Oan Hồn Đột Kích


Người đăng: thanhsontv2009

Thời gian trôi nhanh, đến buổi tối, Trăng bị mây che mất, không khí âm u, yên
tĩnh đến đáng sợ. Đột nhiên giữa ngôi làng truyền ra tiếng hét kinh khủng đến
tận trời.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Tiếng hét chỉ dừng lại vài giây rồi im lặng. Ngôi làng bị tiếng hét ảnh hưởng,
tất cả dân làng đều giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, tiếng trẻ con khóc vang
ra, không dừng lại ở đó, tiếng hét lại tiếp tục vang ra ở một nơi khác.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Giống như lần trước, chỉ dừng lại vài giây rồi im lặng. Thanh Vũ mở ra hai con
mắt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, hai mắt hắn ngưng tụ quang minh linh
lực để hắn có thể nhìn thấy ban đêm giống ban ngày.

“Không phát hiện điều gì lạ thường.”

Thanh Vũ lẩm bẩm.

Lúc này, Ngọc Trang cũng đã tỉnh dậy, cô ngay lập tức di chuyển để đi tìm kiếm
nguyên nhân vụ việc xảy ra. Hai mắt Ngọc Trang đánh giá xung quanh, đây là một
ngôi nhà cũ kỹ, cô biết có một người đàn ông trung niên sống ở đó nhưng khi cô
bước vào, chỉ thấy một cái xác đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt hiện lên vẻ sợ
hãi.

Ngọc Trang lập tức kiểm tra, cô phát hiện thân thể người này lạnh ngắt, nhưng
còn hơi thở, tựa hồ bị hút đi thứ gì đó. Lúc Ngọc Trang đang kiểm tra, bên
cạnh cô hiện ra một bóng người trắng bệch, không có tròng mắt, thân thể mờ ảo
tựa giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi tan, khuôn mặt bóng người vặn
vẹo dữ tợn, gào thét hướng về phía Ngọc Trang đánh tới.

Ngọc Trang cảm ứng được nguy hiểm, né tránh sang một bên, phát hiện kẻ đánh
lén mình, cô giật mình nói ra:

“Là oan hồn!”

“Chỉ là một oan hồn mà dám hại người giữa đêm, muốn chết!!”

Ngọc Trang quát lên, một tay ngưng tụ linh lực vỗ về phía oan hồn, oan hồn cảm
nhận được sức mạnh đáng sợ đang đánh về phía mình, vội vàng bay ra ngoài,
xuyên qua cả vách tường chạy đi.

“Chạy? Không dễ vậy đâu!”

Nhìn thấy oan hồn định đào tẩu, Ngọc Trang cười nhẹ, di chuyển ra ngoài ngôi
nhà.

“Thánh quang trói buộc.”

Ngọc Trang sử dụng linh lực, điểm một chỉ về phía oan hồn vừa bay vừa quay đầu
nhìn cô, một luồng sức mạnh được ngưng tụ từ linh lực trong ngón tay Ngọc
Trang bắn thẳng về phía oan hồn. Nhìn thấy tốc độ của mình không thể tránh
thoát, oan hồn gào thét đón đỡ.

“Gào!”

Nhưng sức mạnh của oan hồn không thể nào đánh lại linh lực kia, nó bị đánh bật
ra xa rồi bị luồng linh lực kia trói lại. Oan hồn đau khổ gào thét.

“Gào.”

Tiếng thét làm kinh động cả Ngôi Làng, nó giống như là báo hiệu thứ gì đó. Các
dân làng đang mê mang không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm nhận được một
luồng không khí băng lãnh đến tận linh hồn đập vào mặt, bên cạnh hiện ra một
oan hồn gào thét đánh về phía họ.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

“Có maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Ngọc Trang đang quan sát tên oan hồn, nhưng không ngờ bị dị biến xảy ra, Ngọc
Trang không biết nên làm gì, thì có một âm thanh vang vọng cả Ngôi Làng.

“Oan hồn to gan, dám làm hại người giữa đêm!”

“Dám khinh thường bổn Giáo Hoàng, nhục mạ Quang Minh Chi Thần!”

“Bọn người xứng đáng nhận được trừng phạt! Quang Minh Tín Đồ nghe lệnh, lập
tức độ hóa oan hồn bảo vệ người dân.”

Thanh âm của Thanh Vũ nhàn nhạt truyền ra, mang theo một tia tức giận, Thanh
Vũ phóng về phía tòa nhà cao nhất kia, hắn lập tức xuất thủ, một chưởng vỗ
thẳng về phía một oan hồn gần nhất.

Oan hồn kia nghe được thanh âm, nhưng không có não nên không kịp suy nghĩ, bị
một chưởng đập thành hư vô, chỉ thấy một tia bạch quang từ chổ hắn chết hiện
ra khuôn mặt của hắn, nhưng lúc này khuôn mặt kia mang theo vẻ thanh minh, cúi
đầu về phía Thanh Vũ rồi biến mất.

Ngọc Trang nghe được thanh âm, lập tức chạy đến nơi có oan hồn đánh ra từng
đạo thần thông, siêu độ bọn nó, các Tín Đồ cũng giống vậy, trong Ngôi Làng
truyền ra từng tiếng quát giận dữ.

“Thánh Quang Trói Buộc.”

“Thánh Quang Hộ Thuẫn.”

“Thánh Quang Trừng Phạt.”

“Thánh Quang Hồi Phục.”

Từng đạo từng đạo ánh sáng lóe ra khắp ngôi làng, những tiếng kêu thảm thiết
vẫn không dừng lại, chỉ được vài chục người Tín Sứ làm sao có thể đỡ nổi cả
mấy trăm oan hồn đây?

“Aaaaaaaaaaaa.”

Có một Tín Sứ vừa mới tăng lên cảnh giới, linh lực phù phiếm, chỉ trong vài
phút hắn đã sử dụng hết linh lực, mấy con oan hồn thấy vậy, lập tức nhào lên
đánh hắn ta bất tỉnh, gangbang.

Ngọc Trang nhìn thấy tình hình không ổn, mái tóc màu đen của cô từ từ chuyển
sang màu trắng, một cỗ sức mạnh từ thân thể cô tỏa ra, chiếu sáng khắp vùng
trời, Ngọc Trang lợi dùng nguồn linh lực mạnh gấp trăm lần cùng cảnh giới của
mình chèo chống thân thể để bay lên, tay Ngọc Trang kết ấn, quát lên:

“Thánh Quang Giận Dữ.”

Ngọc Trang vừa quát xong, trên trời có tiếng xé gió truyền đến, đó là hàng
chục cột sáng từ thân thể có tỏa ra, lấy tốc độ kinh khủng đánh thẳng về các
oan hồn, chỉ thấy các oan hồn bị ánh sáng đánh trúng đều hóa thành tia sáng
rồi biến mất. Ngọc Trang thấy được mình đánh tan cả chục oan hồn nhưng cô vẫn
không hết lo lắng, bởi vì oan hồn nhiều lắm, các Tín Sứ đều bị đánh bại nằm la
liệt trên mặt đất, nhưng các oan hồn giống như không thể tác động vào thân thể
mà chỉ hút đi sinh mệnh của họ làm cho họ bất tỉnh. Ngọc Trang thở ra một hơi,
có tiếp tục sử dụng sức mạnh của mình để độ hóa oan hồn.

“Thánh Quang Trói Buộc.”

Thanh Vũ cũng đã tham gia vào chiến trường, tiếng kêu khóc khắp nơi, trong
ngôi làng lập tức xuất hiện mấy chỗ tập trung, lấy các tín đồ và tín sứ làm
trung tâm, bảo vệ mọi người. Khi người dân nhìn đến thân ảnh đầy mạnh mẽ trên
bầu trời, đó chính là Ngọc Trang, có người hô to:

“Là Quang Minh Giáo Đình, Hồng Y Giáo Chủ Ngọc Trang.”

“Thật là mạnh mẽ, đây là sức mạnh của thần hay sao?”

“Cảm ơn Quang Minh Chi Thần đã cứu chúng con.”

Người dân nhìn thấy cảnh tượng các Tín Sứ đang bảo vệ bọn họ rồi bị các oan
hồn đánh bất tỉnh, trong lòng cảm động muốn khóc, liều mạng đánh về phía oan
hồn. Nhưng sức mạnh người thường làm sao có thể tác động đến trạng thái linh
thể của oan hồn? Oan hồn tiện tay một trảo chụp xuống, dân làng bị đập nằm la
liệt.

“Khặc khặc!”

Một oan hồn nhìn thấy lũ sinh vật thấp kém còn dám chống trả, vỗ xuống một
chưởng đập một tên bất tỉnh, khinh thường cười, oan hồn đi xuyên qua thân thể
tên loài người kia, khí tức của nó càng mạnh mẽ, nó hưng phấn đánh về phía các
tên còn lại. Nhưng nó chưa chạm đến, thân thể bị một luồng gió xoáy chém thành
mấy đoạn rồi tan biến.

Lâm Phong bước đi trên bầu trời, nhìn xuống khung cảnh hỗn loạn, hai con mắt
đen nhánh của hắn bình tĩnh, đôi tay huy động đánh ra từng đạo gió xoáy mang
theo Quang Minh Linh Lực kết hợp với Phong Linh Lực, chém thẳng về phía các
oan hồn. Đối với Lâm Phong mà nói, cảnh tượng này so với cảnh gia tộc bị tàn
sát thì giống như trẻ con chơi với nhau mà thôi, hắn bình tĩnh phân tích chiến
trường, lúc này hắn cần phải tiêu diệt nhiều oan hồn nhất có thể.

“Phong Nộ.”

Lâm Phong hét to, xung quanh hắn hiện ra cả trăm lưỡi dao gió màu trắng, chém
thẳng xuống các oan hồn, bảo vệ dân làng, mấy trăm đạo lưỡi dao lập tức thanh
lý một vùng, oan hồn đều bị chém thành mảnh vụn.

“Oan hồn oắt con, dám làm hại người, chết đi cho ta.”

Lưu Úc không biết từ đâu chui ra, hai tay hắn hiện lên linh lực, từng quyền,
từng quyền đánh bể các oan hồn xung quanh, nhưng có điều kì lạ là linh lực của
hắn là Quang Minh linh lực, tên này chắc cũng đã thành Tín Sứ a.

Lúc Thanh Vũ phát hiện ra oan hồn, thì Hệ Thống trong đầu hắn cũng đã ban phát
một nhiệm vụ:

Nhiệm vụ: Độ hóa tất cả oan hồn trong ngôi làng

Phần thưởng: Công pháp tu luyện các hệ một bộ. (Ghi chú: Chuyển hóa Quang Minh
Linh Lực thành các hệ, kèm theo thuộc tính của quang minh linh lực)

Thanh Vũ nhìn thấy phần thưởng, hai mắt sáng lên, trong một Giáo Đình không
thể chỉ tu một hệ pháp thuật a, nếu vậy thì kẻ địch rất dễ tìm ra biện pháp
đối phó, giờ có thêm một bộ các kỹ năng các hệ chuyển hóa từ Quang Minh Linh
Lực, thế này thì không sợ bị bắt bài nữa.

Thanh Vũ nhìn thấy Lâm Phong, Lưu Úc thể hiện sức mạnh của mình, hắn cũng
không có bất ngờ, chuyện này hắn đã biết. Bây giờ đối thủ của hắn là một oan
hồn, hai tròng mắt thanh minh, khóe miệng hiện lên vẻ mỉm cười tàn nhẫn nhìn
về phía Thanh Vũ.

“Ngươi là ai, tại sao lại tấn công Ngôi Làng này.”

Thanh Vũ nhìn oan hồn kia, nói ra.

“Hừ! Nói nhảm nhiều quá, đi chết đi cho ta.”

Oan hồn nghe được, nhưng không trả lời, nó hét lên một tiếng đánh về phía
Thanh Vũ. Không ngờ tốc độ của nó quá nhanh, đạt đến luyện khí tầng mười.
Thanh Vũ vì khinh thường mà không kịp phòng bị, dính một chưởng của oan hồn.

“Ặc.”

Thanh Vũ bị đẩy lùi, tay hắn để lên ngực ho khan, cảm giác lạnh băng từ chỗ
vết thương truyền ra khắp thân thể làm hắn không khỏe, Thanh Vũ sử dụng linh
lực của mình để triệt tiêu cảm giác đó, nhìn về phía oan hồn nói ra:

“Khinh thường ngươi rồi, nhận lấy Thánh Quang Trói Buộc.”

Oan hồn nhìn thấy Thanh Vũ ăn một chưởng của mình nhưng không sao, còn dám
chống lại mình, nó đã quan sát được các kỹ năng mà bọn người tu luyện này sử
dụng, Thánh Quang Trói Buộc mà thôi, nó chỉ cần ở thời khắc va chạm né tránh
là được. Nghĩ đến đây, oan hồn đứng yên tập trung cảm nhận đạo linh lực từ
Thanh Vũ.

Nhưng linh lực không thấy đâu, hắn chỉ thấy trời đầu mình giáng xuống một cột
sáng bao phủ cả thân thể nó, cảm nhận được đau đớn nó hét lên:

“Cái này là Thánh Quang Trừng Phạt, tên loài người chết tiệt.”

Thanh Vũ nhìn thấy oan hồn bị trúng kế, cười to nói ra:

“Ngươi bị ngu a? Có kẻ nào mà đi tin địch nhân giữa trận chiến?”

“Oan hồn não tàn trong truyền thuyết là đây sao?”

Lâm Phong, Ngọc Trang, Lưu Úc và các người khác đều thanh lý hết các oan hồn,
rồi quan sát trận chiến, nhìn thấy Thanh Vũ cười to và oan hồn đáng thương bị
đánh nằm la liệt trên đất, mọi người trợn tròn con mắt lên, trong đầu nghĩ:

"Không hổ là Giáo Hoàng, kinh nghiệm chiến đấu thật là dày dặn, chúng ta còn
phải học tập nhiều a.”


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #8