Người đăng: phamtrang
Bọn Kha Tuyết nhất định là rất khó tưởng tượng, có thể dựa vào thay đổi nhỏ mà
đoán được trước điềm báo công kích của một bệnh nhân tâm thần, vậy người này
bản thân rốt cuộc bình thường hay không bình thường. Chỉ là nghe những lời nói
vậy nghe ra thì vô cùng vô lễ, cho nên bọn họ dù đều cho rằng hết sức kinh
ngạc hiếu kỳ, nhưng lại không có nói ra.
Có điều La Xuyên đã phá qua vô số vụ án dĩ nhiên là với cảnh viên thực tập
khác nhau, toàn bộ quá trình anh đều chú ý đến nhất cử nhất động của Lưu Tịnh,
xem ra quả thực có chút không bình thường. Chí ít, tính chất mục đích của cô
ta rất rõ ràng, đó chính là muốn ở lại bệnh viện tâm thần, ai cũng đừng nghĩ
đem cô ta mang đi ra ngoài. Để ở tại chỗ này, cô ta có thể không nghĩ đến hậu
quả, không tiếc phải trả bất kỳ giá nào.
Nếu như không có một giải thích hợp lý, điều này thật sự là làm cho người khác
rất khó chấp nhận. Cho nên La Xuyên rất tin tưởng phán đoán Quan Sơn, Vì vậy
lúc này anh liền trực tiếp hỏi Quan Sơn: "Cậu là nghĩ muốn bây giờ đi ra nhà
cô ta xem sao? Cô ta không bình thường như vậy, điểm đáng ngờ của bệnh điện
nhiều vô kể, chúng ta đương nhiên có thể đến đó quan sát kĩ. Nếu không tôi vẫn
là cảm thấy, chúng ta có nên đến gặp chồng của cô ta trước? Mặc kệ Lưu Tịnh
rốt cuộc là đang sợ cái gì, là người đầu ấp tay gối của cô ta, chồng của cô ta
không có khả năng một chút cũng không biết chứ? Tôi tin là, dựa vào đôi mắt
này của cậu, chỉ cần thấy người đàn ông kia, đại khái tất cả sẽ đều sáng tỏ."
Quan Sơn bị La Xuyên nói có chút ngượng ngùng cười một cái nói: " Cái tên đại
đội trưởng hình sự nhà cậu đừng có đánh giá tôi cao vậy a, nếu tôi nói, dựa
vào cặp mắt kia của cậu, vào nhà cô ta, thì có thể biết cô ta rốt cuộc là vì
sao điên đấy."
Lúc hai người đang nói chuyện, chẳng ai để ý Kha Tuyết một bên cũng sớm đã vò
đầu bứt tai lo lắng rồi. Trên khuôn mặt ngây ngô đẹp trai của cậu ta tựa hồ là
viết đầy chờ mong và hiếu kỳ. Cho nên Quan Sơn vừa nói xong, cậu ta liền phấn
khích không thể chờ đợi nói: "Hai vị ca ca, vậy chúng ta còn đứng ngây đó làm
gì? Mau để em và Điền Chân mở mang kiến thức một chút đi! La đội trưởng la đội
trưởng, em thật là sùng bái sếp lâu như vậy rồi a! Vì là để nhìn sếp phá án,
em từ chức dân sự nỗ lực chuyển đến phòng thực nghiệm, từ phòng thực nghiệm
lại nỗ lực chuyển đến vết kiểm, bây giờ cuối cùng cũng được ra ngoài rồi! Thế
nhưng cơ hội điều tra hiện trường sếp dạy em lại ít như vậy! Chúng ta đi mau
thôi, trước tiên đi gặp người chồng kia trước, sau đó cùng người chồng đó về
nhà của bọn họ, vậy không được sao?"
Điền Chân lúc này cũng tràn ngập mong đợi cười nói: "Đúng vậy, loại án tử thế
này chúng em chưa có thực sự tiếp xúc qua. Để cho chúng em mở mang một chút
đôi mắt của hai người, rốt cuộc là là có thể nhìn ra cái gì."
La Xuyên có chút bất đắc dĩ cười một cái nói: "Đi, vậy làm theo như lời Tiểu
Tuyết nói vậy! Chúng ta trước tiên đi gặp chồng của Lưu Tịnh. Ôi, Quan Sơn,
hồ sơ trong tay cậu có tin tức cơ bản của hắn chứ?"
"Có, đi theo xe của tôi đi! Những tin tức này chúng ta đi trên đường rồi nói."
Cứ như vậy, hai chiếc xe hướng về phía công ty IT nổi tiếng trong thành phố
xuất phát.
Trong lộ trình, Quan Sơn dùng điện thoại nói với La Xuyên, chồng của Lưu Tịnh
tên là Tạ Văn Sơn, Là giám đốc điều hành của cái công ty IT kia. Danh tiếng
trong sự nghiệp không tồi, quan hệ đồng nghiệp cũng đều không có một vấn đề
gì. Có thể nói như vậy, ở trên người của Tạ Văn Sơn này, hầu như cũng chả xuất
hiện tật xấu nào cả. Hắn cẩn trọng trong công việc, tăng ca hay đi công tác
chưa bao giờ phàn nàn, hơn nữa mỗi một lần đi công tác trở về, bất kể bận rộn
thế nào mệt mỏi bao nhiêu đều mang quà về cho người vợ Lưu Tịnh của mình. Cho
nên trong mắt của tất cả mọi người, đây là một người đối với công việc cực kỳ
có trách nhiệm, có lòng cầu tiến rất mạnh, đồng thời là người đàn ông chung
tình lãng mạn.
Vừa nghe Quan Sơn giới thiệu xong, La Xuyên liền cười khẽ một tiếng nói: " Câu
chuyện hoàn mỹ trong miệng đám nhân dân, hơn phân nửa đều là xen lẫn tâng bốc.
Nếu như tôi nói, đối với công việc vô cùng cẩn thận thực sự có trách nhiệm là
thật, như vậy nhất định sẽ tạo thành người chểnh mảng đối gia đình. Dù sao thì
một người không thể phân thành hai cá thể hoàn mỹ được, vừa muốn tăng ca đi
công tác, vừa muốn vợ không có trách móc, đi ra ngoài là thương nhân tinh anh,
về nhà phu thê hòa thuận, trong gia đình này phần lớn không thể tồn tại không
chút mẫu thuẫn nào."
Kha Tuyết quay lưng lại, vẻ mặt không hiểu nói: "La đội trưởng, sếp cũng không
có thể nói như thế. Quan giáo sư không phải đã nói rồi sao, tên Tạ Văn Sơn này
tuy rằng bề bộn nhiều việc, thế nhưng vô cùng lãng mạn a! Mỗi lần trở về đều
có mang về cho vợ quà, cái này có lẽ đây chính là nguyên nhân mọi người có thể
thu vén được hai việc gia đình và sự nghiệp sao?"
La Xuyên cười nói: " Nếu không thì tại sao nói cậu còn là quá nhỏ nhỉ? Cậu hỏi
Điền Chân đi, một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy suốt ngày phòng không gối
chiếc, thì một hai món quà có thể giải quyết được vấn đề sao? Loại này tính
khả năng thì có bao nhiêu? Nếu như nói hai người bọn họ đều bề bộn nhiều việc,
điều này có thể tìm điểm cân bằng. Nhưng vấn đề là Lưu Tịnh không có công
việc, việc của cô ta chính là làm phu nhân nhà giàu, hơn nữa xem ra, còn là
một phu nhân không thể chịu được được cô quạnh. Cứ như vậy, trong sự nghiệp
của Tạ Văn Sơn, có phải là biến thành chướng ngại vật tình cảm của bọn họ?"
Điền Chân ở một bên gật đầu nói: "Không có người phụ nữ nào nguyện ý như chim
hoàng yến bị nuôi ở trong lồng vậy, định nghĩa của người chồng, cũng tuyệt
không ở chỗ một tháng hai lần gặp mặt, mỗi lần tặng chút quà như vậy. Nhưng
mặc dù nói như vậy, La đội trưởng, người phụ nữ kia vì nguyên nhân này mà điên
thì cũng là nói hơi quá rồi chứ? Ngày qua ngày, người đàn ông này nếu như
không cho được cô ta sự ấm áp có thể ly hôn tìm hạnh phúc khác, bất luận thế
nào, đều không cần phải đem mình nhốt vào trong bệnh viện tâm thần này?"
La Xuyên nói: "Đúng vậy, cho nên đây là nguyên nhân khiến Quan Sơn lưu ý vụ án
này như vậy."
Mọi người cứ như vậy trò chuyện về Lưu Tịnh, chẳng bao lâu đã đi tới tầng dưới
công ty của Tạ Văn Sơn. Sự tình thuận lợi nhiều hơn so với tưởng tượng của bọn
họ, bởi vì lúc bọn họ mới vừa đi tới cổng chính, Quan Sơn chỉ dựa vào ấn tượng
bức ảnh vừa mới xem qua mà nhận ra người đi tới trước mặt.
Người đàn ông kia đi giày da kiểu tây, bước đi vội vã, trong tay cầm túi công
văn, còn không ngừng giơ tay lên nhìn về phía cổ tay đang đeo đồng hồ. Người
này chính là Tạ Văn Sơn, rất rõ ràng, anh ta bây giờ không có thời gian. Nếu
như bọn La Xuyên đến trễ một chút nữa, phỏng chừng có thể đi matxa rồi hãng
qua.
La Xuyên và Quan Sơn trao đổi qua ánh mắt, sau khi xác định người này chính là
Tạ Văn Sơn, La Xuyên liền bước tới trước mặt, nói thẳng : " Chào anh, anh là
Tạ Văn Sơn tiên sinh phải không? Phỏng chừng cần sử dụng một ít thời gian của
anh, chúng tôi có một số việc muốn làm rõ một chút."
Bởi La Xuyên cũng không có mặc cảnh phục, cho nên Tạ Văn Sơn lúc này chỉ là
giương mắt nhìn một chút La Xuyên, liền vội vội vàng vàng nói: "Tôi hiện tại
rất bận, có việc thì hẹn trước với thư ký của tôi, hoặc có thể trực tiếp cùng
cô ấy giải quyết."
Lúc mà Tạ Văn Sơn định vòng qua La Xuyên rời đi, La Xuyên giơ tay bất động tại
chỗ giơ giấy chứng ra nhận trước mắt Tạ Văn Sơn. Đồng thời giọng nói cũng theo
đó băng lạnh: "Tạ tiên sinh, việc nhà của anh, có lẽ thư ký của anh không thể
giải quyết. Hẹn trước thì quá phiền toái rồi, tôi khuyên anh hay là trước tiên
tạm gác lại công việc đã."
Tạ Văn Sơn vừa nhìn thấy giấy tờ xác minh của La Xuyên, lúc này mới tập trung
tinh thần nhìn một chút mấy người trước mắt này. Sau đó lập tức lo lắng hỏi:
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Anh nói là chuyện nhà của tôi... Chẳng lẽ
nói vợ của tôi cô ấy ở bệnh viện xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô ấy không sao
chứ!"