Không Muốn Về Nhà (4)


Người đăng: phamtrang

Nghe câu hỏi của Quan Sơn, thần sắc trong ánh mắt của Tạ Văn Sơn lóe lên một
tia không vui. Chỉ thấy hắn mặt âm trầm nói: "Chuyện của vợ tôi, nói cho cùng
vẫn phải là đi tìm chuyên gia tâm thần, nói với mấy người cảnh sát các anh
cũng có tác dụng gì? Các người có thể trị bệnh hay là có thể giúp vợ của tôi
khôi phục lại bình thường? Cho nên vẫn là không nên lãng phí thời giờ của tôi
đi, tôi đây sẽ đi bệnh viện thăm cô ấy."

La Xuyên nghe xong cười nói tiếp: "Thật trùng hợp, cái người vừa nói chuyện
với anh chính là chuyên gia bệnh lý tâm thần học. Mấy vị bác sĩ trưởng của
bệnh viện kia một tháng vẫn phải đi nghe giảng của cậu ấy một lần đó! Anh xem
hiện tại vừa hay có cơ hội này, không bằng chúng ta đi tìm căn nguyên sinh
bệnh của vợ anh thế nào? Đều nói tâm bệnh vẫn là cần tâm dược chữa, tình trạng
bệnh cô ấy đã như vậy còn cố chấp muốn ở trong bệnh viện tâm thần, dù sao cũng
không phải không có nguyên nhân chứ? Chúng ta cùng đi nhà các anh xem xem, có
lẽ, có thể tìm ra phương pháp chữa trị cô ấy cho tốt?"

La Xuyên lúc nói chuyện mặc dù là mặt mang ý cười, mọi lời nói ra tựa hồ cũng
là đang thương lượng cùng Tạ Văn Sơn, nhưng tất cả người có mặt đều có thể
nghe ra được. La Xuyên chỉ là đang trần thuật ý kiến của bản thân mình một
cách hòa khí, không hề có ý trưng cầu ý kiến của Tạ Văn Sơn. Chuyến này, bọn
họ là phải làm như thế.

Tạ Văn Sơn dĩ nhiên cũng là nhìn thấu thái độ cứng rắn phía sau nụ cười của La
Xuyên, khuôn mặt u ám đành phải nói: "Được rồi, tôi có thể dẫn mọi người về
nhà mình. Thế nhưng tôi thật sự rất bận, còn phải đi bệnh viện thăm vợ mình,
cho nên vẫn mong mọi người tác phong nhanh một chút, không nên sử dụng quá
nhiều thời gian của tôi."

La Xuyên không nói gì, chỉ dùng thế tay biểu đạt một ý "Mời ".

Vài người theo Tạ Văn Sơn, đi tới nhà của hắn và Lưu Tịnh.

Đây là một cái nhà sân vườn, một nhà hai tầng, kỳ thực cũng cùng tiểu biệt thự
không khác biệt lắm. Hoa cỏ trong sân thoạt nhìn hình như là thật lâu không ai
chăm sóc rồi, bàn ghế sắt nghệ thuật trưng bày trong vườn cũng đã sớm phủ một
lớp bụi. Đi qua sân, mở cổng chính, La Xuyên và Quan Sơn theo Tạ Văn Sơn vào
phòng khách.

Kha Tuyết và Điền Chân theo sát phía sau, mới vừa vào phòng, chợt nghe Kha
Tuyết hít sâu một hơi nói: "Ôi! Thơm quá a, đây là mùi hoa vẫn còn tươi mát
sao?"Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì bọn họ đều nhìn thấy mấy bình hoa tươi to to
nhỏ nhỏ đặt trên bàn bên trong đại sảnh, hơn nữa đều là loại hoa hương nồng
nặc kia.

Tạ Văn Sơn buông lỏng một chút cà- vạt, có chút mệt mỏi ngồi ở trên ghế sa lon
nói: "Từ trước tới nay trong nhà đều là như thế này, ngửi quen rồi ngược lại
cũng không cảm thấy có nhiều hoa. Mọi ngươi cứ xem tự nhiên, chúng ta tận dụng
thời gian, được chứ?"

La Xuyên và Quan Sơn ai cũng không có trả lời, chỉ là mỗi người bắt đầu tùy ý
đi lại hai vòng, sau đó chợt nghe Quan Sơn hỏi: "Tạ tiên sinh, xin hỏi vợ của
anh từ khi nào thì bắt đầu phát bệnh?"

"Đại khái nửa năm trước."

"Lúc nào nằm viện vậy?"

"Ba tháng trước."

" Vậy trước thời gian ba tháng, anh vì sao không có đưa cô ấy đi bệnh viện
vậy?"Quan Sơn chậm rãi bước đi thong thả, đi về tới trước mặt của Tạ Văn Sơn,
mỉm cười nhìn hắn.

Tạ Văn Sơn có chút bực bội trả lời: "Nếu như có khả năng, tôi đương nhiên bằng
lòng để cô ấy ở nhà tự mình chăm sóc cô ấy! Mặc kệ tôi không chuyên nghiệp,
chí ít tôi có thể nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ yên tâm! Ở bệnh viện có thể như nhau
sao? Tôi không nhìn thấy cô ấy, cũng không biết những bác sĩ kia sẽ đối xử thế
nào với cô ấy! Tôi nói như thế, nếu như cuối cùng không phải là tôi thực sự
không kiểm soát nổi cô ấy, tôi đến hôm nay cũng sẽ không đem cô ấy đưa vào cái
bệnh viện tâm thần kia!"

Quan Sơn nhìn gật gật đầu như rất hiểu, sau đó hỏi: "Những ngày đó cô ấy ở nhà
thì như thế nào? Kiểm soát không nổi cô ấy trong lời anh vừa nói là chỉ cái
gì? Cô ấy sẽ làm anh bị thương, thương tổn tới chính mình, hay là sẽ làm tổn
thương người khác?"

"Đều có."Tạ Văn Sơn đơn giản hai chữ, liền không rõ ràng trả lời Quan Sơn tất
cả vấn đề.

Nhưng hắn biểu hiện như vậy, Quan Sơn chẳng những không có tức giận, trái lại
còn cười một cái nói: "Tốt, anh nghỉ ngơi trước đi, chúng ta đi xem xét chung
quanh, tận lực nắm chặt thời gian, cũng là không làm lỡ của thời gian quý giá
của anh."

Tạ Văn Sơn chỉ là gật đầu, không nói gì thêm.

La Xuyên và Quan Sơn phân nhau hướng về phòng bếp và nhà vệ sinh, Kha Tuyết và
Điền Chân cũng hiểu ngầm tách nhau đi theo hai người bọn họ.

Sau khi chỉ thấy La Xuyên ở tại phòng bếp từ từ nhìn một vòng, chỗ đứng ngay
cạnh tủ bát. Ước chừng mất một phút, anh cứ như vậy hơi lặng người nhìn tủ
bát, không nói một lời.

Kha Tuyết từ đầu đến cuối cẩn thận đi theo sau La Xuyên thật sự là không nhịn
được, đành nhỏ giọng hỏi: "La đội trưởng? La đội trưởng sếp nói một câu được
không? Đây là một cái tủ bát, sếp rốt cuộc đang nhìn cái gì a? Sếp nói cho em
biết với, cũng tốt cho em học tập một chút a!"

La Xuyên kéo Kha Tuyết qua, chỉ chỉ vào chén đũa trong tủ bát nói: "Cậu xem
những chén đũa này, giống như là thật lâu rồi không động đến?"

Kha Tuyết ngoài người về phía trước một chút, khuôn mặt rất nhanh như dán thủy
tinh lên, sau đó lắc đầu nói: "Không giống, sếp xem này, trêncái bát này vẫn
còn giọt nước. Đoán chừng là lúc ăn sáng đã dùng qua?"

"Ừm. Hơn nữa chỉ có một đôi đũa là đặt ở bên ngoài. Nói như vậy, cái nhật lí
vạn ky này, lo lắng lo âu, lúc Tạ Văn Sơn nhớ đến người vợ có bệnh của mình,
chẳng những có thời gian ăn sáng, còn có tâm tình làm bữa sáng. Lưu Tịnh nằm
viện ba tháng rồi, nhưng phòng bếp này không giống chút nào như ba tháng không
động qua. Điều này chứng minh cái gì?"La Xuyên bỗng nhiên nhìn về phía Kha
Tuyết.

Kha Tuyết sửng sốt, nắm tóc, ngơ ngác trả lời: "Chứng minh người này cuộc sống
nhiệt tình, không có bị thực tế tàn khốc đánh ngã!"

La Xuyên hung hăng trợn mắt nhìn Kha Tuyết liếc mắt, lạnh giọng nói câu: "Tôi
nghĩ cậu vẫn là quay về phòng thực nghiệm của mình đi! Công việc bên ngoài
hiện trường không thể nào thích hợp với cậu!"

Kha Tuyết biết mình nhất định là nói sai, lập tức bụm miệng. Mà trong phòng vệ
sinh bên này, Điền Chân đứng ở cửa, thập phần thưởng thức nhìn Quan Sơn cẩn
thận quan sát đến từng xó xỉnh, sau đó nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Quan giáo sư,
thầy có nghĩ người đàn ông bên ngoài kia có vấn đề không? Em nhìn cái phòng vệ
sinh này, cũng không giống có dấu viết của phụ nữ."

Quan Sơn cảnh giác nhìn lướt qua ngoài cửa, sau đó cũng hạ giọng trả lời: "Em
muốn nói là, Tạ Văn Sơn không có ngoại tình, đúng không?"

Điền Chân gật đầu một cái nói: "Đúng vậy, em bắt đầu hoài nghi về điểm này, có
phải hay không là cái tên Tạ Văn Sơn này ngoại tình, cố ý giả thần giả quỷ ép
điên vợ mình, sau đó đem cô ấy đưa vào bệnh viện tâm thần. Cứ như vậy, hắn có
thể thoải mái mang nhân tình về nhà rồi. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, ở đây
cũng không giống như là suốt ngày có bóng dáng phụ nữ nha."

Quan Sơn gật đầu một cái nói: "Đây mới là mấu chốt của vấn đề. Cứ cho là Lưu
Tịnh nằm viện ba tháng, như vậy trong phòng vệ sinh này cũng không thể tìm ra
bất kỳ dấu hiệu gì của cô ấy? Tạ Văn Sơn nếu như thật sự là bận rộn như vậy,
hắn sẽ có thời gian lạc lối sao? Tạm thời coi như hắn có thời gian lạc lối,
vậy hắn đại khái có thể bên ngoài ăn chơi đàng điếm, hà tất phải khiến sự tình
phức tạp như thế? Hơn nữa điều này cũng không phải là nguyên nhân khiến Lưu
Tịnh phát điên, thật không thuyết phục."

"Đúng vậy, luôn cảm giác ở đây thật kỳ quái a."Điền Chân nhìn khắp bốn phía,
lẩm bẩm tự nói.

"Ừ, em đi lên gọi La Xuyên đi, chúng ta cùng nhau đi phòng ngủ xem xem. Đó là
nơi chung sống của vợ chồng họ, có thể cho chúng ta đầu mối cũng sẽ nhiều hơn
một chút. Tôi nghĩ, tôi đã đại khái có thể tưởng tượng ra giữa bọn họ đã xảy
ra chuyện gì rồi, chỉ là vẫn không thể lý giải Lưu Tịnh tại sao phải phát
điên."Quan Sơn vừa nói, vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh hướng về phía phòng ngủ
trên lầu đi đến.


Sát Lục Mĩ Học - Chương #11