ là cắn răng chịu đựng một chút là có thể qua, nhưng lại bỏ qua. Trong thời điểm nhập học, tại cuộc thi chạy bộ kiểm tra sức chịu đựng, chỉ cần khẽ cắn môi cũng sẽ vượt qua. Nhưng có người lại tự nói mình đã tận lực. Nếu như khi đó phía sau đột nhiên xuất hiện một con ma thú hung mãnh, bị sự sống chết kích động, ngươi mới sẽ phát hiện hóa ra chỉ cần kiên trì một chút là có thể thành công.



- Kiên trì?



Thủy Liên Doanh nhìn Càn Kình đã trải qua phong sương hơn một tháng, đã dần dần có chút trưởng thành, nhưng vẫn lộ ra một chút không biết nên gọi là ngây thơ hay là trẻ con.


Sất Trá Phong Vân - Chương #141