Chương 110: Hổ tuyết (2)



Lớp tuyết thật dầy nhìn như cứng rắn, nhưng chân chính giẫm lên nó, có thể đột nhiên sụp xuống hay không, bất kỳ ai cũng không dám bảo đảm. Cho dù thành công leo đến đỉnh núi tuyết, lớp tuyết phía trên hiển nhiên sẽ không cứng rắn. Một chân đạp xuống, toàn người có thể trực tiếp lún vào trong tuyết hay không, như vậy cũng không thể nói được.



Đáng sợ nhất...



Càn Kình thấy trên đỉnh tuyết trắng có một đôi mắt hung mãnh sắc bén. Chỉ vừa mới đối diện, tóc gáy đã dựng đứng,.



Ma thú! Hổ tuyết!



Càn Kình theo bản năng nắm chặt Trảo Mã Đao trong tay. Trong sách của Càn gia có ghi chép liên quan với hổ tuyết. Đây là một con ma thú tam giai cực kỳ hiếm thấy! Tốc độ nhanh như gió, móng vuốt có thể xé rách nham thạch, có ý thức lãnh địa rất sâu. Thực lực dưới chiến sĩ Hàng Ma khi giao chiến với nó, nhất định sẽ chết bởi công kích của hổ tuyết.



Càn Kình chỉ mới nhìn đôi mắt của hổ tuyết, đã biết căn bản không cần phải đi chứng thực những ghi chép trong sách có đúng hay không nữa. Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy may mắn khi vừa rồi không thử leo lên núi tuyết. Nếu không hắn nhất định sẽ bị hổ tuyết xem là mình có ý muốn xâm phạm vào lãnh địa của nó.



Vèo... Vèo...



Trên lớp tuyết thật dầy lại có hai bóng trắng lướt qua. Tim Càn Kình nhất thời rơi xuống đáy cốc. Ba con hổ tuyết! Hai bóng trắng vừa rồi không ngờ lại là hai con hổ tuyết thành niên. Riêng cái đuôi kia đã dài hơn ba thước!



- Thật may, thật là may...



Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao lặng lẽ lui về phía sau. Trong lòng lại càng cảm thấy mình may mắn. Tuy trong mắt những con hổ tuyết này tràn ngập hung quang, nhưng dường như cũng lộ vẻ kiêng kỵ. Dường như chúng sợ tiến vào sơn cốc Tứ Quý.



Hổ tuyết: là ma thú tam giai hiếm có, tính công kích rất mạnh. Dưới tình hình chung sẽ không sợ hãi, nhưng nếu đã nảy sinh sự sợ hãi đối với một sự vật, tuyệt đối sẽ không tới gần vật khiến mình sợ hãi.



Càn Kình không biết hổ tuyết sợ cái gì trong sơn cốc Tứ Quý, nhưng biết mình hẳn vẫn an toàn. Ba con hổ tuyết này có thể xé nát mình một cách dễ dàng, nhưng tuyệt đối sẽ không tiến vào sơn cốc Tứ Quý.



Càn Kình yên lòng, lấy từ trong người ra địa đồ ghi chép có liên quan với Đấu Khí Phong Vân thiên hạ vô song, liên hệ với địa hình xung quanh sơn cốc, cẩn thận xác định phương hướng.



Sau khi so sánh một chút, Càn Kình biết địa đồ này hẳn không phải là đồ giả. Chí ít đối chiếu với cảnh tượng xung quanh sơn cốc vẫn chính xác được bảy, tám phần. Nếu như là người chưa từng đến đây, không có khả năng vẽ ra được như vậy.



- Nói như vậy, phải đi vào trong sơn cốc Tứ Quý, đi qua rừng cây nhỏ, sau đó đi ngang qua một loạt những tảng đá kỳ lạ tạo thành rừng đá, sẽ thấy một cái hồ... Vị trí cái hồ này chính là nơi giấu Đấu Khí Phong Vân.



Càn Kình ngẩng đầu thở dài. Hắn vốn định sau này sẽ trở lại, không nghĩ tới mình tự nhiên lại tiến vào sơn cốc Tứ Quý như vậy. Hiện tại muốn ra khỏi sơn cốc sẽ bị ba con hổ tuyết ngăn lại. Vậy không bằng dứt khoát mạo hiểm thử xem, tìm kiếm Đấu Khí Phong Vân được ghi trên bản đồ.



Càn Kình lại quay đầu nhìn hai nữ nhân mới từ trong sơn động đi ra. Hắn có chút khổ sở giơ tay lên gãi đầu. Ai biết trong khu rừng này có gì nguy hiểm hay không. Mình là chiến sĩ thập cấp đi vào cũng không dám nói chắc có thể giữ được tính mạng. Dẫn theo hai người bọn họ, sợ rằng một tia cơ hội cuối cùng cũng không có.



Để các nàng ở chỗ này? Càn Kình khổ sở liên tục vò đầu. Cho dù để các nàng ở lại chỗ này, cũng phải nghĩ biện pháp chuẩn bị cho các nàng một ít thức ăn? Trước cùng đi, lúc này bỏ các nàng lại không quan tâm, loại chuyện này hắn thật sự làm không được.



A!



Thủy Liên Doanh thét lên một tiếng chói tai. Càn Kình đang suy nghĩ, hoảng sợ giật mình. Khi hắn quay đầu lại, thấy hóa ra là nữ kiếm sĩ phát hiện ra ba con ma thú hổ tuyết ở trên đỉnh tuyết đọng.



Càn Kình khẽ cười. Cũng khó trách Thủy Liên Doanh kinh sợ kêu lên thành tiếng như vậy. Vừa rồi, mình nhìn thấy ba con hổ tuyết này, không phải thiếu chút nữa thì sợ tiểu ra quần sao?



- Hai nàng đừng sợ.



Càn Kình chạy đến bên cạnh hai người:



- Hình như chúng rất sợ sơn cốc Tứ Quý. Dựa theo những điều ta xem trong sách trước đây, chúng chắc chắn sẽ không tiến vào sơn cốc này. Chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp chuẩn bị chút thức ăn...



- Thức ăn?



Thủy Liên Doanh chỉ vào rừng cây nhỏ cách đó không xa: Ở trong đó có không ít hạt thông có thể ăn được, cũng không thiếu thịt khô và bánh cất trong một thân cây.



- Thịt khô? Bánh?



Càn Kình có chút giật mình nhìn Thủy Liên Doanh:



- Các nàng đã từng vào đây sao?



Sắc mặt Thủy Liên Doanh trở nên ảm đạm, khẽ gật đầu. Lúc đầu, bọn họ là bạn tốt, không ngờ vì một khoáng mạch đấu thạch tất cả chết hết chỉ còn sót một mình mình. Nếu sớm biết kết quả sẽ như thế này, thật ra không nên mạo hiểm tiến vào sơn cốc Tứ Quý tìm kiếm khoáng mạch đấu thạch làm gì.



Càn Kình nhìn phản ứng của Thủy Liên Doanh, trong lòng hiểu rõ vô số học giả nhận định trong dãy núi Lạc Nhật này tuyệt đối sẽ không tồn tại khoáng mạch đấu thạch, tại sao lại bị người của đoàn thám hiểm Hỏa Diễm nghi ngờ?



Ban đầu, mọi người phán định khoáng mạch đấu thạch không tồn tại trong khu vực an toàn của dãy núi Lạc Nhật. bọn họ ở trong sơn cốc Tứ Quý, nơi ma thú thường lui tới, mạo hiểm tính mạng tìm được một khoáng mạch đấu thạch! Cho nên, Thủy Liên Doanh mới sẽ biết chuyện trong hốc cây có thịt khô.



- Có mấy phần? Có thể ăn được mấy ngày?



Càn Kình đang trầm tư chợt tỉnh táo lại, vội vàng hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.



Thủy Liên Doanh đang thương tâm, cũng dần trấn tĩnh, sử dụng một giọng nói có chút thương tâm nói:



- Ăn tiết kiệm một chút, ba người chúng ta có thể ăn chừng mười ngày.



- Mười ngày.



Càn Kình lại trầm tư:



- Nếu như hai người các nàng ăn, hẳn có thể ăn hơn mười ngày...



Thủy Liên Doanh đột nhiên lui về phía sau nửa bước, mặt có chút đề phòng nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Đấu lực lục cấp truyền vào hai tay.



Càn Kình nhìn phản ứng của Thủy Liên Doanh liền sửng sốt, sau đó lập tức cười nói:



- Nàng yên tâm, không phải ta muốn bỏ rơi hai người chiếm lấy thức ăn. Ở chỗ này sống thêm một vài ngày, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Cho dù giết chết các nàng, lấy các nàng làm thực vật để dành, cũng không thể vượt qua mùa đông trong sơn cốc Tứ Quý. Ai biết mùa đông này bắt đầu từ bao giờ.



Thủy Liên Doanh cảm giác da đầu tê dại từng đợt. Lần đầu tiên, ánh mắt nàng nhìn Càn Kình nảy sinh sự sợ hãi. Học viên chiến sĩ năm nhất trẻ tuổi như vậy, nói ra lời giết người làm lương thực dự trữ, không ngờ sắc mặt không có bất kỳ biến hóa nào.



Tuy nàng biết rõ hắn chỉ nói suông, nhưng nghe vào trong tai lại để người ta cảm giác lạnh tới tận xương tủy.



- Nàng rất quen thuộc đối với nơi này sao?



Càn Kình không để ý tới Thủy Liên Doanh, mắt nhìn chằm chằm vào rừng cây nhỏ cách đó không xa:



- Trước đây khi các nàng ở trong này không gặp phải dã thú và ma thú gì sao?


Sất Trá Phong Vân - Chương #112