Chương 1116: Gây Chuyện, Giết Chết Tất Cả!



Không sai! Phải gầm lên giận dữ!



Hận ý trên khóe miệng Lạp Đồ hóa thành đắc ý. Giá trị của Càn Kình quả thực vô cùng lớn. Nhưng chúng ta là một bộ tộc! Bộ tộc đã có lịch sử lâu đời! Càn Kình chỉ có mấy trăm năm tuổi thọ là cực hạn! Nhưng nếu hoàng triều Chân Sách muốn đổi lấy vạn năm không đổ, nhất định phải hợp tác với bộ tộc người lùn chúng ta!



Lạp Đồ tin tưởng, bất kỳ một chính trị gia nào thật sự suy nghĩ tỉnh táo, đều biết hẳn phải dùng phương pháp bảo toàn đó mới đúng! Dù sao Càn Kình chỉ có một người. Hắn không ngừng rèn, có thể rèn ra bao nhiêu Đấu Binh? Bộ tộc người lùn chúng ta đánh cược tất cả, cùng nhau động thủ rèn Đấu Binh cung cấp cho Ma tộc. Như vậy nhận được vũ trang tốt trước, nhất định là Ma tộc, chứ không phải là hoàng triều Chân Sách các ngươi!



Lạp Đồ cực kỳ tự tin, tuy rằng Lạp Phỉ chết, nhưng chết tốt lắm! Nếu như Lạp Phỉ chỉ đánh thua, mình còn phải tìm lý do khác để lại đánh cược, nhưng không có cách nào lợi dụng cái chết của Lạp Phỉ phản kích giống như bây giờ.



- Không sai! Còn bắt hắn phải giao ra tất cả kỹ thuật rèn! Giết người! Không bắt hắn đền mạng, đã là may mắn cho hắn lắm rồi!



- Không chỉ là kỹ thuật rèn. Còn nữa! Tất cả đấu kỹ của hắn cũng phải...



- Các ngươi muốn chết phải không?



Thiết Khắc nói một câu, âm điệu cũng không cao, nhưng trực tiếp che phủ tình cảm kích động hưng phấn của đoàn trưởng lão tộc người lùn.



Âm thanh này không cao, tràn ngập sự lạnh lẽo vô tình như băng, dường như có thể hoàn toàn đóng băng người ta bất cứ lúc nào.



Giờ phút này, các trưởng lão bộ tộc người lùn mới phát hiện, có một nhân loại tuấn tú như vậy, đứng phía sau lưng Càn Kình không xa. Không ngờ mình lại không phát hiện ra!



Một khắc khi phát hiện ra, bọn họ cũng thấy được người trẻ tuổi tuấn tú này có một khí tức băng lạnh khiến người ta khiếp sợ.



- Ngươi nói cái gì?



Mặt Lạp Đồ dài ra. Cho dù là hoàng đế bệ hạ hoàng triều Chân Sách hiện nay, cũng không dám nói ra những lời như vậy với bộ tộc người lùn. Nếu như bộ tộc người lùn gia nhập vào phía Ma tộc, đối với hoàng triều Chân Sách tương đương với một đả kích đặc biệt khổng lồ.



- Ta nói...



Thiết Khắc ưu nhã đi tới, mái tóc dài màu đen ở sau gáy thoáng tung bay. Thanh trường kiếm dài, mảnh từ trong vỏ kiếm nhẹ nhàng lóe lên, giống như điện quang lao về phía cổ họng Lạp Đồ!



Nhanh! Một kiếm nhanh không thua gì tia chớp!



Ngoan! Hoàn toàn không đánh tiếng trước, đột nhiên nhanh chóng đâm ra một kiếm!



Chuẩn! Đấu Hồn của Lạp Đồ vừa mới rời khỏi thân thể, Thiết Khắc đã thu hồi trường kiếm xoay người rời đi. Chỉ để lại Đấu Hồn mà Lạp Đồ vừa phóng ra, hầu kết hoàn toàn vỡ nát, máu giống như từ trong túi nước đầy, bị đâm một lỗ không tính là lớn, bị áp lực đè ép, phun trào ra ngoài thật chói mắt.



Khanh khách... Khanh khách...



Đấu Hồn của Lạp Đồ vừa xuất hiện, giống như bị một bàn tay vô hình ép trở lại bên trong thân thể. Hắn muốn há mồm thốt ra nhứng tiếng gào rút nổi giận, lại phát hiện dây thanh quản của mình đã sớm bị một kiếm kia đột nhiên xuất hiện đâm thủng.



Không chỉ là dây thanh quản gị đâm thủng! Gáy của Lạp Đồ đã không ngừng phun ra máu tươi!



Một kiếm của Thiết Khắctrực tiếp đâm xuyên qua cổ họng của Lạp Đồ. Chỉ có điều tốc độ quá nhanh, khiến rất nhiều người cũng không phát hiện ra được một kiếm này rốt cuộc đã phát sinh thế nào.



Chết! Lạp Đồ cảm giác được tính mạng của mình đang bị bàn tay vô hình rất nhanh lấy ra khỏi thân thể.



Lạp Đồ mở to hai mắt kinh ngạc nhìn nhìn theo bóng lưng tuấn mỹ của Thiết Khắc. Tuấn mỹ như vậy lại là đóa hoa mỹ lệ phát ra khí tức tử vong!



Lạp Đồ hay các đoàn trưởng lão người lùn khác cũng vậy, đều không thể tin được vào chuyện mình vừa nhìn thấy. Một chiến sĩ nhân loại lại dám trực tiếp tập kích đoàn trưởng của đoàn trưởng lão người lùn!



Điên mất! Thật sự là điên mất rồi! Các người lùn đều căm phẫn nhìn chằm chằm vào Mộc Nột Chân Sách.



Vị lục vương tử hoàng triều Chân Sách này là vương tử điện hạ đã tiếp thụ qua giáo dục tốt đẹp, biết cái gì gọi là trao đổi chính trị, biết làm sao thống trị một quốc gia, vì quốc gia phát triển có thể hi sinh bất kỳ lợi ích nào.



Cả một đoàn trưởng lão người lùn không để ý tới Lạp Đồ đã chết ngã trên mặt đất, mà là đồng loạt căm phẫn nhìn chằm chằm vào Mộc Nột Chân Sách. Nếu như hôm nay không cho bộ tộc người lùn một công đạo, không giết chết người trẻ tuổi này, không giao Càn Kình ra...



Không biết cái gì gọi là sợ!



Đoàn trưởng lão người lùn dưới tình huống hai người bên phe mình đã chết, vẫn không cảm thấy chút sợ hãi nào. Trái lại bọn họ càng tỉnh táo ý thức được, đây là cơ hội tốt nhất để ép hoàng triều Chân Sách.



- Nhìn ta làm gì? Tại các ngươi muốn chết thôi.



Mộc Nột Chân Sách không để ý nhún vai:



- Thiết đẹp trai đã nói qua, các ngươi muốn chết sao? Lạp Đồ còn muốn hỏi lại, cho nên Thiết đẹp trai cho rằng bộ tộc người lùn các ngươi không hiểu rõ những lời hoàng triều Chân Sách chúng ta phát âm, đành phải sử dụng hành động nói cho các ngươi những điều trước mắt. Tạm thời, người lùn còn sống, các ngươi muốn chết sao?



Mộc Nột Chân Sách đang bình tĩnh nói, đột nhiên trực tiếp biến thành sự phẫn nộ rít gào. Hắn trực tiếp phẫn nộ khiến đám người lùn chấn động tới mức đồng thời sửng sốt. Đây thật sự là lời của một vị vương tử có trí khôn, tinh mắt nên nói sao? Hắn biết động tới người lùn vĩ đại nhất, là một chuyện đáng sợ tới mức nào sao?



- Muốn chết sao? Không sai! Chúng ta chính là muốn chết!



Một người lùn chủ động đứng dậy, căm phẫn nhìn chằm chằm vào Mộc Nột Chân Sách:



- Ngươi nghĩ rằng người lùn chúng ta sợ chết sao? Nếu như ngươi thật sự có đủ gan, giết sạch đoàn trưởng lão chúng ta đi! Nếu không...



Một đạo đấu khí màu vàng kim cực lớn tạo thành bàn tay to, từ trong lòng bàn tay Phần Đồ Cuồng Ca bay ra. Bàn tay lớn phóng lên không trung hóa thành chưởng ấn lớn bằng mặt bàn, gần như là thực chất, trực tiếp đập trung vào trưởng lão người lùn phía trước, khiến hắn bay ra hơn mười thước, đập vào tường viện phía ngoài, toàn thân bị đánh thành thịt nát.



- Đánh cược thua, ngụy biện quỵt nợ không nói, còn muốn phải cắn ngược lại chúng ta một cái. Các ngươi thật sự rất được!



Đoạn Phong Bất Nhị cười tủm tỉm mở ra chiến thân huyết mạch. Lý Lôi Long ở bên cạnh thoáng nhíu mày nhưng cũng mở ra chiến thân huyết mạch.



Đám người lùn này không giữ lời hứa, hắn đã sớm nhìn bọn họ không vừa mắt. Nếu ngày hôm nay bọn họ đắc tội Càn Kình, đó thật sự là một lý do tốt nhất để động thủ.



- Có đánh nhau! Ha ha! Cái này không thể bớt ta được! Nếu không, tiểu cô cô biết có đánh nhau, ta lại kinh sợ rụt đầu đứng ở bên cạnh nhìn, tiểu cô cô sẽ giết chết ta! Vì có thể đánh nhau... Không đúng! Là vì vinh quang của huyết mạch Ngụy Long, ta phải chiến đấu!



Y Toa Tái Nhĩ không chỉ hưng phấn mở ra chiến thân huyết mạch của mình, vẫn đưa mắt ra hiệu cho đội thủ hạ mình dẫn theo cũng mở ra chiến thân huyết mạch.


Sất Trá Phong Vân - Chương #1123