Không Muốn Về Nhà (5)


Người đăng: phamtrang

Điền Chân gọi La Xuyên và Kha Tuyết, cùng lên lầu chuẩn bị đi đến phòng ngủ
tìm Quan Sơn. Thế nhưng lúc này Tạ Văn Sơn chợt từ sô pha đứng lên nhìn đồng
hồ tay một chút nói: "Các người rốt cuộc còn cần bao nhiêu thời gian? Tôi thật
sự không thể hiểu được, các người nhìn chỗ bếp này, nhìn phòng ngủ, có thể
nhìn ra cái gì? Bệnh của vợ tôi là bệnh tâm thần, các người như vậy không phải
là đang lãng phí thời gian lại chả được tích sự gì?"

La Xuyên dừng bước chân trên lầu, quay đầu hướng về Tạ Văn Sơn trong phòng
khách trả lời: "Ở đây, kết quả tốt nhất chính là chúng tôi thật sự là lãng phí
thời gian rồi. Nếu không thì, thời gian chúng tôi ở bên cạnh anh còn có thể
rất dài. Thế nào, anh không cùng chúng tôi cùng lên lầu nhìn sao?"

Tạ Văn Sơn bỗng chốc không biết trả lời như thế nào, đành phải nén giận cùng
bọn La Xuyên lên lầu.

Lúc vừa bước vào phòng ngủ, Quan Sơn đang đứng ở giữa phòng ngủ, đôi mắt đẹp
chậm rãi đảo qua từng ngõ ngách trong phòng này. Anh là đang dùng vết tích tâm
lý học cố gắng hồi tưởng lại những hoạt động của Lưu Tịnh ở trong gian phòng
này.

La Xuyên không có quấy rầy anh, chỉ bảo Điền Chân và Kha Tuyết ở cửa phòng ngủ
cùng Tạ Văn Sơn, còn mình thì bước vào phòng ngủ quan sát tỉ mỉ một lần nữa.
Cuối cùng, La Xuyên dừng bước trước tủ quần mới tinh đối diện giường ngủ, hỏi:
"Tạ tiên sinh, cái tủ quần áo này xem ra là mới sửa lại a? Tôn phu nhân đã
nhập viện ba tháng nay, không biết là anh nghĩ như thế nào vào thời gian này
mà đi sửa lại tủ quần áo vậy?" Nói rồi, La Xuyên mở hai cánh tủ quần áo không
chút khách khí.

Thuận theo cánh cửa mở ra, bên trong cả mặt tường như một cái gương lớn chiếu
thẳng ra La Xuyên cùng với toàn bộ hình ảnh sau lưng của anh. Lấp đầy trong tủ
là những bộ quần áo đẹp đẽ đủ màu đủ loại, từng bộ váy áo phụ nữ đẹp đẽ đắt
tiền, từng đôi giày cao gót tinh xảo xa hoa, tựa hồ đều đang hướng đến những
người tham quan phơi bày rằng cuộc sống của nữ chủ nhân nhà này hạnh phúc
dường nào.

Tạ Văn Sơn đứng ở cửa, nói không chút ngữ khí : " Vợ của tôi vô cùng thích mặc
quần áo đẹp, sở thích lớn nhất của cô ấy là hay thu thập những đôi giày và
quần áo đẹp. Tôi chỉ muốn làm những chuyện mà cô ấy thích, như vậy nếu như có
một ngày cô ấy khỏi bệnh, có thể trở về nhà, thấy những thứ này nhất định sẽ
làm cho tâm tình cô ấy vui vẻ."

Mấy câu nói đó của Tạ Văn Sơn, cho dù ai nghe xong đều sẽ cảm thấy hắn là một
người đàn ông tốt thật tình thực lòng yêu vợ mình. Đây cũng đồng thời hoàn mỹ
giải thích hắn tại sao phải sửa lại tủ quần áo khi vợ mình còn đang nằm viện.

La Xuyên gật đầu không thèm đếm xỉa, sau đó đi tới bên cạnh Quan Sơn, thấp
giọng hỏi: "Cậu cảm giác được cái gì?"

" Trong lời nói của hắn mật ý thâm sâu, thế nhưng tôi lại cảm nhận được sự
phẫn nộ ở trong căn phòng này." Quan Sơn nhìn về phía La Xuyên, nhẹ giọng trả
lời.

"Ồ? Vậy cậu nói trước đi." La Xuyên rất hăng hái nhìn Quan Sơn.

Đầu tiên Quan Sơn kéo La Xuyên đi tới bên tủ đầu giường, sau đó chỉ chỉ phía
trên cái gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh nói: "Tuy rằng tôi không hút thuốc
lá, thế nhưng tôi lại biết cách dập đầu thuốc lá này có thể đại biểu ra rất
nhiều thứ. Ví dụ, vội vã dập tắt đầu mẩu thuốc lá với thong thả dập tắt đầu
mẩu thuốc lá ắt có khác nhau. Nếp gấp đầu mẩu thuốc lá có thể thấy được sức
lực lúc dùng để dập tắt đầu mẩu thuốc lá, cậu xem xem đầu mẩu thuốc lá trong
gạt tàn, hầu như mỗi một cái đều giống như là bị dập tắt một cách tàn bạo. Cậu
nói một mình hắn ở trong phòng này, rốt cuộc là tức cái gì?" Nói rồi, Quan
Sơn vừa chỉ chỉ công tắc đèn thủy tinh ở đầu giường nói: "Cậu xem những vết
xước rất sâu này, đều là bị người khác dùng sức rất mạnh mới gây ra được, đây
không phải là tức giận vậy là cái gì?"

Nghe xong Quan Sơn phân tích, La Xuyên nhìn thuận về phía trước giường, vừa
lúc đối mặt với mấy bộ váy áo hoa mỹ kia. Chỉ nghe anh tựa hồ hoàn toàn không
đáp hỏi một câu: "Quan Sơn, cậu nói xem cách sửa tủ đồ kiểu này có phải không
tốt cho lắm phải không?"

Quan Sơn cũng nghiêng người sang, từ góc độ giường ngủ nhìn về phía tủ quần
áo, sau đó nhún nhún vai nói: "Đúng vậy, quốc gia chúng ta tin vào phong thủy,
kỳ thực cũng là một loại tâm lý học khác. Phần lớn gia đình đều tuyệt đối
tránh tủ quần áo đối diện giường ngủ, hoặc là gương đối diện giường ngủ. Nếu
như mở cánh cửa tủ này ra, cái gương lớn ở trong đó chả khác nào đối diện
giường luôn cả. Ừ, quả thực không tốt cho lắm."

La Xuyên nghe xong liền đi tới cửa phòng ngủ, hỏi Tạ Văn Sơn: "Tạ tiên sinh,
lúc anh sửa tủ quần áo, không ai khuyên anh vị trí đặt tủ và giường ngủ có
chút sai sai sao? Phòng ngủ của anh lớn như vậy, không cảm thấy bố cục này hơi
không hợp lí sao?"

Tạ Văn Sơn vận khí, cố nén tức giận hỏi: "Cảnh sát tiên sinh! Vợ của tôi là
mắc bệnh tâm thần, không phải giết người phóng hỏa! Các người như điều tra
hiện trường phạm tội làm cái gì vậy? Cảnh sát các người cũng mê tín phong
thuỷ? Gương tủ quần áo nhà tôi đặt như thế nào, cái này cũng phạm pháp sao?
Các người có thể hay không nắm trọng điểm, không nên cố tình gây sự vậy lãng
phí thời gian được không?"

Kha Tuyết ở một bên trừng mắt lên nghe, vừa định đáp trả hắn hai câu, liền bị
La Xuyên cản lại. La Xuyên dẫn Tạ Văn Sơn vào trong phòng ngủ, sau đó chỉ vào
chăn gối chỉnh tề trên giường nói: "Cuộc sống của anh đâu vào đấy rất quy
luật, sinh hoạt cuộc sống không giống như là gia đình có biến cố ."

Tạ Văn Sơn dựng vai không phục đáp: "Thế nào, vợ của tôi bị bệnh, tôi cũng
phải giống như một kẻ chán nản lưu lạc hay sao? Nhà không ra nhà, công tác
cũng không cần sao? Nếu như tôi như vậy, ai kiếm tiền chữa bệnh cho cô ấy? Sau
đó ai tới chăm sóc cô ấy?"

La Xuyên không có phản bác, tiếp tục nói: " Trong phòng ngủ của bọn anh tìm
không ra bất kì vết tích của phu thê ân ái, không có ảnh áo cưới, không có
khung ảnh nhỏ, không có các đồ dùng sinh hoạt hằng ngày chung của cả hai vợ
chồng, không có bài biện ấm áp, thậm chí, không có bàn trang điểm của vợ anh.
A đúng rồi, nếu như tôi đoán không nhầm thì, cái tủ quần áo to này có lẽ là
chiếm dụng một nửa vị trí ban đầu của bàn trang điểm rồi. Bởi vì vết tích cũ
mới trên sàn nhà có thể thấy ban đầu chỗ đó có cái gì. Cậu xem cậu cũng nói
rồi, vợ của cậu yêu cái đẹp như vậy, làm sao sẽ thiếu một bàn trang điểm đây?"

Tạ Văn Sơn mặt u ám không nói gì thêm, ngược lại thì Quan Sơn lúc này đã đi
tới, nhìn thẳng vào mắt Tạ Văn Sơn chậm rãi mở miệng nói: " Lúc mà La Xuyên
vừa nói những lời này, nhãn cầu của cậu chếch về phía dưới hướng trái ba mươi
độ, từ hành vi này góc độ tâm lí học mà nói, anh là đang chán ghét những lời
La Xuyên nói. Cái bàn trang điểm anh ghét, hay là của người vợ mình? Sự tức
giận của cậu trong căn phòng ngủ này là vì cái gì?"

Tạ Văn Sơn nghe xong, khóe miệng nhếch lên cười lạnh nói: "Tôi bây giờ thực sự
là bắt đầu hoài nghi, các người rốt cuộc là cảnh sát hay là thần linh? Trong
một thời gian ngắn ở một căn phòng ngủ hết sức bình thường, lại khiến cho các
người suýt chút nữa biên ra một bộ phim truyền hình rồi. Các người rốt cuộc
muốn nói cái gì? Các người đang hoài nghi cái gì? Tôi tức giận? Các người là
đang hoài nghi tôi bạo lực gia đình sao? Vậy các người có thể đi nghiệm thương
a, đi xem vợ tôi có hay không vết tích của bị bạo lực gia đình . Ngay cả tôi
là một người ngoài ngành pháp luật cũng có thể biết, cái kiểu suy đoán của các
người, có thể làm làm chứng cư sao?"


Sát Lục Mĩ Học - Chương #12