Người đăng: phamtrang
Ngày 22 tháng 4, 15 tháng 3 âm lịch.
Trăng tròn như ngọc.
Ánh trăng sáng trong phát ra quầng sáng lạnh lẽo mà yếu ớt, ánh trăng nhẹ
nhàng chiếu xuống. Trong một ngôi biệt thự đường hoàng tráng lệ, lúc này đang
lờ mờ truyền ra tiếng đàn dương cầm thanh nhã du dương. Đó là tác phẩm thứ hai
của Beethoven, mang tên “Nguyệt Quang Tấu Minh Khúc”.
Trong nhà vệ sinh của biệt thự hào hoa trang hoàng, một đôi giày da kiểu tây,
nam tử vóc dáng cao gầy đang đem áo mưa màu đen cầm trong tay ngâm vào bồn tắm
lớn.
Nước sạch trong bồn tắm chớp mắt đã nhuộm đỏ, chất lỏng đỏ sẫm kia mang mùi gỉ
sắt đặc trưng, đang dần bị pha loãng.
Thuận theo âm khúc piano trầm bổng du dương, nam tử thần sắc ung dung, cử chỉ
ưu nhã đến trước bồn rửa tay, không nhanh không chậm vặn mở vòi nước, rửa sạch
gang tay trên tay. Rửa sạch bồn đầy máu đỏ, mà thần sắc nam tử lại lãnh đạm
như lúc đầu, không hoảng loạn cũng chẳng vội vã. Đợi cho đến khi gang tay hoàn
toàn sạch sẽ, lúc này hắn mới chậm rãi cởi bỏ bao tay, ngẩng đầu lên, đối diện
với gương sửa sang lại cổ áo sơ mi của mình một chút, và tùy ý cài lên đó một
chiếc nơ
Hắn ngắm mình trong gương, khuôn mặt nho nhã hấp dẫn vẽ lên nụ cười tà dị.
Nam tử ung dung điềm đạm, khúc dương cầm uyển chuyển mà du dương, ánh trăng
thánh thiện lành lạnh... tất cả những thứ này, so với việc máu chảy thành sông
trong phòng khách của biệt thự trở nên khác biệt mãnh liệt đến kì lạ.
Hai tiếng đồng hồ sau, xe cảnh sát, xe cứu hộ, cảnh sát viên và còn cả đám dân
chúng vây quanh ngôi biệt thự đến nỗi nước chảy cũng chẳng trôi.
Không sai, ở đây không những xảy ra án mạng, còn là vụ án mạng không giống
bình thường.
Người phụ trách án kiện này là Trương La Xuyên đội trưởng đại đội hình sự
thành phố. Lúc anh ta nhận được điện thoại của người báo án, thì đã dự cảm
được rằng vụ án này không bình thường chút nào. Bởi vì cuộc gọi của người báo
án là ẩn mật, giọng nói được điều chỉnh, ngữ thoại khó hiểu, ngữ khí bí hiểm.
Tại phòng cảnh sát đã dốc toàn lực sau truy tìm tung tích tín hiệu mấu chốt
phạm vi đều là gần khu biệt thự này. Đối với La Xuyên mà nói, hàm ý là người
báo án có khả năng chính là hung thủ giết người.
Mang theo “tiểu đội thực tập” của mình. La Xuyên tiến vào trong hiện trường,
đập vào mặt là mùi máu tanh khiến La Xuyên nhịn không nổi mà nhăn vội lông
mày.
Trong phòng khách, thi thể hai nữ một nam được “trưng bày” trên nền nhà treo
đèn thạch anh. Ánh đèn hoa lệ dường như mang chút hiệu quả tụ quang, giúp
người đến có thể nhìn rõ trạng thái của ba thi thể.
Bọn họ bị đập nát xương cốt, xương cẳng chân và bàn chân, rút khúc rồi xếp lại
ngay ngắn tạo thành hình ba nốt nhạc.
Loại tà dị như thế này, thủ pháp giết người nghe thôi cũng đủ sởn cả tóc gáy,
khiến cho mỗi cảnh sát viên công tác tại cảnh phòng bước vào hiện trường đều
bất giác lo lắng trong lòng. Những cảnh tượng thê thảm biến thái như thế này,
đủ để chứng minh kẻ giết người không phải loại tội phạm bình thường.
Các cảnh viên động tác đang tiến hành khẩn trương, mà biệt thự vẫn còn vang
lên “Nguyệt Quang Tấu Minh Khúc”. Bầu không khí này, có sự không hài hòa nói
không nên lời.
Nhưng La Xuyên đã kịp thời ngăn chặn nói: “ Trước tiên đừng động, giữ nguyên
hiện trường, việc mọi người nên làm thì cứ làm, tiếng nhạc này, có thể là hung
thủ cố tình để lại, có thể là hàm ý đặc biệt gì đó, tôi còn muốn nghe kĩ bản
nhạc đó.”
“La đội trưởng, mau đến đây xem xem. Bên dưới thi thể nam giới trên sàn nhà có
dấu vết.” Lời nói là của một vị nữ nghiệm thi, vẫn đang trong thời gian thực
tập. Vừa được phê chuẩn ra ngoài thực hành chưa được bao nhiêu thời gian, tên
Điền Chân. Mặc dù chức vụ không gọi là cao, nhưng năng lực làm việc vô cùng
giỏi, phong cách làm việc cũng là “sấm rền gió cuốn”. Thầy dạy Điền Chân chính
là chủ pháp y đại đội cảnh sát hình sự hiện tại, năng lực thực tập Điền Chân
siêu quần, luôn được mọi người coi là nữ pháp y đẳng cấp tương lai.
La Xuyên đến bên cạnh thi thể vặn vẹo, Điền Phương và các nhân viên khám
nghiệm tử thi khác nhẹ nhàng di dời thi thể, lộ ra dòng chữ bằng máu trên nền
nhà. Câu nói đó khiến cho mọi người rừng rợn.
“Tất cả nhân loại dù buôn bán hay công chức để kiếm tiền, đều có dấu tích của
tội ác.”
Một bên là cảnh viên Kha Tuyết đẹp trai trẻ tuổi, túm túm lấy mái tóc rối bù
của mình, vô cùng ngạc nhiên hỏi một câu: “Đây...đây là dấu vết mà hung thủ để
lại sao?Kìa...thù hận đến vậy à? Nhìn các mức độ phồn hoa của biệt thự trước
mắt, lại nghĩ đến câu nói vừa rồi, cũng khó trách cậu ta chỉ nghĩ đến khả năng
này.
La Xuyên lúc này vẫn có chút ngờ vực lắc lắc đầu nói: “Câu nói này mặc dù là
dấu vết do hung thủ để lại, nhưng không phải hắn nói, mà là danh ngôn của
Ralph Waldo Emerson.”
“...Ralph, Ralph Waldo Emerson? Cái lũ giết người đó còn là hạng người có học
vấn ư?” Kha Tuyết thật không thể lí giải nổi. Đại khái trong ấn tượng của cậu
ta, loại người có thể ra tay giết người táng tận lương tâm như vậy, với những
từ ngữ tốt đẹp đều không liên quan với nhau.
Nhưng La Xuyên lại rất chắc chắn mà nói: “ Không phải tất cả các loại tội phạm
giết người đều có trình độ văn hóa thấp. Kẻ tàn ác, bọn chúng có những người
là kẻ có tri thức, văn hóa, thậm chí mức độ tài chính của bọn chúng còn cao
hơn tôi với cậu. Đương nhiên, tội phạm nguy hiểm nhất, cũng chính là loại
này.”
Nói xong, La Xuyên ra lệnh cho tất cả cảnh viên xung quanh: “Dùng tốc độ nhanh
nhất để điều tra rõ thân phận của các nạn nhận, xem ra câu nói gợi ý của hung
thủ gợi ý trên nền nhà, nạn nhân không những là thương nhân, không chừng lại
có thể là gian thương, đây có lẽ là nhà của bọn họ, tìm tất cả đồ vật có thể
chứng minh thân phận của ba nạn nhân.”
Các cảnh viên bắt đầu tiếp tục công việc khua chuông gõ mõ, sau khi La Xuyên
nhìn lại trạng thái của cả ba thi thể, kéo Điền Chân đang thu thập vết máu lại
hỏi: “Cô có thường gặp thủ pháp giết người như này không?”
Điền Phương mặc dù đeo khẩu trang, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh
đẹp kia đầy vẻ kinh ngạc. Cô mở to mắt đáp: “Đương nhiên là hiếm gặp rồi! Băm
thành nhân bánh trẻo em đều thấy qua, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy xếp
thành nốt nhạc như vậy. Sếp xem vết thương ngọt thế này, hung thủ ra tay dứt
khoát, hạ búa xuống, không chút do dự. Có thể những vết thương chí mạng trên
người bị hại, là của đầu dao sắc nhọn.”
La Xuyên cười nhìn Điền Chân, ý vị thâm sâu nói: “Ýcủa cô là...những kẻ giết
người điên cuồng, không những thủ pháp lão luyện mà còn, trang bị kĩ càng. Dao
giết người, búa chặt xương, xếp thành hình cho chúng ta xem, thách thức cảnh
sát,...hơn nữa hắn còn để lại khúc Nguyệt Quang, ngoài ra chả để để lại chút
manh mối nào.’
Điền Chân ngây ngô cười nói tiếp: “ tất cả những gì sếp nói đều đúng, nhưng
không dừng lại ở đó. Chỗ chữ khắc bên dưới thi thể nam giới, dùng đầu dao
tương đối nhỏ. Chặt đứt xương của thi thể là chiếc rìu ngắn. Vật nhọn sát hại
thi thể nam giới ước chừng 4cm, hung khí sát hại thi thể nữ giới là đầu dao
nhọn tựa như dao gọt hoa quả ước chừng 2,7cm.”
Nói rồi, Điền Chân dẫn La Xuyên đến trước thi thể nam giới trên nền nhà, chỉ
vào vết lõm rất nhỏ hình tròn nói: “Nhìn thấy cái này chưa? Bước đầu kiểm tra
khẳng định đây là vết do cán dao tạo thành. Còn nữa quần áo của các nạn nhân,
hung thủ dường như để tránh ảnh hưởng đến tạo hình sắp đặt chỉnh thể, cố ý cắt
bỏ. Hơn nữa, tại hiện trường chúng ta không hề phát hiệu chiếc kéo phù hợp với
vết tích.’
La Xuyên vừa gật đầu, vừa cười khổ nói: “Nói như vậy, hung thủ của chúng ta là
mang hết hung khí đã chuẩn bị mà vào rồi. Tôi muốn nói hắn ta là thợ mài dao,
hắn ta lại thích Beethoven...thật là thú vị. Hắn mang theo những thứ này, làm
sao mà vào đây được nhỉ?”
“Sếp làm sao biết bản nhạc này là của hung thủ mà không phải của nạn nhân?”
Điền Chân hỏi.
La Xuyên nhìn thi thể nam giới trên nền nhà nói: “ Từ căn nhà đường hoàng phú
lệ đến những vật phẩm có chút dung tục này mà xem, cũng sẽ không phải kẻ nho
nhã. Hơn nữa cho dù không phải bản nhạc do hung thủ đặt, thì lúc đang giết
người hoặc sau khi giết người xong. Nên tắt nó đi mới đúng, để tránh phân tán
tinh thần. Trong quá trình gây án tránh xảy ra sơ suất, được rồi. Mọi người xử
lí cho xong các thi thể đi, tôi đi nhà vệ sinh xem xem.”
Điền Chân gật gật đầu, tiện chào hỏi Kha Tuyết: “Tiểu Tuyết, giúp tôi một
tay.”
Khuôn mặt soái khí trắng nõn của Khả Tuyết bỗng chốc tối sầm, không hài lòng
oán trách nói: “Có thể đừng gọi Tiểu Tuyết được không? Nghe thể nào cũng tưởng
là con gái! Người không biết, lại tưởng tôi chuyển giới, mọi người từng gặp
qua đứa con gái đẹp trai sáng sủa như vậy chưa?”