Chương 117: Lập uy



Có đấu thạch, lại có thể tĩnh tâm học tập Đấu Khí Phong Vân, còn có thể tùy ý yên tâm tự do tiến vào thế giới vô tận? Càn Kình càng nghĩ càng thấy hai năm bị nhốt ở trong sơn cốc Tứ Quý quả thật không tệ.



- Nếu đã tới, cứ ở lại thêm chút thời gian.



Lão nhân gia vỗ vai Càn Kình:



- Vừa vặn giúp ta săn bắn, hái một ít thực vật. Thuận tiện cũng tận dụng khoảng thời gian này, củng cố lại nền tảng chiến sĩ thập cấp của ngươi. Ta sẽ làm cho ngươi một đại trận Đấu Linh, để ngươi trở thành chiến sĩ Hàng Ma, có thể học tập Đấu Khí Phong Vân.



Săn thú? Thu thập thực vật?



Càn Kình nhún vai biểu thị không có gì để nói. Trong lòng hắn lại tín nhiệm lão già này thêm vài phần. Nếu không lão sẽ không nói ra chuyện củng cố nền tảng chiến sĩ thập cấp.



Càn gia đối với các loại sách nói về chiến sĩ thập cấp trở thành chiến sĩ Hàng Ma, cũng không kiêng kỵ để cho bất kỳ người nào trong gia tộc xem. Trong đó có miêu tả kỹ lưỡng về các chiến sĩ thập cấp của các triều đại tiến vào thức tỉnh huyết mạch chung cực.



Rất nhiều người vừa tiến vào chiến sĩ thập cấp, vội vàng đi vào đại trận Đấu Linh, tìm cách đột phá trở thành chiến sĩ Hàng Ma. Làm như vậy tất nhiên không có gì sai. Chỉ có điều mạch nối giữa mười đấu khiếu quá mức chật hẹp, cho dù trở thành chiến sĩ Hàng Ma, tương lai phát triển cũng sẽ trở nên rất hạn hẹp.



Sau khi trở thành chiến sĩ thập cấp, quan trọng chính là không thể vội vàng dao động, mở rộng từng chút một đối với các mạng nối quá mức chật hẹp trong cơ thể, khiến nó từ một dòng suối rất nhỏ biến thành con sông lớn. Đến khi đó mới tiến vào đại trận Đấu Linh trùng kích chiến sĩ Hàng Ma, xác xuất thành công không chỉ cao hơn, sau khi trở thành chiến sĩ Hàng Ma, không gian phát triển cũng sẽ trở nên lớn hơn nữa.



- Được rồi. Ngươi quyết định ở lại chỗ của ta, hay tự mình tìm một chỗ ở?



Lão nhân gia tò mò nhìn Càn Kình.



Ở đây?



Càn Kình lắc đầu. Tốt nhất vẫn nên giữ bí mật về chuyện thế giới vô tận. Ở chỗ trái lại không bằng ở trong sơn động bên ngoài lối vào.



- Muốn ở một mình? Cũng được.



Lão nhân gật đầu:



- Vậy sáng sớm ngày mai ngươi đến đây đi. Ta không nghĩ thật sự sẽ có người tới, nên có một số việc vẫn phải chuẩn bị một chút.



Càn Kình hoài nghi mình có khả năng phải ở chỗ này hai năm, nên cũng không để ý chậm lại một ngày nửa ngày như vậy. Hắn cầm Trảo Mã Đao xoay người muốn đi, chợt nhớ tới mấy chuyện, lại dừng bước quay đầu lại hỏi:



- Lão nhân gia, ta tên là Càn Kình. Còn không biết ngài xưng hô thế nào.



- Muốn biết tên ta sao?



Lão nhân cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Càn Kình:



- Lúc nào ngươi có thể đánh thắng ta, tới lúc đó biết cũng chưa muộn. Hiện tại, ngươi có thể gọi ta là lão nhân gia, cũng có thể gọi là lão nhân. Ừ! Chiến sĩ vĩ đại ẩn cư, luôn luôn phải có chút thần bí mới có khí thế của một bậc cao nhân.



Càn Kình bĩu môi.



Đây là cách nói gì vậy? Lẽ nào lão nhân gia này trước đây cũng nghe được rất nhiều chuyện của người hát rong sao?



- Được, lão nhân gia...



Càn Kình suy nghĩ một chút lại tiếp tục hỏi:



- Ngài biết, gần đây có dã thú nào dễ bắt hay không? A! Đối với chiến sĩ thập cấp mà nói, tương đối dễ bắt. Tốt nhất là dã thú có thân thể lớn một chút, có lông dày một chút.



- A, ngươi đi hướng ngược lại, chính là bên kia. Cứ đu dọc theo hồ nước. Nơi đó có vài con thú nhỏ, hẳn sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi.



Càn Kình nhìn vào mắt lão nhân này, bỗng nhiên cảm giác hình như trước đây mình đã từng nhìn thấy ánh mắt này. Không sai! Chính là ánh mắt của Bố Lai Khắc. Lão thợ rèn Bố Lai Khắc trong thế giới vô tận, lúc đầu lừa mình núi phía tây cũng dùng ánh mắt này! Xem ra hiện nay vẫn ít đi thì tốt hơn.



- Còn có gì muốn biết nữa sao?



Lão nhân có chút không hiểu nhìn Càn Kình. Chiến sĩ thập cấp ở nơi khác trong sơn cốc Tứ Quý, mùa đông có thể sẽ cảm thấy lạnh, nhưng cũng không cần lông thú để giữ ấm chứ?



- Còn có tảng đá kia.



Càn Kình chỉ vào rừng đá phía sau, cách đó không xa:



- Những đá này đúng là có chuyện phải không?



Lão nhân đối với Càn Kình càng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ. Nếu như người bình thường đi tới trong sơn cốc Tứ Quý này, cùng lắm chỉ cảm thán những tảng đá kia tạo thành rừng đá thật thần kỳ, căn bản sẽ không chú ý tảng đá nơi này có vấn đề gì khác.



- Đó là đá Áo Khắc Lạp.



Đá Áo Khắc Lạp?



Càn Kình lắc đầu biểu thị chưa từng nghe nói qua. Tuy Càn gia cũng có rất nhiều sách nói về đá, nhưng đó chỉ là kỳ thạch lục. Bởi vì những người thức tỉnh huyết mạch thất bại bị Càn gia đào thải, vì sinh ý của gia tộc mới có thể đi quan sát nó.



- Nói đơn giản.



Lão nhân dùng ngón trỏ gõ trán suy nghĩ một chút:



- Nó tương tự với nham thạch bên dưới, nhưng nặng hơn rất nhiều.



Trong lòng Càn Kình cảm thấy thoải mái hơn. Không trách được hắn cảm giác có thể di chuyển được tảng đá đó, không ngờ nó lại giống như mọc rễ ở trên mặt đất. Hóa ra tảng đá kia nặng hơn so với các tảng đá khác.



- Còn có việc gì nữa không?



Càn Kình hỏi xong mấy vấn đề, liên tục lắc đầu.



- Vậy được, ngươi tùy tiện đi đi. Được rồi, tốt nhất đừng xuống hồ nước tắm. Cá ở đây còn lợi hại hơn ma thú trên bờ rất nhiều.



Lão nhân căn dặn mấy câu, khoe khoang tốc độ của mình mau lẹ, thân ảnh thoáng cái đã biến mất trong hơi nước bên hồ.



Càn Kình nhìn một chút, cũng xác nhận được cảm giác nước hồ có nhiệt độ cao của mình trước đó là đúng. Hắn cảm thấy may mắn vì trước đó không lâu mình đã đưa ra quyết định sáng suốt tới mức nào. Nghĩ đến chuyện may mắn tìm được Đấu Khí Phong Vân, hắn không nhịn được ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng huýt sáo dài.



Tiếng huýt sáo dài nhanh chóng truyền qua hơi nước đến một gian nhà gỗ bên hồ. Lão già kia nghe được tiếng huýt gió, cười híp mắt ngẩng đầu nói:



- Tâm tình của tiểu tử nghe không tệ lắm. Chỉ không biết ngày mai huấn luyện, có thể khiến tâm tình hắn tốt được nữa hay không? Ha ha, thủ pháp sư phụ dằn vặt ta trước đây, bị ta một lần nữa thay đổi tăng cường một chút, vừa vặn sử dụng ở trên người tiểu tử này. Lần này cuối cùng đến phiên ta làm sư phụ!



Kền kền là một loại ác điểu có thân thể khá lớn, có lực lượng dị thường, thậm chí có thể tóm lấy một con ngựa nhỏ bay trong không trung. Chỉ có điều nó thực sự không có chút liên quan gì tới suy nghĩ và thông minh của loài chim.



Trên đường Càn Kình trở về, hắn cầm theo Trảo Mã Đao nằm trên mặt đất giả vờ chết hai giờ, liên tiếp giết chết tám con kền kền muốn ăn thịt hắn. Cộng thêm một con hắn giết chết lúc đi vào hồ nước, tổng cộng hắn đã giết chết chín con kền kền.



Một con chim kền kền thành niên nặng chừng hai mươi cân. Càn Kình khiêng chín con kền kền, lại thêm Trảo Mã Đao, trọng lượng khoảng chừng ba bốn trăm cân. Hắn trở lại trước sơn động, ném con mồi xuống, khiến hai nàng từ trong động nhìn ra phía ngoài, lập tức khiếp sợ.


Sất Trá Phong Vân - Chương #119