Chương 1104: Biện Pháp Không Tệ



Tuy rằng chiến lực của mỗi ma pháp sư huyết mạch Tinh Linh hơi kém một chút, nhưng vẫn là đội quân cứu viện quan trọng chống đỡ cho tất cả chiến sĩ. Bình thường cho dù là gia chủ của ba đại huyết mạch chiến sĩ chung cực nhìn thấy mình, cũng đặc biệt khách khí.



Không vì nguyên nhân gì khác! Cũng bởi vì bất kỳ ai cũng không biết lúc nào quân đoàn gia tộc mình sẽ gặp phải nguy hiểm. Ở thời khắc mấu, quân đoàn ma pháp sư huyết mạch Tinh Linh có thể là chốt lực lượng quan trọng cứu viện mình.



Hôm nay, một chiến sĩ bình thường, tuy rằng đã đạt đến cảnh giới Chân Thánh, tuy rằng tài nguyên trong tay hùng hậu, nhưng vốn không nên trêu chọc ma pháp sư huyết mạch Tinh Linh mới đúng.



- Càn Kình, ngươi biết mình đang làm cái gì không?



Thân thể Hồng Vân Lâm Phong chậm rãi hạ xuống mặt đất:



- Mất đi sự trợ giúp của quân đoàn ma pháp sư chúng ta, ngươi biết chiến sĩ bình thường các ngươi sẽ chết bao nhiêu người không? Ta biết ngươi cường đại, nhưng ngươi vẫn nên suy nghĩ nhiều hơn cho thế lực trong tay ngươi. Bởi vì hành động của ngươi bây giờ sẽ mang đến cho bọn họ nguy hiểm thế nào!



- Càn Kình...



Sắc mặt Bàn Hoành Cơ có chút khó coi đi về phía Càn Kình nói:



- Những huyết mạch Tinh Linh này không dễ trêu chọc...



Lý Phách không nói gì chỉ là gật đầu. Những ma pháp sư huyết mạch Tinh Linh có tính cách đặc biệt ngang ngược. Nếu như trêu chọc phải bọn họ, sau này trên chiến trường Nhân Ma, nếu quân đoàn ma pháp sư trợ giúp chậm hơn một phút, tổng nghiệp đoàn chiến sĩ sẽ gặp phải tổn thất rất lớn.



Hồng Vân Lâm Phong thấy sắc mặt Bàn Hoành Cơ và Lý Phách lộ vẻ khuyên can, nụ cười trên mặt càng lạnh thêm bảy phần. Hắn hất cằm nhìn Càn Kình, giơ tay lên chỉ Bích Lạc trong lòng Càn Kình:



- Nữ tử này vốn là người của Hồng Vân gia ta! Nàng tự ý lén chạy đến đây! Hiện tại giao nàng cho ta trị tội! Sau này, ngươi xin lỗi ta, ta sẽ tha thứ cho sự vô lễ vừa rồi của ngươi! Nếu không... Hừ hừ! Ngươi nên biết, tổng nghiệp đoàn chiến sĩ của ngươi cần chúng ta tới mức nào...



Vèo! Ầm ầm!



Một mũi tên không biết từ chỗ nào bay đến, lướt qua vành tai của Hồng Vân Lâm Phong, đánh nát khuyên tai chứa ma lực vô cùng với tạo hình tinh mỹ, cuối cùng bay về phía bức tường phía sau hắn, cách đó không xa. Cả mũi tên hoàn toàn xuyên qua bức tường, khiến người ta khó có thể nhận thấy được sự tồn tại của nó.



Hồng Vân Lâm Phong đang nói đột nhiên cứng rắn dừng lại, đầu lưỡi giống như có cục sắt nghìn cân đè nặng. Dù hắn làm thế nào cũng không thể miệng miệng ra được. Mồ hôi từ trên trán theo gương mặt rơi xuống mặt đất.



Người bắn cung là Càn Kình! Một mũi tên nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp có bất kỳ phản ứng nào!



Trong tay Càn Kình cầm một cây cung có ba dây, biểu tình rất bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Hồng Vân Lâm Phong:



- Ngươi có thể tùy tiện uy hiếp ta, nhưng ta sẽ không thỏa hiệp! Người của tổng nghiệp đoàn chiến sĩ cũng sẽ không thỏa hiệp! Nếu như chiến sĩ ngay cả một chút ngông nghênh cũng không có, vậy còn gọi gì là chiến sĩ nữa?



Hồng Vân Lâm Phong cúi đầu nhìn khuyên tai ma pháp vỡ nát trên mặt đất. Một mũi tên thông thường đã mạnh tới như vậy, còn mang ra kình phong vô cùng sắc bén cắt phá cả kim loại. Nhưng hắn có thể thủ tiêu tất cả kình phong sắc bén như vậy, thậm chí ngay cả âm thanh bắn ra mũi tên cũng nhỏ như thế. Đáng sợ... Thực sự quá đáng sợ!



- Thân là ma pháp sư, trách nhiệm chính là tiến hành trợ giúp đúng lúc đối với chiến sĩ sử dụng máu và thịt và thân thể ở tiền phương chém giết kẻ địch.



Càn Kình lạnh lùng nhìn Hồng Vân Lâm Phong:



- Nếu như bất kỳ một chiến sĩ nào của nghiệp đoàn chiến sĩ ta ở trên chiến trường Nhân Ma, vì gia tộc Hồng Vân các ngươi trợ giúp chậm mà chết, như vậy mũi tên vừa rồi sẽ lại xuất hiện, giết chết hai người của gia tộc Hồng Vân!



- Ngươi...



Hồng Vân Lâm Phong bất ngờ nhìn Càn Kình. Bình thường đều là mình uy hiếp người khác. Không ngờ hiện tại người này lại dám uy hiếp mình!



- Bích Lạc là lão bà của ta.



Dáng vẻ tươi cười của Càn Kình như đao như tên:



- Dẫn nữ nhân của ta trở lại trừng phạt? Hiện tại, ta giao nàng cho ngươi, ngươi dám mang nàng đi ta xem.



Hơn mười ma pháp sư huyết mạch Tinh Linh thấy Bích Lạc rời khỏi vòng tay của Càn Kình, theo bản năng tất cả đều lui về phía sau. Trên cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, nàng biểu hiện ra sự hung bạo, đã sớm khắc sâu vào trong lòng mọi người.



Chỉ có điều huyết mạch Tinh Linh là một đám tồn tại tương đối đặc biệt. Bình thường không có người nào dám trêu chọc bọn họ, cũng khiến bọn họ sớm nuôi dưỡng thành một quan niệm đặc biệt, cho dù là ba đại huyết mạch chung cực cũng không dám trêu chọc mình, nói gì tới một hội trưởng nghiệp đoàn chiến sĩ?



Hôm nay Càn Kình đột nhiên xuất hiện hung tính, mọi người mới hoàn toàn nhớ ra, người trẻ tuổi này không giống với những người khác. Ngay cả Càn Chiến Huyền, hoặc nói ngay cả toàn bộ Càn gia hắn cũng dám một mình đấu.



Hôm nay, Càn Thành vẫn là người dắt ngựa của Càn gia, nhưng tất cả những người đến Càn gia làm khách, bất kỳ ai cũng không dám thật sự giẫm lên vai Càn Thành.



Gần như bất kỳ người nào tới Càn gia làm khách, thời điểm đi tới cửa Càn gia, đầu tiên đều tiến tới hàn huyên với Càn Thành vài câu, sau đó mới tiến vào Càn gia.



Ra khỏi cửa, khi Càn Thành muốn dắt ngựa, bọn họ lập tức nói:



- Ta tự làm, ta tự làm.



Cũng có người đã từng thử đạp lên Càn Thành, kết quả vào đêm đầu tiên liền dọn nhà! Không ai biết bọn họ chết như thế nào, nhưng tất cả mọi người biết nhất định là do Càn Kình làm. Chỉ có điều không có bất kỳ người nào có thể lấy ra chứng cớ.



Các ma pháp sư huyết mạch Tinh Linh càng lúc càng nhớ lại nhiều chuyện về Càn Kình, càng cảm thấy lần này mình tới cửa đòi Bích Lạc, đúng là có chút thiếu suy nghĩ.



Thiếu suy nghĩ? Lui bước?



Trên gương mặt Hồng Vân Lâm Phong lộ vẻ không cam lòng.



Đùa gì thế! Tính tính Bích Lạc nhát gan như vậy, hôm nay đã đạt đến rất thực lực cường đại. Nếu như đưa nàng về đến gia tộc, đối với cả gia tộc sẽ là giúp đỡ cực lớn. Hắn làm sao có thể để người như vậy ở bên ngoài gia tộc được?



- Càn Kình, Bích Lạc là người Hồng Vân gia ta...



Hồng Vân Lâm Phong chậm rãi ưỡn ngực:



- Nàng là người trong gia tộc chúng ta! Chuyện này, cho dù kiện đến trước mặt bệ hạ, ngươi có thể đối mặt cũng chỉ là một thánh chỉ giao người ra!



- Ngươi nói đúng.



Đoạn Phong Bất Nhị cười híp mắt đi từng bước lên phía trước. Hắn quay đầu nhìn Càn Kình:



- Ta nói chiến hữu, nếu như tất cả mọi người trong Hồng Vân gia đều bị giết sạch thì sao? Có phải Bích Lạc sẽ không cần trở lại đúng không?



- Đúng là một biện pháp không tệ.



Y Toa Tái Nhĩ nóng lòng muốn thử vọt tới bên cạnh Càn Kình:



- Phương pháp kia thật sự rất tốt, có thể cân nhắc! Càn đại ca!



Keng!



Thiết Khắc rút trường kiếm ra khỏi vỏ. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, trường kiếm phản xạ hàn quang động lòng người. Hắn lấy ra một chiếc khăn lụa trắng nhẹ nhàng lau chùi trên mặt kiếm.


Sất Trá Phong Vân - Chương #1111