Chương 1197: Ngay cả thần cũng run rẩy



A Lịch Khắc Tư vừa dứt lời, hai tay Càn Vô Thanh đột nhiên mở rộng ra. Một đạo lực lượng màu xám cực lớn từ đó xuất hiện



Giờ phút này thân thể hắn cũng không cách nào chịu được lực lượng kinh khủng kia. Bốn lực lượng trùng kích ngược về phía bốn cường giả mạnh nhất hiện nay.



- Lui lại ngay!



Cửu Dương Chân Tông gầm lên giận dữ nhanh chóng lui về phía sau.



Càn Chiến Huyền tiến tới phía trước đón lấy trầm luân vong linh ấn:



- Ta không sợ hãi! Ta bá đạo, ngay cả thần ngôi sao ở trước mặt ta cũng phải run rẩy! Chết giống như vị thần phải quỳ dưới sự bá đạo của ta! Xem bá quyền ấn của ta!



Một quyền bá đạo tràn ngập sự thảm khốc, trong hố sâu bạo phát ra đấu khí trùng thiên. Trầm luân vong linh ấn của Càn Vô Thanh cùng thân thể hắn chợt nổ nát. Đôi mắt cực lớn trên bầu trời cũng phát ra một tiếng thống khổ rít gào. Trảm Mã Đao của Càn Kính đã xuất hiện ở trước đôi mắt cực lớn kia:



- Vỡ cho ta!



Một đao có thể trảm phá ngôi sao, trực tiếp quét sạch ảo ảnh quái dị này.



Trong hố sâu, Càn Chiến Huyền tỏ ra rất đáng tiếc nhìn thân thể Càn Vô Thanh đã vỡ nát. Bắt sống tù binh đã chết này, muốn lấy được phương pháp khiến thánh khí vào cơ thể là chuyện không có khả năng.



Cửu Dương Chân Tông đứng ở bên ngoài hố sâu nhìn ba người trong hố, sắc mặt biến đổi. Hắn càng cảm thấy mất mặt hơn.



Một khắc vừa rồi, phản ứng của mọi người cũng chính là thể hiện ra thực lực của chính mình. Cửu Dương Chân Tông bay ngược ra ngoài né tránh. Càn Chiến Huyền lại đi tới đón nhận lực lượng cường đại kia, một quyền hung hăng đánh ra ngoài!



Một tình huống rất nhỏ như vậy, nhìn ở trong mắt người hữu tâm, chính là thực lực của hai bên ai mạnh hơn một chút mà thôi.



Ngày xưa, đấu kỹ trường huy hoàng nhất ngày xưa.



Sau khi Càn Kình động thủ tại cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, đã đổ nát giống như một đống rác.



Ở đây không còn là kiến trúc hùng vĩ, ở đây không còn những điêu khắc hoa mỹ, ở đây càng không có những chiếc ghế khách quý biểu hiện thân phận nào nữa.



Ở đây chỉ có từng mảnh gạch vụn ngói nát. Chúng chồng lên nhau, nằm ở khắp nơi trên mặt đất, lấp đi một phần hố sâu của mặt đất. Tất cả chỉ nói ra chúng đã từng một thời huy hoàng.



Phần mặt đất lầy lội hiện ra ánh nước trong. Đó là giếng nước do bọn họ chiến đấu kịch liệt tùy ý tạo ra.



Các cường giả thế hệ trẻ cũng không có tổn thương gì. Lúc này tất cả đều đứng dậy đi về phía hố sâu nơi Càn Vô Thanh đã chết.



Đoạn Phong Bất Nhị nhìn Lý Lôi Long, lại nhìn Phần Đồ Cuồng Ca bộ dạng dính đầy bụi đất, nở nụ cười:



- Có chuyện gì vậy? Chẳng qua chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, sao ta lại cảm giác bộ dạng mọi người dường như huấn luyện đặc biệt nhiều năm vậy?



Lý Lôi Long dùng sức nắm chặt nắm đấm. Hắn không chỉ cảm giác được lực lượng trong cơ thể lại có sự tăng trưởng, hơn nữa bắt đầu cảm giác được mình có thể khống chế được nắm lực lượng trong tay. Loại cảm giác nâng cao này còn muốn lớn hơn so với sự tưởng tượng của mình. Có lẽ nếu thật sự bế quan khổ luyện mấy năm, cũng không thu hoạch lớn bằng chiến đấu với Càn Kình một trận như vậy.



- Đúng vậy, giống như bế quan mấy năm vậy.



Phần Đồ Cuồng Ca cười nhìn Càn Kình:



- Không biết vì sao, hiện tại ta càng tự tin, nếu giao đấu với ngươi nhất định sẽ đánh bại ngươi. Hiện tại ta có thể thật sự ép ngươi giải phong ấn thứ hai.



- Hay là để ta đi.



Bàn Mộng Thần hoạt động vai:



- Ta cũng cảm thấy ta có thể làm được.



Sắc mặt Cửu Dương Phong Hoa phức tạp nhìn Càn Kình:



- Rất cảm ơn ngươi cho áp lực của ta, tương lai lúc ta đạt được thức tỉnh chung cực, sẽ giành lấy danh hiệu người mạnh nhất thế hệ trẻ. Như vậy, trước lúc đó, ta hy vọng có thể ở gần quan sát ngươi, phát hiện ra nhược điểm của ngươi, sau đó đánh bại ngươi. Có thể được không?



Càn Kình không mấy bất ngờ. Nữ nhân này không giống với các chiến sĩ huyết mạch khác. Trong xương cốt của nàng rất kiêu ngạo. Nhưng đồng thời nàng cũng có năng lực mà rất nhiều chiến sĩ huyết mạch không có. Từ khi nàng có thể đưa Khí Cửu Dương về nhà tộc là có thể nhìn ra được năng lực và sự bao dung của nữ nhân này.



- Đáng tiếc, đã đánh chết.



Bàn Hoành Cơ nhìn thân thể Càn Vô Thanh đã chết bể nát, trong giọng nói mang theo vài phần oán trách:



- Càn Chiến Huyền, ngươi hạ thủ không thể nhẹ tay một chút sao? Sớm biết vậy, còn không bằng để ta ra tay.



Càn Chiến Huyền khẽ nhíu mày:



- Càn Vô Thanh sinh là người Càn gia ta, chết cũng là người chết của Càn gia ta. Thi thể này ta muốn mang đi.



Các cường giả Chân Thánh lâu đời khác đều xông tới, hâm mộ nhìn Càn Chiến Huyền.



Tuy rằng Càn Vô Thanh đã bị đánh chết, nhưng từ trên thi thể cũng có thể nghiên cứu ra một ít đầu mối xem làm sao dung hợp thánh khí tiến vào thân thể. Như vậy thực lực Càn gia tất nhiên lại có sự nâng cao rất lớn, có khả năng đây áp lực với hai thế gia đại lực lượng huyết mạch chung cực khác cũng không có gì là kỳ quái.



Bàn Hoành Cơ nhíu mày. Tên Càn Chiến Huyền này thật đúng là đủ bá đạo lại đủ thông minh. Chỉ một người chết đã nghĩ ra phương pháp này, loại bỏ tất cả mọi người ra ngoài.



Càn Chiến Huyền nói xong liền nắm lấy từng mảnh nhỏ của thi thể kia, ném tất cả vào trong đấu giới. Kể cả hai thánh khí cũng được hắn thu vào.



Chiến lợi phẩm, từ trước đến nay đều thuộc về phe đánh chết đối phương. Đây là quy định của hoàng triều Chân Sách. Các gia chủ ngoại trừ nhìn một cách thèm muốn ra, cũng chỉ có thể nhìn một cách thèm muốn. Dù sao người trẻ tuổi này là Càn Vô Thanh. Nếu như người khác đánh chết hắn, chính là khiêu khích đối với Càn gia. Cũng chỉ có Càn Chiến Huyền là người thích hợp ra tay nhất giết hắn nhất.



Chỉ có điều, bất kỳ ai cũng thật sự không ngờ, Càn Chiến Huyền sẽ một quyền đánh chết người này.



- Chiến hữu, ngươi muốn đi đâu?



Thời điểm mọi người còn đang nhìn thi thể kia, Càn Kình đã xoay người đi khỏi đống đổ nát. Đoạn Phong Bất Nhị vội vàng bước đuổi theo nói:



- Hoàng đế bệ hạ ở bên kia. Chúng ta không phải nên nhận phần thưởng của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương về sao?



Càn Kình nhìn bóng lưng mọi người. Rõ ràng không một người nào có ý muốn rời khỏi, rất có bộ dạng ngươi đi đâu vậy chúng ta liền đi nơi đó.



Ma tộc! Ma tộc chính là nơi Càn Kình muốn đi đến! Đó cũng là chuyện các chiến sĩ trẻ tuổi khác đều đã biết!



Bảo Long Chân Sách dưới sự bảo vệ của các cường giả, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười khổ nhìn Càn Kình. Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lần này, hoàng triều Chân Sách thật sự tập trung tinh thần quá lớn. Còn phải một lần nữa tu sửa xây dựng một đấu kỹ trường cực lớn như vậy.



Đấu kỹ trường với quy mô lớn như vậy, không phải bất kỳ một vị hoàng đế nào cũng có thể xây dựng hoàn thành. Đó là cả một công trình vĩ đại. Nếu như miễn cưỡng xây dựng rất có thể sẽ tổn thương tới vấn đề tài chính thuế vụ của quốc gia. Sợ rằng phải mất ba năm, hoàng đế mới có khả năng hoàn thành.



- Tiểu tử, đây là phần thưởng của ngươi.



<div id="post_message_569851"> <blockquote class="postcontent restore"> <div style="text-align: center;"><span style="font-family: Times New Roman"><font size="6"><font color="red"><b>Sất Trá Phong Vân



Bảo Long Chân Sách lấy chìa khóa bảo khố ra nói:



- Dựa theo quy định lần trước, tất cả những người trong thập lục cường của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, một năm sau đều phải tiến vào chiến trường Nhân Ma, tiến hành rèn luyện và ra sức vì nước. Vì thế, các ngươi có quyền lực lập ra đội ngũ của mình. Mỗi đội ngũ quyết định giới hạn là một nghìn người.



Càn Kình có phần sửng sốt. Hắn không nghĩ tới sau khi đánh xong cuộc tranh tài Tân Nhân Vương còn có thể có quyền thành lập đội quân của riêng mình.



- Các ngươi có nửa năm chiêu tập binh sĩ, tiến hành huấn luyện.



Bảo Long Chân Sách vui mừng cười:



- Ta rất chờ mong đội quân của ngươi.



- Ta sẽ cố gắng.



Càn Kình tiếp nhận cái chìa khóa, xoay người rất nhanh đi thẳng đến bảo khố của hoàng thành.



Lý Phách nhìn theo bóng lưng Càn Kình rời đi, lại nhìn Bàn Hoành Cơ bên cạnh một chút:



- Tiểu tử, ngươi nói hắn sẽ làm thế nào?



- Còn có thể làm thế nào nữa? Lão bà ngươi bị người ta bắt đi, ngươi sẽ làm gì chứ?



Bàn Hoành Cơ trợn mắt hỏi ngược lại.



Thân thể Lý Phách chấn động nổi giận nói:



- Đánh tới! Chém chết đối thủ, cứu người!



Hai tay Bàn Hoành Cơ mở ra, vô lực nhìn Lý Phách:



- Vậy được rồi!



Lý Phách phát ra một tiếng thở dài.



Đúng vậy! Nếu như mình gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ cầm đao đi chém người chém ma. Với tính cách của Càn Kình như vậy, lại càng không cần phải nói nữa. Thời điểm hắn chỉ là một kẻ vô dụng đã bắt đầu phản kháng với sự an bài của Càn gia. Hiện tại thực lực hắn đạt được tới mức như vậy, trực tiếp tiến vào trong phạm vi của Ma tộc, đối đầu với toàn bộ Ma tộc, loại chuyện này hắn không phải không làm được.



- Nhưng vấn đề là hắn đi vào Ma tộc, không thể nào sống sót được.



Bàn Hoành Cơ thở dài:



- Cho dù là cường giả thức tỉnh chung cực, một thân một mình tiến vào Ma tộc, cũng không thể nào sống sót được.



- Nhưng hắn không phải chỉ có một mình.



Bàn Hoành Cơ nhìn về phía bóng lưng đám người Đoạn Phong Bất Nhị biến mất, tặc lưỡi nói:



- Đám tiểu tử kia hiển nhiên sẽ muốn cùng hắn cầm đao chém giết tiến vào trong Ma tộc.



- Bọn họ cộng lại, cũng không cường đại bằng một cường giả thức tỉnh chung cực.



Lý Phách lại lo lắng nói:



- Đi, cũng chỉ có thể bị giết chết sạch.



- Cho nên?



Vẻ mặt Bàn Hoành Cơ đầy hưng phấn nhìn Lý Phách:



- Lão gia chủ, ngươi muốn như thế nào? Chúng ta cũng cùng cầm đao tiến vào Ma tộc sao? Điều này quả thực rất sảng khoái!



- Không phải...



Lý Phách trừng mắt với Bàn Hoành Cơ:



- Ngăn cản bọn họ một chút. Bọn họ trải qua cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lần này, nếu như có thể có thời gian lắng đọng một chút, thực lực còn có thể tăng trên diện rộng, bọn họ càng có tương lai tốt đẹp hơn. Cho dù sẽ bị Càn Kình hận ta, ta cũng phải ngăn cản hắn, ngăn cản hắn đi tới Ma tộc.



Bàn Hoành Cơ nhíu mày trầm tư mấy giây. Càn Kình còn có không gian nâng cao hơn nữa, hiển nhiên vẫn tốt hơn. Hiện tại hiển nhiên Ma tộc muón dẫn dụ hắn đi vào để giết chết hắn. Chính hắn cũng biết sẽ như thế, lại vẫn mạo hiểm xông vào. Hắn không đi không phải là Càn Kình nữa.



- Không sai! Ít nhất cũng phải để thực lực của hắn trở nên mạnh hơn nức, để hắn chờ thêm một chút! Cho dù hắn sẽ hận chúng ta!



Mắt Bàn Hoành Cơ dần hiện ra sự kiên quyết:



- Chúng ta đi ngăn cản bọn họ!



Lý Phách quay đầu lại nhìn các cường giả Chân Thánh khác đứng cách đó không xa:



- Hạt giống của cường giả hoàng triều Chân Sách chúng ta sau này, hiện tại muốn đi Ma tộc để chết. Các ngươi nói phải làm sao bây giờ?



- Ngăn cản bọn họ! Không sai! Vì giữ lại nền móng huy hoàng cho hoàng triều Chân Sách!



- Không sai! Ngăn cản bọn họ! Phải để cho bọn họ biết tính mạng quý giá thế nào!



- Không thể vì một ma nữ, để nhiều chiến sĩ chết như vậy! Có khả năng đây chính là âm mưu của Ma tộc liên kết với ma nữ để giết chết đám người Càn Kình!



- Không quan tâm thế nào, cũng phải ngăn cản bọn họ!



Các chiến sĩ Chân Thánh từng người lớn tiếng kêu gào. Vứt bỏ mâu thuẫn giữa chiến sĩ huyết mạch và chiến sĩ bình thường, vứt bỏ những đấu ngầm giữa các gia tộc huyết mạch lớn, mọi người đều là chiến sĩ hoàng triều Chân Sách, mọi người đều là tiền bối của hoàng triều Chân Sách, sao có thể nhìn hậu bối đi tìm chết?



- Ngăn cản bọn họ.



Càn Chiến Huyền trầm giọng nói:



- Hiện tại Càn Kình có giá trị rất lớn đối với hoàng triều Chân Sách. Nếu như hắn phản kháng, cho dù phế bỏ tất cả đấu khí của hắn, cũng phải kéo hắn trở lại! Vì tất cả Hồn Binh thậm chí thánh khí cho các chiến sĩ!



Mắt các chiến sĩ Chân Thánh lâu đời nhất thời sáng ngời. Đây là một cơ hội tốt! Ngăn cản các chiến sĩ trẻ tuổi khác, đồng thời nếu thật sự có thể phế bỏ thực lực Càn Kình, như vậy quyền phát biểu của Càn Kính sẽ giảm đi. Đến lúc đó...



- Ngăn cản là tốt rồi.



Con mắt rắn âm u lạnh lẽo của Bàn Hoành Cơ nhìn lướt qua những cường giả khác:



- Nếu như Càn Kình bị phế ở trong tay của người nào, ta cũng không quan tâm hắn là gia chủ hay không phải gia chủ của chiến sĩ huyết mạch chung cực, lão tử sẽ theo giết tới cùng!



- Thật sự đến lúc đó, Càn Chiến Huyền ta sẽ đi cùng Bàn Hoành Cơ ngươi tới cùng!



Càn Chiến Huyền vung ống tay áo lên, phá không đuổi theo về phía Càn Kình.



Các cường giả Chân Thánh khác đều triển khai thực lực đuổi theo Càn Kình.



Lý Phách liếc mắt nhìn Bàn Hoành Cơ, trầm giọng nói:



- Tiểu tử, quyết định của ngươi, Lý Phách ta ủng hộ.



Bàn Hoành Cơ cười rất hài lòng. Có lão gia chủ này ủng hộ, như vậy quyền phát biểu của mình không phải chỉ lớn hơn một hai điểm mà thôi. Cho dù là hai lực lượng đại gia tộc huyết mạch chung cực khác liên thủ, mình cũng tự tin có thể chống lại, bảo vệ được Càn Kình.



- Càn Kình! Ngươi ngàn vạn đừng đi loạn.



Bàn Hoành Cơ thở dài, cũng nhanh chóng bay về phía bảo khố hoàng cung.



Phần thưởng Tân Nhân Vương rất nhanh đã bị Càn Kình quét sạch. Tất cả những thứ vào tay, hắn đều đưa cho bạn đồng hành phía sau. Những thứ này mình đều không dùng được.



- Càn Kình, khoan hãy đi.



Mộc Nột Chân Sách chặn ở cửa ra, ngăn cản Càn Kình rời khỏi đó. Hắn cười híp mắt, nháy mắt với Càn Kình:



- Nếu tới hoàng cung, tại sao lại không quét sạch một chút? Hoàng triều Chân Sách thành lập nhiều năm như vậy, cất dấu thật sự rất phong phú. Ta chỉ biết ba bốn món thánh khí. Dù sao chúng ta sắp đánh vào Ma tộc, không bằng để hoàng tộc cũng cống hiến một chút chứ?



Cửu Dương Phong Hoa kinh ngạc nhìn Mộc Nột Chân Sách. Đây là lời một hoàng tử hoàng gia nên nói sao? Không ngờ hắn lại dụ dỗ Càn Kình, cướp đoạt bảo khố hoàng gia của mình?



- Chiến hữu! Cướp!



Đoạn Phong Bất Nhị rất hưng phấn nhìn Càn Kình:



- Khó có được một lần tới đây, tiểu đội ta cũng có không ít người đang chờ ngươi rèn ra thánh khí. Lúc này có thánh khí miễn phí không cướp, thật có lỗi với chính mình.



- Cướp! Nhất định phải cướp!



Sắc mặt Lý Lôi Long cũng hưng phấn:



- Sau khi cướp, lập tức đi tới Lý gia chúng ta! Ta biết lần này Lý gia mang theo thánh khí để ở đâu...


Sất Trá Phong Vân - Chương #1206