Thành Thị


Người đăng: thienthaoho01

Vừa bước chân vào thành, một cổ không khí náo nhiệt vốn có của thành bốc lên,
kết hợp với khung cảnh người người qua lại, tạo lên một bực tranh sống động.
Sau khi cảm nhận cổ không khí náo nhiệt này một hồi, Thạch Thiên bắt đầu vừa
đi vừa đánh giá.

Quý Xuân thành là một tiểu hình thành thị, trong cảm nhận của Thạch Thiên, tất
nhiên nó không náo nhiệt bằng Hắc Thạch thành đại mô hình thành thị mà tiền
thân từng đi qua, nhưng nó lại là thành thị náo nhiệt nhất cho tới hiện tại kể
từ khi hắn xuyên không đến nơi này, vì là một tiểu thành thị cho nên không
gian diện tích trong thành cũng không rộng lớn lắm, các căn nhà luôn mọc sát
vào nhau, tiếng người qua kẻ lại tạo lên một không khí luôn luôn ồn ào cho
thành.

Cảm nhận một hồi, không khí không sai biệt lắm còn náo nhiệt hơn cả hội chợ
tại thành phố Bắc Ninh, nơi mà kiếp trước Thạch Thiên sinh ra và lớn lên, sự
náo nhiệt của nó gần sánh bằng sự náo nhiệt mà Festival biển mang lại, điều
đáng nói là đây mới chỉ là tiểu mô hình thành thị thôi, vậy mà đã có thể náo
nhiệt như vậy, không biết trung mô hình và đại mô hình thậm chí là đế đô còn
náo nhiệt như thế nào a, thật là rất mong chờ được một lần đặt chân tới.

Thạch Thiên vừa đi vừa nhìn ngó hai bên, gọi Quý Xuân thành là thành trì đặc
trưng dùng để buôn bán cũng không sai, những căn nhà hai bên đường đại đa số
đều là cửa hiệu, dưới vỉa hè đường là những tiểu cửa hàng do những dong binh
đoàn mở, chủ yếu bán những vật phẩm lặt vặt do họ thu thập được khi đi vào sơn
lâm.

Thỉnh thoảng bên đường lại vang lên những tiếng mời chào vọng lại, cũng có
những tiếng cãi nhau, to tiếng, bất quá không có tiếng đánh nhau, vì Quý Xuân
thành tuy chỉ là tiểu mô hình thành thị, nhưng nơi này thành chủ lại có Linh
Sĩ Giai cao cấp tu vi, mà vì nơi này là tiểu mô hình thành thị, cho nên những
võ giả trên Linh Sĩ Giai trung cấp tu vi hầu như không lui tới, vì nơi này
không có những thứ họ cần, cho nên thành chủ Quý Xuân thành ở nơi này là một
tồn tại không thể chọc, vì thế thành quy không ai có gan đi phá hoại đấy.

Thạch Thiên rất nhanh liền tìm được cửa tiệm mà Thạch Thiên cần, Hoa Hạ thương
hội phân hội tại Quý Xuân thành, Hoa Hạ thương hội là một tiểu thương hội tại
Càn Long hạ triều, phương trâm hoạt động là: chỉ cần có tiền, không gì không
bán, chỉ cần có bảo, không gì không mua. Hoa Hạ thương hội sinh ý trải khắp
Càn Long Hạ triều, không thành nào là không có phân hội của nó, dù là tiểu mô
hình thành thị hay là đế đô, chỉ cần không phải phế thành liền có dấu chân Hoa
Hạ thương hội tồn tại.

Thạch Thiên tới Hoa Hạ thương hội phân hội Quý Xuân thành không ngoài mục đích
gì khác là mua sắm, hàng tháng mẫu thân Thạch Thiên đều cho Thạch Thiên trăm
kim tệ, hắn không biết mẫu thân lấy kim tệ này ở đâu ra, bất quá hắn cũng
không khách khí toàn bộ thu lại, hắn không tiêu xài gì cả mà cứ tích cóp vào
đấy, để khi nào cần dùng liền lấy ra, và hiện tại chính là lúc dùng đến số
tiền ấy.

Thạch Thiên giả vờ đưa tay vào ngực lấy ra một túi tiền, thực chất là hắn âm
thầm thúc dục không gian giới chỉ, không gian giới chỉ loé lên một cái, một
túi tiền đã xuất hiện trong tay hắn, nhưng do viền áo che lại, nên không ai có
thể nhìn thấy quang mang khi không gian giới chỉ loé lên.

Thạch Thiên mở túi tiền ra xem, bên trong có khoảng hơn ba ngàn linh tệ, "hừm
không tệ lắm, hơn ba ngàn linh tệ hẳn là đủ cho ta mua những thứ cần mua rồi"
Thạch Thiên suy nghĩ tính toán một hồi liền bước vào đại môn của Quý Xuân
thành, một giọng nói êm tai chợt vang lên.

"Chào công tử, không biết công tử muốn mua hay bán gì a, bên phải là khu mua,
còn bên trái là khu bán, ở giữa là nơi tiến về đấu giá phòng, bất quá hôm nay
chúng tôi không có bất kỳ buổi đấu giá nào, cho nên đấu giá phòng đại môn luôn
đóng".

Một thiếu nữ nhanh chóng xuất hiện tại Thạch Thiên trước mặt, nàng cười duyên
giới thiệu, vừa giới thiệu nàng vừa chỉ tay về ba cái thông đạo, ba cái thông
đạo dẫn tới ba cái phòng khác nhau, hiển nhiên nơi Thạch Thiên đang đứng chỉ
là sảnh tiếp tân mà thôi, "thật không hổ danh là Hoa Hạ thương hội a, chỉ là
bài trí phân phòng mà đã thể hiện ra sự ngăn nắp vậy rồi, tiếp tân thì hết sức
hoà nhã, hừm thật không tệ, không tệ" đó là suy nghĩ hiện tại của Thạch Thiên.

Thạch Thiên không để nữ tiếp tân chờ lâu, không vòng vo liền nói: "ta cần mua
một chút đồ, dẫn ta tới quầy bán vũ khí, ta cần mua một cây thương, không biết
cô nương có thể dẫn ta đi hay không a?".

"Khách khách, thiếu hiệp cứ nói đùa, ta là tiếp tân, làm sao lại không thể dẫn
ngươi đi mua đồ a, ta mà từ chối tựu tháng sau công việc liền mất a". Thiếu nữ
tiếp tân khanh khách cười hai tiêng, tiếng cười tựa tiếng chuông ngân, nghe
rất êm tai. Nói xong nàng liền dẫn Thạch Thiên tiến về thông đạo bên phải, vừa
mở cửa nằm ở cuối thông đạo ra, một cổ không khí ồn ào náo nhiệt cùng một hội
trường to lớn lại một lần nữa tái hiện, kẻ mua người bán thay nhau lên tiếng:

"Ta cần một cây dao găm, không biết ở đây có không?"

"Ta cần một cây cung và khoảng ba mươi cái tiễn…."

"Ta cần một bộ giáp hộ thân…"

"Ta cần một số linh dược……"

"Chỗ chúng ta có cây này dao găm, phẩm chất cực tốt…"

"Bộ cung cùng ba mươi cây tiễn này hết cả thảy…"

"Xin lỗi, giáp chỗ chúng tôi vừa hết hàng, mong quý khách lượng thứ…."

"Số linh dược này chỗ chúng tôi chỉ có một phần ba…"

"Náo nhiệt a, đúng là Hoa Hạ thương hội có khác, sự náo nhiệt còn hơn cả trên
phố" Thạch Thiên cười nhạt đánh giá, biểu hiện của Thạch Thiên làm cho cô nàng
tiếp tân bên cạnh bật cười.

"Khách khách, ta còn không biết nhưng là tiểu đệ ngươi nhìn rất đáng yêu a,
bất quá ngươi có vào hay không a, hay là bị bầu không khí này làm cho đơ rồi
đây, ta nhìn xem nhưng là không phải đi".

Thạch Thiên ho khan hai tiếng, tâm tình tĩnh lại một chút, sau khi tiến về
thành này, tâm tình của hắn có chút kích động vì nơi này làm cho hắn nhớ lại
thành phố Bắc Ninh nơi hắn từng sinh ra và lớn lên, cho nên hắn mới có biểu
hiện thất thố như vậy.

Thiếu nữ đưa Thạch Thiên tiến về phía một quầy hàng bán vũ khí, lão bản nhìn
thấy liền lên tiếng: "thiếu hiệp muốn mua gì a, chỗ chúng ta binh khí loại gì
cũng có, chỉ cần ngươi có tiền liền có thể mua được binh khí như ý a".

"Ta cần một cây thương, không biết lão bản có thể giới thiệu cho ta cây nào
tốt, giá cả thế nào không?". Thạch Thiên nhìn quanh một hồi, hơi gật đầu chậm
rãi lên tiếng.

"Hừm thương sao? Bây giờ đại đa số mọi người đều dùng kiếm, không ngờ tiểu tử
ngươi lại dùng thương a". Lão bản có chút ngạc nhiên nói, tại Thiên Chuyển đại
lục thì không biết, chứ tại Càn Long hạ triều thì phải có đến tám mươi phần
trăm võ giả là dùng kiếm, mười lăm phần trăm là dùng đao, còn năm phần trăm
còn lại là dùng các loại binh khí khác, bất quá tại Càn Long hạ triều đã vậy
rồi, nơi khác sẽ ít sao?

"Hừm, chỉ là ta thích thì ta dùng thôi a, làm sao lão bản? Nơi này cũng không
phải rắc rối vậy chứ? Muốn mua gì cần phải nói rõ gốc gác lý do tại sao sao?"
Thạch Thiên có chút ngoài ý muốn nói, thực sự hắn dụng thương là do bản thân
hắn đối với thương cảm thấy hứng thú cực lớn, kiếp trước Thạch Thiên có chơi
một loại game tên là Võ Lâm Truyền Kỳ, trong game có một môn phái dụng thương
tên Tiêu Dao, hắn là chuyên dùng môn phái đấy, bất quá sau này hắn thấy môn
phái đó có chút yếu, nên hắn chuyển qua dùng Cái Bang, một môn phái mới ra có
chút trâu bò.

"Haha, lão bản ta chỉ là cảm thấy có chút hứng thú thôi a, như đã nói, nơi này
có tiền thì cái gì cũng bán, thương tất nhiên là bọn ta có, đợi ta một chút"
lão bản cất tiếng cười haha thân thiện nói, lời nói vừa dứt hắn liền đi vào
trong, một lúc sau cầm ra một cây thương có tạo hình đẹp mắt, thân thương trạm
khắc hoa văn rồng, là một cây thương dài gần một mét hai, đối với Thạch Thiên
hết sức vừa tay.

"Ta nhìn tiểu tử ngươi rất thuận mắt, vậy nên ta lấy giá ưu đãi, một ngàn rưỡi
kim tệ, không thể thiếu một xu, thế nào?" Lão bản thân thiện cười nói, thực
chất một ngàn rưỡi kim tệ đúng là giá ưu đãi, giá gốc của nó theo giá thị
trường là một ngàn sáu trăm mười bảy kim tệ a.

"Vô công bất thụ lộc, cây thương này ta mua, theo giá thị trường tới tính
toán, một ngàn sáu trăm mười bảy kim tệ, cáo từ" bất quá, với cái giá này
Thạch Thiên lại lắc đầu nói, vừa nói Thạch Thiên vừa lấy ra một ngàn sáu trăm
mười bảy kim tệ trong túi tiền, hành động này của Thạch Thiên khiến cho lão
bản cũng như thiếu nữ tiếp tân sững sờ một hồi, nhìn bóng lưng Thạch Thiên rời
đi bỗng nhiên lão bản cười to, thật không ngờ có kẻ lại từ chối giảm giá mua
đồ, bất ngờ a.

Thực chất, tự ý điều chỉnh giá như vậy, sau khi Hoa Hạ thương hội tiến hành
kiểm kê, lão bản sẽ gặp chút phiền toái, bất quá lão bản tính cách đã là như
vậy, cho nên có gặp phiền toái hắn cũng không sợ, Thạch Thiên biết nghĩ tới đó
cho nên hắn mới dứt khoát làm như vậy, hắn tính cách vốn rất sòng phẳng, không
muốn mắc nợ ai cái gì, tuy hắn chưa từng mua hàng tại Hoa Hạ thương hội lần
nào, nhưng những giá thị trường hắn đều nắm bắt rõ, những thương hội như vậy
quy củ thường sâm nghiêm, cho nên điều lão bản sẽ gặp phiền toái vì chuyện này
hắn không khó để đoán được.

Sau khi rời khỏi Hoa Hạ thương hội, Thạch Thiên đi lang thang trên đường cái
chính của Quý Xuân thành, cảm thụ bầu không khí náo nhiệt nơi đây và nhớ lại
những kỷ niệm kiếp trước, bỗng một hình ảnh một thiếu nữ xuất hiện tại Thạch
Thiên não bộ, thiếu nữ này duyên dáng, mặt nàng nhìn rất dễ thương cùng điệu
cười rất muốn đấm, môi hắn hơi nhếch nhẹ giọng nói, bên trong giọng nói còn ẩn
chứa vài tia mất mát, nhớ nhung: "con Cọp Cái chết tiệt, nhớ sống cho tốt, giữ
gìn sức khoẻ, trước khi tôi tìm được cách để trở về Trái Đất thì đừng có chết
sớm".

Thiếu nữ này chính là bạn tri kỷ nhất của Thạch Thiên tại kiếp trước, hai
người có tính cách cực kỳ giống nhau, nhiều hành động cũng rất giống nhau, cứ
như thể người này là bản sao khác giới của người kia vậy, chỉ bất quá hai
người, một người thì lười, một người thì chăm, chỉ vậy thôi.

Gạt bỏ mọi nỗi nhớ, cặp nhãn đồng của Thạch Thiên lại trở về trạng thái vốn
có, hắn bước nhanh về phía cổng thành, lưng đeo thương thẳng tiến về phía Hắc
Vụ Lâm.

P/s thành thị ta tưởng tượng có hơi sơ sài, đạo hữu nào có thể xin cho ta ít ý
tưởng!!!!


Sát Thiên - Chương #10