Tiến Về Hắc Vụ Lâm


Người đăng: thienthaoho01

Như đã nói, Hắc Vụ Lâm là một phiến rừng nguyên sinh, lãnh thổ của nó nằm trọn
tại ba góc của ba đế quốc giáp danh nhau, trong đó có Càn Long hạ triều.

Hắc Vụ Lâm có diện tích rất rộng lớn, vào khoảng trăm ngàn mét vuông, trước
kia, khi mà nó vẫn còn mang cái tên Thanh Quang Sâm Lâm, từ trên cao nhìn
xuống mảnh sơn lâm này giống như một cái lòng chảo đồng dạng, viền ngoài của
nó được bao bọc bởi Hắc Vu Sơn nổi tiếng, vượt qua dãy Hắc Vu Sơn thì mới được
coi là chân chính tiến nhập Hắc Vụ Lâm, sau khi tiến nhập Hắc Vụ Lâm, càng đi
sâu vào trong ta càng cảm thấy như là mình đang đi xuống dốc, trong cổ thư
từng nói, ở giữa Hắc Vụ Lâm là một hồ nước, hồ nước này hết sức thanh tĩnh,
sáng nhìn mặt trời, tối ngắm mặt trăng, là một địa điểm không thể bỏ qua cho
các cặp đôi lứa.

Cổ thư cũng có nói, ở trên mặt hồ thanh tịnh là thế, nhưng, sâu dưới đáy hồ
lại tồn tại một tồn tại khủng bố, có người nói dưới đó là một đầu cửu giai
linh thú, có người lại nói là dưới đó tồn tại động phủ tu luyện của một vị
cường giả …v.v…, nhưng không ai biết thực hư như thế nào.

Không nói tới tiến nhập vào giữa Hắc Vụ Lâm, coi như là tiến nhập được hai
phần ba cũng hết sức khó khăn, vì sau khi tiến nhập Hắc Vụ Lâm, dã thú hầu như
là không có, toàn bộ đều là linh thú cấp bậc tồn tại, linh thú nhất giai cũng
rất ít, có thể coi là không có, linh thú nhị giai chính là tồn tại thường dân
nhất tại chân núi vòng trong Hắc Vu Sơn, càng đi sâu vào trong, linh thú lại
càng cường, như vậy lời đồn ở giữa tồn tại cửu giai linh thú cũng không phải
không thể, vòng ngoài đã tồn tại linh thú mạnh như vậy rồi, ai biết sâu bên
trong sẽ tồn tại cái dạng gì khủng bố đây?

Dưới sườn Hắc Vu Sơn, có một thân ảnh đang nhanh nhẹn di chuyển qua lại giữa
các cành cây, trên lưng thân ảnh đó mang một cây thương rất đẹp mắt, bất quá
tốc độ của thân ảnh rất nhanh, nhanh đến nỗi tạo ra cả tàn ảnh, như thể cây
thương không hề ảnh hưởng gì đến sự di chuyển của thân ảnh đó cả, bỗng thân
ảnh dừng lại, như muốn xem xét hoặc nghe ngóng điều gì đó.

Não bộ thân ảnh vang lên một giọng nói thần bí: "tiểu tử, sao không đi tiếp?
Lẽ nào tiểu tử ngươi hối hận rồi sao?"

Thân ảnh cảm nhận một chút rồi nói: "không phải, bên kia hình như có cái gì đó
linh khí hơi nồng hơn so với những cái khác, tuy rằng linh khí ba động nồng
hơn rất ít, nhưng nếu cảm nhận kỹ vẫn thấy được"

Thân ảnh này tất nhiên chính là Thạch Thiên, còn giọng nói thần bí vang lên
trong não bộ của Thạch Thiên tất nhiên không ai khác ngoài Hắc lão.

Hôm qua, sau khi mua trường thương xong, Thạch Thiên không chần chờ tiến thẳng
về chân Hắc Vu Sơn, dự định tìm một con nhất giai linh thú thử tay, ai ngờ để
cho Thạch Thiên thất vọng là, ở chân Hắc Vu Sơn hoàn toàn không có một con
linh thú nào tồn tại, toàn bộ chỉ có dã thú chiếm đóng ở đây, Thạch Thiên mục
đích là tìm linh thú để luyện tay, không tìm được cho nên hắn đành bất đắc dĩ
lôi vài con dã thú có thể hình khoẻ mạnh ra tập luyện.

Ban đầu, Thạch Thiên mới là lần đầu thực chiến cho nên không khỏi có chút
luống cuống tay, ra chiêu toàn hơi lệch thời điểm, trong lòng thầm hô "may mắn
không tìm được linh thú để gây phiền toái, nếu không còn chưa biết ai ăn ai
a".

Sau nhiều lần luyện tay với dã thú, Thạch Thiên chiến lực tất nhiên có cải
biến rõ dệt, biết lựa chọn thời cơ thích hợp nhất để ra chiêu, mỗi lần ra
chiêu đều là nhất kích miểu sát, dã thú quanh vùng này dần trở nên có chút
không đủ dùng với Thạch Thiên.

Nhớ lại rằng người ta nói trên đỉnh núi Hắc Vu Sơn có nhất giai linh thú tồn
tại, cho nên Thạch Thiên ở tại chân núi nghỉ ngơi một tối, hôm nay liền lấy
tốc độ nhanh nhất tiến lên đỉnh Hắc Vu Sơn.

Lúc đi qua chỗ này, Thạch Thiên cảm giác linh khí trong không trung có gì đó
là lạ, như là linh khí ba động có chút mạnh hơn bình thường, cho nên Thạch
Thiên mới dừng lại cảm nhận, phải nói, sự nhảy cảm đối với linh khí thiên địa
của Thạch Thiên thực sự là quá kinh khủng rồi, thiết nghĩ, có lẽ nó là do thất
sắc luyện thể mang lại tác dụng phụ đi.

Lúc này, giọng nói Hắc lão lại lần nữa vang lên: "hừm, không ngờ tiểu tử ngươi
đối với thiên địa linh khí ba động lại có sự nhạy cảm như vậy, đúng a, theo
linh khí ba động truyền tới, có lẽ bên kia có một đoàn người đang giao chiến,
bất quá giao chiến này chỉ là Luyện Thể Kỳ cấp bậc chi chiến đi, nếu là Linh
Sĩ Giai giao chiến, linh khí ba động có lẽ sẽ không yếu thế, thế nào? Có muốn
qua xem? Đây cũng được coi là lần đầu ngươi nhìn nhân loại giao chiến đi".

Thạch Thiên gãi gãi sống mũi, chính xác, đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội
nhìn thấy võ giả khác giao chiến, nhưng hắn là muốn tìm nhất giai linh thú để
khiêu chiến a, lăn tăn suy nghĩ một hồi, Thạch Thiên liền nói: "cũng tốt, xem
họ giao chiến cũng tốt, vậy thì đi xem a, linh thú nhất giai tùy thời tìm
khiêu chiến cũng được, nhưng bỏ qua lần này, sợ rằng lại phải một đoạn thời
gian mới có cơ hội đi, tốt, tiến về hướng đằng kia a".

Vừa nói dứt, Thạch Thiên liền sử dụng Vạn Ảnh Di Thân phi nhanh về hướng đó,
sau khi trải qua luyện tập với nhóm kia dã thú, Vạn Ảnh Di Thân của Thạch
Thiên đã có chút thành tựu, bây giờ hắn tùy thời đều có thể vũ động bằng một ý
niệm trong đầu, đó là dấu hiệu cho thấy thân pháp của hắn đã đạt đến tiểu
thành đỉnh phong, tùy thời đều có thể trùng kích đại thành cảnh giới, điều này
làm Hắc Lão khiếp sợ mãi không thôi, hai ngày thời gian liền đem thân pháp
hồng giai võ kỹ tu luyện tới tiểu thành đỉnh phong, như vậy ngoài hai từ yêu
nghiệt ra thì không thể sử dụng từ nào khác.

Cũng không thể trách tác giả buff quá nhanh, cái này là do Thạch Thiên tự mình
đạt được, từ lúc rời khỏi Quý Xuân Thành, Thạch Thiên liền sử dụng Vạn Ảnh Di
Thân để di chuyển, ngoại trừ những lúc nghỉ ngơi ra thì không lúc nào là chạy
thường cả, cho nên thân pháp của hắn rất nhanh liền đạt tới tiểu thành đỉnh
phong.

Cũng may, Thiên Ngân Kích Pháp của Thạch Thiên vẫn chỉ dừng lại ở tiểu thành
cảnh giới, nếu không thì quá kinh người thiên phú võ học rồi, đó cũng là do
tác giả lười buff, cái thứ hai là Thạch Thiên từ lúc tu luyện Thiên Ngân Kích
Pháp tới tiểu thành liền chưa từng sử dụng vào thực chiến, không sử dụng thì
liệu có thể tăng lên sao?

Sử dụng Vạn Ảnh Di Thân, chỉ trong thời gian khoảng năm phút, Thạch Thiên đã
nhẹ nhàng đáp xuống cành cây gần đó, thu liễm khí tức đem hết sự việc phát thu
vào trong mắt, vì Vạn Ảnh Di Thân của Thạch Thiên đã vô hạn tiếp cận đại thành
cảnh giới, cho nên khi hắn đáp xuống cành cây liền không bị đám người kia phát
hiện, cộng thêm hắn cũng học hỏi một chút liễm tức của Hắc Lão cho nên trừ phi
là Linh Sĩ Giai trung cấp trở lên, liền không thể phát hiện ra hắn tồn tại.

Sau khi ổn định thân thể, Thạch Thiên liền nhìn thấy có một nhóm võ giả đang
giao đấu cùng một đầu linh thú nhất giai, nhóm võ giả​ này đầu lĩnh là một tên
thiếu niên Luyện Thể Kỳ bát kỳ đỉnh phong, tuổi chừng mười chín hai mươi, hai
tên thiếu niên tuổi tầm mười bảy tu vi Luyện Thể lục kỳ, và một thiếu nữ tu vi
Luyện Thể ngũ kỳ tuổi tầm Thạch Thiên.

Nhóm võ giả này chiến đấu hết sức khổ sở, nói là đang bị đầu linh thú kia bạo
hành thì đúng hơn.

Đầu nhất giai linh thú này là một đầu Ma Viêm Báo, là dị biến thể của Báo tộc,
tu vi nhất giai sơ cấp, đầu Ma Viêm Báo này có một bộ lông hắc sắc, trên lưng
có một hình văn hoả diễm màu đỏ, trong hình dáng hết sức oai vệ.

Cổ nhân vẫn thường nói, trong cùng cảnh giới võ giả luôn thua linh thú, linh
thú là con cưng của trời, bọn chúng được trời ban cho phòng ngự cường đại, có
loài tốc độ cực nhanh, có loài lại là chúa tể bầu trời.

Báo tộc trước giờ vốn là vương trong tốc độ, mà đầu Ma Viêm Báo này còn là thể
biến dị, do hắc vụ ảnh hưởng nên sinh ra biến dị, không những tốc độ cực nhanh
mà công kích cũng cực mạnh, hơn nữa nó còn là nhất giai sơ cấp, tương đương
với Linh Sĩ Giai sơ cấp võ giả, cho nên nhóm này võ giả bị nó bạo hành cũng
không phải là chuyện gì kỳ lạ.

Thạch Thiên lại quan sát một hồi, đằng sau đầu Ma Viêm Báo này có một gốc Chu
Đằng Thảo, một gốc nhất giai linh dược, Chi Đằng Thảo có giá trị khoảng ba
ngàn kim tệ, nhìn một cái Thạch Thiên liền hiểu ra sự việc.

Linh thảo là một loại thực vật do thiên địa linh khí tác động gây biến dị, có
những tác dụng nhất định cho võ giả cùng linh thú, mà ở gần linh thảo đều có
linh thú cùng giai canh giữ, gốc Chu Đằng Thảo này đối với linh thú thì có tác
dụng tăng lên tốc độ, đối với báo tộc không thể không nói có lực hấp dẫn trí
mạng, còn đối với võ giả thì có thể đem nó luyện thành một loại đan dược tên
là bạo tốc đan, tác dụng trong nhất thời tăng gấp đôi tốc độ, những lúc nguy
hiểm cần chạy trốn, tốc độ bạo tăng gấp đôi lợi thế rất lớn, cho nên bạo tốc
đan rất được dong binh cũng võ giả ưa chuộng, tài liệu của nó tự nhiên cũng
rất được giá.

Thiết nghĩ nhóm võ giả kia vì nhìn trúng gốc linh thảo này, liền nổi lên ý
định hái nó mà không để ý rằng quanh linh thảo đều có linh thú canh giữ, sau
đó liền dẫn động đầu Ma Viêm Báo này, gây ra sự việc như bây giờ.

Nhóm võ giả này đang lâm vào cục diện hết sức nguy hiểm, cả nhóm không ai là
không bị thương cả, nam nhân đầu lĩnh là bị thương nặng nhất, tiên huyết từ
các vết thương chảy ra nhuộm đỏ cả một thân y phục, tiếp đó hai cái võ giả
cùng tu vị kia thì đỡ hơn một ít nhưng cũng rất chật vật, miệng không ngừng ho
khù khụ, khoé miệng còn lắng đọng một dòng tiên huyết, so sánh, chỉ có thiếu
nữ kia là thoái mái hơn một chút, tu vị thiếu nữ này tuy yếu nhất, nhưng lại
được tất cả cho vào trung tâm để bảo vệ, cho nên chỉ chật vật một chút mà
thôi, cũng không có vết thương gì đáng kể.

Thạch Thiên cười khổ lắc đầu, người chết vì tiền, chim chết vì ăn a, không tìm
hiểu rõ mà vội vội vàng vàng thì đây chính là kết cục.

Ngay lúc Thạch Thiên đang cảm thán, đầu Ma Viêm Báo này có lẽ cũng đã hết tâm
tư chơi đùa, một trảo toàn lực chụp xuống, ý đồ một trảo liền tiêu diệt nhóm
kia võ giả.

Đối với áp lực từ một trảo này, nhóm võ giả kia trong lòng dâng lên một cổ cảm
xúc hối hận, hối hận vì đã quá xúc động mà quên mất điều quan trọng, nếu như
không xúc động thì kết quả có lẽ đã khác, tiếc rằng trên đời không có nếu như.

Nam nhân đầu lĩnh nhìn một trảo mang uy thể khổng lồ này đập xuống, tuyệt vọng
hét lên: "Tạ nhị huynh đệ, ta sẽ đỡ một trảo này, hy vọng các ngươi đem Linh
Lung muội cho an toàn rời khỏi đây, các ngươi chạy đi, ta ở lại cản hậu".

"Không, Đinh ca, ta không thể để ngươi lại mà chạy một mình, hôm nay chúng ta
có chết thì cùng chết". Thiếu nữ kiên định lên tiếng, khoé mắt loé lên tia
không cam lòng rồi biến mất, kiên cường nhìn về phía nam nhân đầu lĩnh.

"Linh Lung ngươi…..". Nam nhân đầu lĩnh phiền muộn lên tiếng.

"Linh Lung nói đúng đó, chúng ta không thể bỏ mặc Đinh đại ca ở lại, hôm nay
chúng ta có chết thì cùng chết".

"Các ngươi, các ngươi, ta con mẹ nó tức chết ta a, nếu các ngươi đã vậy, vậy
thì xông lên, ta không tin không thể đem con súc sinh này cho đánh chết". Nam
nhân đẫu lĩnh phiền muộn nhìn những người còn lại, nội tâm chảy qua vài tia ấm
áp, có những người huynh đệ như vậy, chết cũng không hối tiếc.

Sau khi nghe nam nhân đầu lĩnh nói xông lên, toàn bộ bốn người chiến ý dạt
dào, nắm chạt vũ khí xông lên phía trước, bất quá vừa xông lên chưa được vài
bước, một trong Tạ gia nhị huynh đệ liền quay ngược lại chạy bắn vào rừng, nam
nhân đầu lĩnh tự nhiên cũng nhìn thấy được, ánh mắt loé lên vài tia lạnh lùng,
hai người còn lại thì vô cùng bất ngờ, nhất là nữ tử duy nhất trong đội, ánh
mắt nhìn về phương hướng người kia chạy đi loé lên tia khinh thường, bất quá
bọn họ đã yếu, nay người kia chạy đi lại càng yếu hơn, áp lực bọn họ phải chịu
lại tăng lên vài phần, đối mặt với áp lực bây giờ, nam nhân đầu lĩnh cũng chỉ
còn lại sự tuyệt vọng.

Bất quá khi một trảo kia chụp tới, họ tưởng chừng như tuyệt vọng nhắm chặt hai
mắt lại, thì một tiếng ma sát gió nhẹ vang lên, một cây thương không biết từ
đâu bay tới đã chặn đứng một trảo kia lại, đầu thương cắm xuống mặt đất khiến
Ma Viêm Báo giật mình theo bản năng lùi lại, một bóng người từ trong rừng cây
lao ra, bóng người này tất nhiên là Thạch Thiên, mục đích hắn ra tay tất nhiên
là để cứu nhóm võ giả này, vì không chạy lại kịp nên hắn chỉ còn cách cầm
thương ném thẳng, đồng thời hắn cũng muốn thử giao đấu với nhất giai linh thú.

Chỉ nghe thấy giọng hắn nhẹ vang lên: "mọi người không sao chứ, đầu này Ma
Viêm Báo này liền để ta giải quyết, được chứ?".


Sát Thiên - Chương #11