Chiến Lâm Tư Phong


Người đăng: doimatmaudo

Chuyện gì vừa xảy ra vậy ? Động đất à ?

Ngô Đại Tiến, Tiêu Quyết nguyên một đám mặt đơ như trái bơ, há hốc mồm miệng
không ngậm lại được, Đỗ Chất Bình lẩm bẩm :

Ta nhất định là đang ngủ mơ, ta về nhà ngủ tiếp đây !

Nhưng mà sự thật trước mắt bọn hắn vẫn không thể tin được, tên tiểu sư đệ họ
Vương kia thật sự đã dành chiến thắng một cách hết sức thuyết phục, lại còn
triệu hồi linh thú bí ẩn Hắc Ám Thánh Long với lực lượng khổng lồ mà bọn hắn
chỉ nhìn là đã run hết người, cái này . . . cũng quá ư là hư cấu đi !

Vương Tử Thiên thu hồi Hắc Ám Thánh Long, mặt mày trắng nhợt không chút huyết
sắc, đột nhiên ẹo ra một búng máu tươi, quỳ xuống thở hồng hộc. Nên biết hắn
chỉ vừa mới khu dụng được Hắc Ám Thánh Long chưa tới nửa canh giờ, cơ thể chưa
kịp thích ứng với sức mạnh kinh thiên động địa này, lại hoàn toàn không có
kinh nghiệm thực chiến với linh thú, cơ thể phải gồng lên đến cực hạn mới chịu
đựng được đến hết trận.

Nguyên hắn cũng chẳng hiểu tại sao pháp bảo mình vốn không có linh hồn lại đột
nhiên triệu hội được một con Hắc Ám Thánh Long mạnh mẽ dường ấy. Nhưng hắn có
cảm giác là nhờ có đạo bạc quang chân khí đã truyền vào Hắc Thạch Đao, rồi
dung hợp với nó mà tạo thành, lại thấy đạo bạc quang chân khí kia có gì đó rất
giống với nguồn khí màu bạc mà hắn vô tình có được khi khu dụng Hắc Thạch Đao.

Nhạc Thi vội nhảy lên võ đài đỡ lấy hắn, Tử Thiên lắc đầu ý bảo mình không sao
rồi chầm chậm ăn vài viên đan dược để phục hồi khí tức, rồi chầm chậm dùng Đại
Phạm Kim Cương Công điều hòa lại tâm mạch, phương pháp này thật hữu hiệu, chỉ
trong chốc lát hắn đã gượng đứng lên được.

Tiêu Quyết vỗ vai bạn, nháy mắt nói :

Tiểu tử đệ, thì ra đệ dấu tài nhé !

Tử Thiên cười trừ không nói, thấy người của Hỏa Diệm Kỳ đang mang Cao Tắc
xuống khỏi võ đài, ai cũng ném về hắn cái nhìn không mấy thiện cảm.

Hắn liền cùng mọi người tới chỗ Lương Chính đạo nhân, mở lời nói :

Thật ngại quá, Cao Tắc sư huynh đã nhường nhịn rồi !

Lương Chính đạo nhân mắt lộ một tia hàn quang sắc bén, nét mặt tối sầm, thò
tay vào trong áo lấy ra một quyển sách mỏng và một lọ đan dược ném cho Tử
Thiên, lạnh lùng nói ;

Như đã hứa !

Tử Thiên không chút e dè đón lấy, cười nói :

Đa tạ !

Qua trận đấu này, thanh danh Cổ Thạch Kỳ vang dội, nói gì thì nói, có được một
đệ tử mới 16 tuổi mà thu phục được Hắc Ám Thánh Long có lực chiến chưa trưởng
thành vào loại siêu cấp, thì quả là vạn năm hiếm có, thiên phú này ngay cả

Thái Thiên tổ sư cũng không có, làm sao không chấn động môn phái được.

Tối ngày thi đấu thứ ba . ..

Tử Thiên sau khi bình phục thể lực lập tức ra sau núi luyện tập, hắn thật muốn
xem bộ Lôi Thiết Thần Sát Chưởng mà Lương Chính Đạo Nhân đưa cho rốt cuộc có
uy lực ra sao. Sau trận đấu với Cao Tắc, hắn được sư nương ban thưởng rất hậu,
10 viên đan dược cường hóa, 20 viên đan dược trị thương, pháp bảo thứ hai cho
hắn là Cổ Thanh Kiếm, và một bộ giáp thực hàng ưu tú.

Hắn tuy có được 3 viên Cường Hóa Cuồng Lực Đan nhưng không dám dùng ngay, sợ
uy lực của thuốc mạnh quá làm hắn lúc này không chế được thì nguy to nên tạm
thời thu nó vào nhẫn không gian.

Hắn dừng chân tại một rừng cây thưa thớt, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu sáng
khuôn mặt anh tuấn của hắn đẹp như ngọc. Tử Thiên tức tốc lấy ra quyển sách
khẩu quyết của Lôi Thiết Thần Sát Chưởng đọc ngấu nghiến, thấy rằng độ khó của
môn chưởng pháp thật là phi thường, e rằng mình không có đủ phúc duyên để học.

Nhưng dù thế, hắn vẫn thử vận chân khí khẩu quyết nhập môn của bộ chưởng pháp
này một lúc, thấy chân khí trong người lập tức theo lý thuyết trong sách
chuyển ra làm 6 phần thuộc tính, hắn không khỏi cực kỳ kinh ngạc. Cảm nhận một
lúc mới nhận thấy rằng 6 thuộc tính này là hỏa, phong, lôi, quang, ám, thủy.

Nguyên trong người hắn, vốn đã có Thái Dương Vương huyết mạch, nên lúc này hắn
là người duy nhất trên thế gian có đầy đủ tất cả nguyên tố chân khí trong cùng
một cơ thể, lại thêm Bạc Long yêu thú là cội nguồn của mọi thuộc tính, nên
chuyện tưởng chừng như không thể này với hắn có khác gì thổi tro trong bếp.

Hắn mừng như điên, nghĩ thầm tuy kiếm chiêu hoành tảo hay cuồng công lợi hại
nhưng lại quá đơn giản, khó có thể gây thương tích với các cao thủ, Toàn Phong
Mộc Diệp Thần Kiếm Chưởng lại chưa thực sự hoàn thiện hơn nữa hắn cũng không
muốn tung hết át chủ bài của mình ra, còn Hắc Ám Thánh Long linh thú lại quá
sức cuồng bạo, tạm thời hắn chưa thể sử dụng hoàn hảo.

Nếu lúc này học được Lôi Thiết Thần Sát Chưởng, sức mạnh của hắn tất sẽ phi
thường cường đại.

Hắn đâu muốn phí thêm chút thời gian nào, lập tức ngồi xếp bằng trên đá, lẳng
lặng tu luyện theo đúng nguyên tắc trong bộ chưởng pháp, với tư chất của Tử
Thiên luyện bộ chưởng này là vô cùng thích hợp. Tuy có rất nhiều biến hóa bên
trong nhưng suy cho cùng thực ra chỉ có một chiêu, nhưng chiêu đó biến hóa
khôn cùng, chính vì vậy nên điều kiện tu luyện vô cùng khắc nghiệt, nhưng Tử
Thiên đã qua được rồi thì những bước còn lại không cách gì làm khó hắn.

Tử Thiên điên cuồng không ngừng ăn liền 5 viên đan dược, vận chuyển hai đại
công pháp trong người, đem dược lực hấp thu vào bên trong huyết mạch, chậm rãi
truyền chân khí tới khắp nơi trong cơ thể, đạo lực càng ngày càng khuếch
trương lớn mạnh.

Theo khẩu quyết thì phải lấy hỏa, phong, lôi dung hợp làm một để làm phương
diện công kích chính rồi lấy thủy, ám, quang dung hợp làm một thành phương
tiện phụ trợ, cuối cùng đem 2 nguồn dung hợp thành thể hoàn mỹ.

Đối với người thường việc này là phi thường khó khăn, bất quá Tử Thiên với tư
chất và sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể chẳng mất tới ba canh giờ đã gần hoàn
thiện.

Hắn không đợi được nữa lập tức đứng dậy, song thủ điên cuồng bắt pháp quyết,
miệng liên tục đọc khẩu quyết, vận dụng lực đạo âm dương của Thái Thanh Thập
Bát Công và Đại Phạm Kim Cương Công, nhanh chóng tích tụ một nguồn đạo lực phi
thường cường đại, vừa cực kỳ sắc bén lại cương mãnh, phát ra ánh sáng xanh đậm
mạnh mẽ và tiếng kêu xẹt xẹt chói tai.

Lôi Thiết vừa ngưng tụ trên lòng bàn tay, Tử Thiên đã thấy mắt choáng váng,
lảo đảo, nhưng vẫn nghiến răng vung chưởng lên, thi triển cước bộ, nhất chưởng
như thần long phi thiên, phóng tới với một tốc độ kinh khủng không gì theo
kịp, chẳng khác gì gió bay lửa bốc, phá hủy tất cả những gì cản đường. Nghe ầm
ầm vài tiếng rợn người, đâm sầm vào vách núi, tạo ra một cái hố to kinh dị,
đất đá trút xuống như mưa.

Vương Tử Thiên vừa hạ chưởng xuống, mặt mũi xâm xoàng, đầu óc choáng váng,
chân tay rã rời, nội khí xộn xạo, lảo đảo ngã gục xuống đất, trái tim không
khỏi đập liên hồi, nếu không phải cố gượng e rằng đã ngất xỉu tại chỗ rồi.

Hắn ngồi thở một hồi, ngoảnh mặt nhìn lại không khỏi cười khổ, nguyên cả gần
7, 8 cây đại thụ bị hắn đánh gãy nằm lăn lóc trên mặt đất lại thêm mấy khối đá
vỡ tan nát không còn hình thù gì nữa !

Lạy chúa tôi ! Lực lượng này là gì loại gì đây !

Thật không ngờ lại kinh dị tới thế !

May mà hắn đụng phải vách núi nếu không không biết bao giờ mới dừng lại được !

Tử Thiên trong bụng không khỏi kêu khổ thầm, cứ tiến độ thế này thì không cách
nào hoàn thành bộ chưởng pháp này trong 1 tháng chứ đừng nói là trong một đêm
!

Thấy tình cảnh như vậy hắn chỉ biết lắc đầu thở dài, đành chầm chậm ngồi
xuống, ăn 2 viên đan dược, đồng thời khởi động hai đại công pháp lại thúc giục
nguồn chân khí bí ẩn trong người, toàn lực tu luyện mong nhanh chóng trùng
kích đệ tứ nhị trọng cảnh giới và áp chế Hắc Ám Thánh Long !

Còn tính sao nữa, bây giờ hắn chỉ còn biết nâng cao đạo hạnh và cố gắng hòa

hợp với Hắc Ám Thánh Long thôi !

Đã đến ngày thi đấu thứ 4, 14 đệ tử xuất sắc nhất của thất kỳ hiện diện trên
sân đấu, đang lục đục xem bảng đấu của mình, Tiêu Quyết và Tử Thiên là huynh
đệ tốt đương nhiên cùng nhau đi xem. Tiêu Quyết mặt mày vẫn có vẻ mệt mỏi, khí
lực dĩ nhiên chưa thể hồi phục, e rằng trong hai người Cổ Thạch Kỳ xem ra chỉ
có Vương Tử Thiên là có thể tiếp tục tiến vào vòng 5.

Tiêu Quyết nhìn qua bảng đấu, nhăn nhó cười nói :

Tiểu sư đệ, trận đấu của bọn ta không nói làm gì nhưng lát nữa đệ gặp Lâm Tư
Phong sư huynh của Mộc Diệp Phong, người này là đệ tử mạnh nhất Mộc Diệp Kỳ,
đệ phải hết sức cẩn thận !

Tử Thiên hơi gật đầu, đáp :

Ta hiểu rồi !

Không hề cho mọi người thời gian trò chuyện, trận đầu tiên của vòng 4 đã chuẩn
bị được bắt đầu, Vương Tử Thiên đấu với Lâm Tư Phong. Một người là thiên tài
từ những năm trước, một người là thiên tài mới nổi gần đây, không khó hiểu khi
hầu như tất cả mọi người tập trung lại xung quanh võ đài để theo dõi.

Hai nam tử trên võ đài này quả thật rất xuất chúng, chẳng những khí độ hơn
người mà diện mạo cũng rất anh tuấn, khiến cho những nữ đệ tử đứng mục quang
không khỏi có chút hâm m

Vương Tử Thiên đưa mắt nhìn Lâm Tư Phong đánh giá một lượt, người này quả thật
không đem chung vào so sánh với những đối thủ vừa rồi của hắn, e rằng trận này
muốn thắng thật là thập phần gian nan rồi. Xung quanh vẫn có rất nhiều người
chẳng biết Tử Thiên là ai mà vào được tới vòng này, không khỏi bàn tán sôi nổi
:

Tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch kia là ai thế ?

Sao mà hắn vào được tới vòng này vậy ?

Thật tội nghiệp, chắc hắn sẽ bị dần cho tơi tả mất !

Các người không biết sao, trận vừa rồi với Cao Tắc, hắn đột nhiên triệu hồi
một trác tuyệt linh thú đánh cho Cao Tắc suýt chết kìa !

Trận này sẽ gay cấn lắm đây !

Mọi người còn đang bàn tán, trận đấu đã được bắt đầu, Lâm Tư Phong thần sắc
nghiêm túc không chút do dự bắt pháp quyết triệu hồi ngay linh hồn pháp bảo
của mình, Liệt Diệm Thần Hổ ! Mọi người không khỏi ngạc nhiên, đây là một ưu
tú đỉnh phong linh thú lại là ngay đầu trận đã tung ra liền.

Ta có nhìn lầm không, Lâm Tư Phong vừa vào trận đã triệu hồi linh thú rồi à ?

Quả là rất coi trọng đối thủ !

Lâm Tư Phong nghe được những lời đó chỉ biết cười khổ mãi không thôi, hắn biết
thực lực Tử Thiên không đơn giản, lại thêm Hắc Ám Thánh Long trác tuyệt linh
thú, không cẩn thận sẽ bại như chơi nên lập tức muốn đánh nhanh thắng nhanh,
làm đối phương không kịp trở tay.

Lâm Tư Phong đâu có biết, thực ra Tử Thiên vốn chẳng muốn dùng Hắc Ám Thánh
Long chút nào.


Sát Thần Ký - Chương #19