Oan Hồn Bị Hội Đồng


Người đăng: thanhsontv2009

“Ngươi…tên loài ngươi chết tiệt, dám sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để tấn công ta.”

Oan hồn từ từ lơ lững trên mặt đất, khuôn mặt dữ tợn, chỉ một tay về phía
Thanh Vũ.

“Ngươi đã chọc giận ta rồi đấy, chết đi tên loài người.”

Oan hồn gào thét, bỗng nhiên không khí xung quanh hắn vặn vẹo, bị hút vào thân
thể hắn, kèm theo không khí chính là những lực lượng còn sót lại của các oan
hồn khác không kịp tiêu tán, đều bị hắn hút vào thân thể, khí tức của hắn kéo
lên một cách nhanh chóng, chỉ trong khoảng khắc đã đạt đến nửa bước Trúc Cơ.

Oan hồn vặn vẹo cái thân thể của mình để thích ứng, hắn cười to nói ra:

“Haha, cảm giác của sức mạnh, đây chính sự tự tin mà sức mạnh mang đến sao?”

“Thật là sảng khoái, tên loài người kia, ngươi thật may mắn vì chính là người
đầu tiên chết trước sức mạnh này của ta.”

Thanh Vũ ngưng trọng nhìn về phía oan hồn, sự việc xảy ra quá nhanh hắn không
thể nào phản ứng kịp, lúc nhận ra thì tên oan hồn đã mạnh đến hắn nổi cả da
gà, một người sống trong luật pháp như hắn thì chưa từng có chiến đấu qua, chỉ
bắt trước những kỹ thuật trong phim a, nhưng hiện thực thì khác phim, lần này
hắn chính là gặp nguy hiểm đến tính mạng thật sự. Trong đầu cấp tốc suy nghĩ,
nhưng cho dù hắn có suy nghĩ thì vẫn không nghĩ ra cái gì đến, đầu hắn bây giờ
trắng xóa, trước áp lực của tử vong từ oan hồn, Thanh Vũ đã hoàn toàn mất
khống chế.

Oan hồn nhìn Thanh Vũ đờ người ra, hắn cười to, một chưởng vỗ xuống hướng về
phía Thanh Vũ, trong hư không ngưng tụ thành một chưởng ấn to đến một mét, với
tốc độ nhanh đánh thẳng về phía Thanh Vũ. Thanh Vũ không né tránh, chỉ đứng đờ
ra, Lâm Phong thấy chưởng ấn gần đánh trúng Thanh Vũ, hắn hét lên:

“Phong Nộ Bạo Liệt.”

Lâm Phong bằng tốc độ kinh hồn của mình, mang theo vài trăm lưỡi dao giò đang
di chuyển xung quanh hắn, khi hắn sử dụng thì tất cả lưỡi dao hợp thành một,
ngưng tụ thành một cái vòi rồng nhỏ va chạm với chưởng ấn.

Oanh!

Chổ va chạm hiện ra những luồng không khí thổi ra xung quanh, làm mọi người
phải lùi lại vài bước.

Lâm Phong phun một ngụm máu tươi từ trên trời rơi xuống rồi bất tỉnh, Lưu Úc
nhanh nhẹn bắt lấy hắn.

Thanh Vũ định thần lại, nhìn thấy người khác vì mình mà bị trọng thương, cơn
tức giận trong lòng nổi lên, hét to:

“Ngọc Trang cùng ta tiêu diệt tên oan hồn này.”

Ngọc Trang nghe được thanh âm của Thanh Vũ, vội vàng bay đến, hình thành thế
vây quanh oan hồn. Oan hồn nhìn thấy một chưởng của mình bị người khác đón đỡ,
tức giận nói ra:

“Tất cả các ngươi đều đáng chết, cho nên hãy đi chết đi.”

Vừa nói xong, oan hồn lại đánh ra một chưởng về phía Lâm Phong, những chưởng
ấn đã bị đón đỡ bằng hai luồng ánh sáng từ Thanh Vũ và Ngọc Trang. Lần này,
Thanh Vũ bị đẩy lùi ra xa, Ngọc Trang thì thở gấp nói ra:

“Sức mạnh của hắn và chúng ta không cùng một cấp bậc, làm sao đây Thanh Vũ ca
ca.”

Thanh Vũ nghe vậy, lo lắng suy nghĩ, bỗng nhiên hắn nói ra:

“Ta sẽ định trụ hắn một giây, tất cả các Tín Sứ còn sử dụng được sức mạnh hãy
tập trung đánh vào hắn bằng một đòn đánh mạnh nhất.”

“Vâng.”

Ngọc Trang đáp trả, các Tín Sứ xung quanh cũng gật đầu. Oan hồn nhìn thấy mấy
tên loài người khinh thường mà bàn kế hoạch trước mặt mình, nó tức giận nói
ra:

“Một lũ yếu đuối mà thôi, ta sẽ tiễn từng tên đi gặp cái gì đó Quang Minh Chi
Thần, ha ha ha!”

Tiếng cười oan hồn vang ra bốn phía, làm cho mọi người tức giận, nắm chặt nấm
đấm lại.

“Ngay lúc này!”

Thanh Vũ quát to một tiếng, hai tay hắn bắt pháp quyết, từ đạo pháp ấn đánh ra
vào hư không, oan hồn nhìn thấy vậy khinh thường chờ Thanh Vũ đánh ra tuyệt kĩ
mạnh nhất của mình, hắn thích nhất là nghiền ép đối phương vào tuyệt vọng, cảm
giác thật mỹ diệu.

Từ đạo pháp ấn ngưng tụ vào một chỗ, hình thành hình lục giác, các tia linh
lực xung quanh như bị hút vào nó hòa lẫn với nguồn linh lực của Thanh Vũ. Chỉ
trong nháy mắt, hình lục giác ngưng tụ thành thực chất, từ chỗ hình lục giác,
có một luồng sức mạnh hùng vĩ từ đó tỏa ra, Thanh Vũ nhìn thấy vậy hét to:

“Thánh Quang: Thần Phạt.”

Lời của Thanh Vũ vừa nói ra, hình lục giác lập tức biến mất, lúc nó xuất hiện
đã bao quanh oan hồn, oan hồn sắc mặt biến đổi, di chuyển ra xa nhưng vẫn
không tránh né được, hình lục giác khóa chặt hắn giống như hình với bóng, hắn
cảm nhận được sự tử vong đang đến gần, biết được mình không tránh khói oan hồn
nhìn về phía Thanh Vũ, đánh tới với tốc độ nhanh chóng:

“Cùng chết đi!”

Thanh Vũ vì sử dụng hết sức mạnh, thân thể không thể di chuyển được, trơ mắt
ra nhìn oan hồn đánh tới, nhưng một chưởng của oan hồn dừng lại trước thiên
linh của Thanh Vũ. Bởi vì khi oan hồn gần đánh trúng Thanh Vũ, một luồng ánh
sáng bá đạo từ trên trời đánh xuống giáng thẳng vào Oan Hồn định trụ nó giữa
hư không, khuôn mặt nó vặn vẹo dự tợn bị in lại.

“Thánh Quang Phổ Chiếu.”

Ngọc Trang nhìn thấy thời cơ đến, bỏ qua sự lo lắng, lập tức hét lên. Các Tín
Sứ nghe được thanh âm của Ngọc Trang, kết ấn:

“Thánh Quang Phổ Chiếu.”

Từng cột, từng cột sáng từ thân thể các Tín Sứ bắn thẳng về phía oan hồn, khi
cột sáng va chạm vào thân thể hư ảo của oan hồn, chỉ nghe phát ra thanh âm “xì
xì”. Khuôn mặt oan hồn vặn vẹo, lúc này cột sáng trói buộc hắn đã biến mất,
hắn chỉ kịp hét lên một tiếng:

“Không!!!”

Mắt của oan hồn thấy một cột sáng to hơn tất cả giáng vào thân thể hắn rồi mất
đi tri giác, đó là kỹ năng của Ngọc Trang.

Tất cả mọi người nhìn thấy tên oan hồn đáng sợ đã bị đánh thành cặn bã, tiếng
hoan hô vang lên khắp ngôi làng:

“Chúng ta thắng rồi.”

“Đúng vậy, chúng ta đã chiến thắng.”

“Cảm ơn Quang Minh Chi Thần và các Tín Sứ của ngài.”

“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”

Thanh Vũ nghe được các thanh âm hô to, hắn bỏ qua thanh âm nhắc nhở của hệ
thống, chỉ kịp hối đoái hai giọt Sinh Mệnh Chi Thủy đã pha loãng, nói ra một
câu rồi bất tỉnh:

“Mau trị thương cho các dân làng bất tỉnh.”

Thanh Vũ từ từ mở đôi mắt ra, ánh sáng chiếu qua cửa sổ làm hắn nheo mắt lại,
hắn quan sát bốn phía, đây chính là chỗ hắn tự tay xây nên, Giáo điện.

“Thanh Vũ ca ca tỉnh rồi.”

Âm thanh vang lên khắp giáo điện, Diêu Nguyệt vui vẻ chạy đến cạnh Thanh Vũ
nói ra:

“Thanh Vũ đại ca vì kiệt sức mà bất tỉnh, Nguyễn Thanh tỷ tỷ đã chữa trị cho
đại ca đấy.”

“Vậy a, cảm ơn Nguyễn Thanh giúp ta.”

“Thanh Vũ đại ca cứ nghĩ ngơi đi, để muội đi thông báo cho mọi người.”

Diêu Nguyệt nói xong, rồi chạy ra ngoài.

Thanh Vũ phục hồi tinh thần, vội vàng kiểm tra kho đồ của Hệ Thống, chỉ thấy
trong đó có hai quyển sách, một quyển là dùng cho Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ tu
luyện, một quyển là công pháp chuyển đổi quang minh linh lực thành các hệ công
kích khác.

Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ chủ yếu tu luyện thân thể, còn quyển công pháp chuyển
đổi thì có thể tu luyện các hệ khác cùng với Quang Minh Thánh Điển, vì Quang
Minh Linh Lực ôn hòa nên có thể bao dung các linh lực khác, tạo ra tác dụng hỗ
trợ, mang theo sức mạnh gấp bội lần.

Lúc Thanh Vũ xem xong, Ngọc Trang cùng với mọi người cũng đã đi vào, Ngọc
Trang nói ra:

“Thanh Vũ ca ca đã tỉnh dậy rồi!”

Thanh Vũ gật đầu nói ra:

“Các dân làng sao rồi?”

“Nhờ Sinh Mệnh Chỉ Thủy mà Thanh Vũ ca ca lấy ra, nên các dân làng đã khỏi hẳn
rồi.”

‘Vậy thì tốt, đây là hai bộ công pháp tu luyện mới, hãy đi phân phát cho mọi
người tu luyện.”

Thanh Vũ đem ra hai bản công pháp đã sao chép đưa cho Ngọc Trang, cùng các
người khác.

“Đây là?”

Lâm Phong đọc bản Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ mà tim đập thình thịch, tối hôm qua
vì sử dụng sức mạnh quá miễn cưỡng, thân thể chưa đủ vững chắc, cưỡng ép kết
hợp hai loại linh lực sinh ra bài xích, tất cả những thứ trên làm thân thể hắn
không chịu nổi nên đã bất tỉnh, nhưng không ngờ hôm nay lại được thêm hai
quyển tu luyện này, trong lòng hắn kích động có thể nghĩ.

“Đa tạ Giáo Hoàng ban thưởng.”

Lâm Phong lập tức khom người nói.

“Đa tạ Giáo Hoàng ban thưởng.”

Mọi người thấy thế cũng vội vàng nói ra.

“Được rồi, đây chính là phần thưởng của Quang Minh Chi Thần, đây chính là công
lao mà tất cả mọi người lập nên.”

Thanh Vũ khoát tay, nói ra:

“Mọi người hãy ra ngoài đi, Nguyễn Thanh lưu lại.”

Thanh Vũ nhìn thấy mọi người đã đi ra ngoài, hắn nhìn Nguyễn Thanh đang mang
khuôn mặt khó hiểu, Thanh Vũ từ trong tay xuất hiện một quyển thư tịch, đưa
cho Nguyễn Thanh rồi cười nói:

“Đây là Luyện Đan cơ sở, có thể luyện được đan dược dùng cho Luyện Khí Kỳ sử
dụng.”

“Nghe nói, Nguyễn Thanh tỷ đam mê dược đạo, hôm nay ta xin trao nó lại cho
Nguyễn Thanh tỷ.”

Nguyễn Thanh nhận lấy quyển sách, kích động nói ra:

“Vật này quá trân quý, ta không thể nhận.”

“Vật có trân quý đến mấy mà không có người sử dụng thì cũng không có giá trị,
huống hồ đây chỉ là luyện đan cơ sở, sau này còn có thể có nhiều cái cao cấp
hơn, cho nên Nguyễn Thanh tỷ tỷ cứ nhận lấy.”

Thanh Vũ cười an ủi, trong tay hắn lại xuất hiện một đạo ánh sáng đưa cho
Nguyễn Thanh:

“Đây là Linh Hồn ấn ký của một vị luyện đan học đồ đã đến gần Luyện Đan sư
nhất tinh, nó có thể làm cho Nguyễn Thanh tỷ giảm nhiều thời gian khi nghiên
cứu Đan đạo.”

“Còn quyển sách kia thì Nguyễn Thanh tỷ hãy chiêu mộ người có đam mê đan đạo
mà chỉ dạy, sau này Nguyễn Thanh tỷ sẽ giữ chức vụ phụ trách mảng đan dược của
Quang Minh Giáo Đình.”

Nguyễn Thanh nghe Thanh Vũ nói, đến phần giữ chức vụ, với người từng trãi qua
nhiều chuyện như Nguyễn Thanh thì sao không nghe ra mình được Thanh Vũ đề bạt
làm người quản lí đan dược, Nguyễn Thanh muốn lên tiếng từ chối thì thanh âm
của Thanh Vũ truyền đến:

“Nguyễn Thanh tỷ đừng vội từ chối, Quang Minh Giáo Đình không thể phát triển
mà thiếu các mảng nghề nghiệp khác phụ trợ, huống chi quản li đan dược sẽ làm
cho Nguyễn Thanh tỷ có thời gian nhiều hơn để nghiên cứu đan đạo, vừa nghiên
cứu đan đạo lại vừa giúp Quang Minh Giáo Đình phát triển, một công hai việc.”

Nguyễn Thanh nghe Thanh Vũ giải thích, biết rằng mình không từ chối được nữa
rồi, đêm hôm qua nhìn thấy Thanh Vũ, Ngọc Trang, Lâm Phong ra sức bảo vệ dân
làng trước oan hồn mà mình chỉ biết đứng nhìn, trong lòng Nguyễn Thanh đã có
một khát khao có thể giúp đỡ cho mọi người một thứ gì đó, không phải nói là
giúp đỡ cho Quang Minh Giáo Đình mới đúng, huống chi đam mê của nàng là đan
đạo, khi trước không có cơ hội để nghiên cứu, bây giờ cơ hội trước mắt, Nguyễn
Thanh khom người nói ra:

“Đa tạ Giáo Hoàng ban thưởng.”

“Ta sẽ giúp Quang Minh Giáo Đình phát triển đan đạo.”

“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian.”


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #9