Tử Án Một Năm Về Trước.


Người đăng: phamtrang

La Xuyên khẽ trầm mặc chốc lát, tựa như có đôi lời anh do dự không nói ra. Cân
nhắc kỹ, cuối cùng La Xuyên vẫn trịnh trọng nói với Quan Sơn: “Quan Sơn, tôi
biết cậu bây giờ đã là giáo sư của trường cảnh sát hình sự, có rất nhiều công
trình nghiên cứu, việc quan trọng cần giải quyết, sinh viên đều đang đợi cậu.
Nhưng tôi vẫn mong cậu có thể ở lại đây, giúp tôi tìm hung thủ, cho đến khi
chúng ta cùng nhau phá được vụ án treo năm đó.”

Quan Sơn nghe thấy lời thỉnh cầu này của La Xuyên lại chẳng hề có chút bất
ngờ, từ phút anh nhận được cuộc điện của La Xuyên mà đích thân khẩn trương đến
hiện trường, anh đã biết kết quả rồi. Có thể nói, anh chính là vì nguyên nhân
đó mà đến!

Ánh mắt của Quan Sơn đang phiêu đãng nơi bầu trời xa thẳm, tâm tư cũng dường
như quay trở về một năm trước.

Chính là một năm trước, xảy ra một đại án kinh hoàng trong giới cảnh sát. Năm
đó ngay cả Quan Sơn vẫn còn ở nước ngoài cũng nghe nói. Một tên quỷ giết người
cuồng loạn, một kẻ thiên tài chuyên gia phá án, bọn họ đọ sức bên chính bên
tà. Tựa như đến cuối cùng cũng chưa hề thực sự phân thắng bại.

Tội phạm IQ cao nhiều lần liên tiếp khiêu chiến mật thám pháp luật, coi thường
cảnh sát địa phương, nhiều lần phạm án, hắn coi bản thân mình ở vị trí cao hơn
cả thần chết, coi mạng người như cỏ rác. Thủ pháp gây án tàn nhẫn cuồng loạn.

Để bắt tên ác ma này, cảnh sát địa phương đã mất đi một vị bác sĩ giỏi, một
người thiên tài phá án, và còn cả vô số cảnh sát nghiệp vụ liên quan với vụ án
đó. Những người này đến nay sống chết không rõ, có thể họ đã mất tích, hoặc có
thể sống chết vô rõ, hoặc bốc hơi giữa nhân gian, không ai biết được những
người tham gia vụ án năm đó rốt cục bây giờ ra sao rồi. Phải trả một cái giá
đắt như vậy, kết cục không rõ ràng này đổi lại khiến cho người ta giày vò
không ngừng.

Dưới góc nhìn của Quan Sơn, mặc dù vụ án này đã lắng xuống một thời gian.
Nhưng tên ác ma thực sự thì vẫn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Cũng vì chính nguyên nhân đó, lúc Quan Sơn vẫn còn ở bên nước ngoài, thì đã
bắt đầu mật thiết quan tâm đến vụ án này rồi. Anh bất luận thế nào cũng không
thể ngờ rằng, kết quả cuối cùng lại thê thảm đến như vậy. Tất cả đáp án tựa hồ
vẫn còn ẩn trong sương mù, vị thiên tài chuyên gia phá án đó, cũng bởi lẽ vậy
mà biến mất, bặt vô âm tín. Giới cảnh sát truyền rằng anh ta đã chết, lại hoặc
có thể là mai danh ẩn tích cũng không muốn nhúm tay vào hung án đó. Còn chân
tướng thế nào, cũng chẳng ai rõ.

Dường như chỉ vì tai tiếng của đại án này, giống như một điều kiêng kỵ vậy,
chẳng có ai nhắc đến tên của người phá án đó, vô tình nhắc, thì cũng là biệt
hiệu của anh ta là S.

Nhưng tất cả điều này dưới cái nhìn của Quan Sơn, lại không tự nhiên như thế,
rõ ràng còn rất nhiều vấn đề không rõ ràng chưa được lí giải, lại có thể kết
án như vậy sao?

Khi mà Quan Sơn biết vụ án treo đó đã thành định cục, anh đã từ bỏ cơ hội tiếp
tục học chuyên sâu và chế độ đãi ngộ hậu hĩnh bên nước ngoài, chuyển về quốc
nội, gia nhập hệ thống cảnh sát địa phương. Trong mắt chỉ có một điều, anh
muốn tận tay kết thúc vụ án treo đó, tìm ra cảnh viên phá án mất tích, bất
luận là sống hay chết.

Đây, chính là điều La Xuyên nói, anh ta biết nguyên nhân cậu về nước.

Sau một lúc trầm giống nhau, Quan Sơn nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi một câu: “
Trong hiện trường này, ngay cả một dấu vân tay cũng không tìm được sao?”

La Xuyên biết, Quan Sơn đã đồng ý ở lại rồi, lập tức ngẩng đầu nói: “Hầu hết
các dấu vân tay đều đã mang đi so sánh, nhưng đều là thu thập ở trong phòng
ngủ. Dựa vào trực giác của tôi, những dấu vân tay kia đều là của người bị hại.
Bởi vì tên hung thủ sau khi giết người, tất cả những nơi dính dấu vân tay của
hắn đều đã được xử lí qua, ưm...còn tiện khử trùng luôn rồi.”

“Khử trùng?” Quan Sơn nhướn mày nhìn La Xuyên cười rồi nói: “ Hành vi này
không phải sạch sẽ nữa rồi mà là tên tội phạm hoàn mĩ. Tôi càng có hứng thú về
sau.”

“ồ, hắn khiến cho tất cả sạch sẽ gọn gàng, rất giống sát thủ chuyên nghiệp.
Nhưng lời nói hắn để lại cậu cũng xem rồi. Lại không giống một kẻ lấy việc
giết người kiếm kế sinh nhai.” La Xuyên khẽ nhíu mày, suy nghĩ tìm tòi những
tình tiết không hợp lí.

Quan Sơn gật gật đầu nói: “Bản lĩnh tìm kiếm vết tích và bằng chứng tại hiện
trường của cậu tôi biết. Nếu như ngay cả cậu cũng không tìm ra được manh mối
có chút giá trị gì, vậy e là cảnh sát địa phương cũng chẳng có ai đủ năng lực
tìm ra được rồi. Hiện trường đẫm máu, nhưng lại không ngổn ngang, vậy chứng
minh quá trình giết người của hung thủ luôn mưa thuận gió hòa, không có tranh
cãi, không có giằng co, không có chạy trốn, người bị hại thì yên lặng mà bị
tạo thành vài nốt nhạc. Nếu đã như vậy, người bị hại có lẽ cũng căn bản không
hề chạm đến hung thủ. Có thế tính chất cấu trúc biểu bì DNA của hung thủ lấy
trong móng tay của nạn nhân gần như là không. Tên tội phạm hoàn mĩ, cũng có
thể không phải như vậy,tôi chỉ cảm thấy...đây chỉ có thể là cố ý khai thiên,
tên hung thủ này sẽ không dễ để tôi cậu tìm thấy. Vẫn là tận lực tìm ra thứ
chứng minh thân phận của nạn nhân đi, chí ít chúng ta có thể tìm ra mục tiêu
tiếp theo của hắn, cũng có thể khoanh vùng đối tượng bị tình nghi.”

Nói ra cũng khéo, lúc Quan Sơn vừa nói xong câu này, La Xuyên cũng nhận được
cuộc gọi của cảnh viên anh phái đi điều tra thân phận nạn nhân.

Cuộc điện thoại kéo dài hai phút, La Xuyên từ đầu đến cuối cũng chẳng nói lời
nào, sắc mặt u ám. Mãi đến khi gác điện thoại, biểu tình của anh vẫn là nghiêm
túc u ám như vậy.

“Sao vậy, những tên chết này vẫn là những kẻ gian thương không hơn không kém
ư?” Quan Sơn thăm dò.

La Xuyên nỗ lực bình tĩnh một lát ưu tư đáp: “Hắn không chỉ đơn giản chỉ là
gian thương, thân phận của nạn nhân cơ bản đã rõ ràng rồi, nạn nhân giới tính
nam tên gọi là Lưu Hùng, là một “nhà từ thiện”. Lúc đầu đi lên từ kẻ bán sữa
bột giả trứng gà giả và dầu lậu, sau đó làm giả đồ dưỡng da, son, sản phẩm
chỉnh hình, đúng lúc giữa thời kì gian sự nghiệp của hắn đang phát triển.
Những chuyện gây chết người hủy dung mạo không chỉ xảy ra một lần! Nhưng cuối
cùng đều bởi hắn tiêu tốn tiền để giải quyết, tìm người chịu tội thay, lừa bịp
mà qua được. Đến hiện giờ, hắn cũng được tính là nhà to nghiệp lớn, cũng không
làm những việc trộm gà mó chó để kiếm sống nữa, mà chuyển sang làm những việc
từ thiện, một mặt là giúp hắc quan rửa tiền, mặt khác là muốn góp chút tiền
thừa để xây dựng công trình Hi Vọng. Chính năm ngày trước, ngôi trường tiểu
học vùng núi hắn ta mới xây đã sụp rồi, mười mấy đứa trẻ con đứng đợi lên lớp
đều chết cả...” nói đến đây, La Xuyên có chút không nói nên lời. Anh gắng sức
khiến bản thân bình tĩnh hết sức, để bản thân hồi phục lại lí trí khách quan
thường ngày. Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới tội ác chồng chất của loại người này,
khiến anh khó mà bình tĩnh được.

Quan Sơn rất hiểu cái nhăn nhẹ mày La Xuyên, sau đó điềm tĩnh như thường,
giọng điệu hòa hoãn nói: “ Từ…góc độ chính nghĩa mà nói, cậu có thể tức giận,
suy cho cùng cái loại người quá nhiều tội ác không thể tha thứ được như thế
này, chết rồi cũng là hả hê lòng người. Nhưng mà La Xuyên, cậu là cảnh sát,
không phải hiệp khách. Cậu biểu trưng cho pháp luật, không đại diện cho chính
nghĩa. Điều cậu cần làm, chính là tìm ra hung thủ đã sát hại Lưu Hùng, không
phải tính toán xem Lưu Hùng đã phạm bao nhiêu tội ác…”

Lời của Quan Sơn nghe giống như đang dọa người vậy, thậm chí khách quan mà nói
thì có chút lãnh đạm. Nhưng từng chữ trong câu nói này, lại chẳng đúng với suy
nghĩ của La Xuyên. La Xuyên anh hiểu rõ, cũng biết những điều Quan Sơn nói là
đúng. Nếu như bởi vì kẻ chết là tên ác nhân là hợp tình hợp lí, vậy anh còn
đại diện cho pháp luật gì nữa.

Sau khi hít thở sâu, La Xuyên chậm rãi nói, lặng lẽ bình thản một hồi: “Ngoài
ra hai nạn nhân nữ, là người tình của Lưu Hùng.


Sát Lục Mĩ Học - Chương #5