Long Đảo – Quê Hương Của Rồng


Người đăng: KotorixMayuri

Trong hang động, từng đạo thân ảnh Pokemon đều tập trung nhìn về phía trung
tâm, nơi đứa bé nhân loại vừa thức dậy, thi thoảng chúng lại kêu khẽ vài tiếng
đối với Pokemon bên cạnh mình. Mà trong số đó, tất cả các Pokemon long hệ thì
đều dùng nhãn thần sùng kính về phía đó, giống như trước mắt chúng không phải
chỉ là một đứa trẻ mới ba, bốn tuổi mà đó là một vị vương giả đầy uuy nghiêm
vậy. Hơi chút hồi phục lại tinh thần sau, Dragon tộc trưởng nhìn về phía đứa
bé hỏi:
“Hài tử, có thể nói cho ta tên của ngươi sao?”
“Hoàng Song Tử tên của ta. Ngươi là ai? Nơi này là đâu? Tại sao ta lại ở đây?
Là các ngươi đưa ta tới đây sao?” Nghe được Dragonite tộc trưởng hỏi tên mình,
Song Tử khẽ đáp lại, đồng thời không quên hướng tới Dragoonite tộc trưởng đưa
ra nghi vấn.
“Hoàng Song Tử sao? Ta có thể gọi ngươi Song Tử sao, hài tử?”
“Có thể, nhưng tuyệt đối đừng gọi ta hài tử, ta không phải trẻ con.” Đối với
Dragonite tộc trưởng gọi mình hài tử, Song Tử hết sức bất mãn, hắn dù nhỏ
nhưng cũng đã mười năm tuổi không còn là trẻ con nữa, đồng thời hắn cũng ghét
kẻ khác nói mình trẻ con dù chính hắn cũng công nhận rằng mình thật sự hết sức
trẻ con.
“Vậy sao, ta sẽ nhớ kỹ điều này, Song Tử. Tự giới thiệu một chút, tên của ta
là Kairyu, ta hiện tại đang là tộc trưởng của tộc Dragonite, ngươi có thể gọi
ta là Kairyu gia gia. Nơi này là Long Đảo – Long chi quốc độ - quê hương của
Pokemon hệ rồng. Nơi đây theo một ý nghĩa nào đó là một thế giới hoàn toàn
tách biệt với thế giới bên ngoài, là một hòn đảo bí ẩn luôn được bao mbocj bởi
một nguồn năng lượng đặc biệt khiến cho con người không thể tìm được mà chỉ
một số ít Pokemon mới có thể biết được vi trí của nó. Sinh sống tren hòn đảo
này chủ yếu là các loài Pokemon hệ rồng và một số loài Pokemon khá hiếm khác,
ngoài ra còn có một số loài Pokemon khác vô tình tới được đây. Còn ngươi,
chumgs ta chỉ là vô tình tìm dduocj ngươi trên hòn đảo này, về phần làm sao
ngươi tới đay dược thì chúng ta không rõ, ngươi có nhớ được mình đã tới đây
thế nào không vậy, Song Tử?” Nghe được Song Tử dùng giọng nói có chút căm ghét
với việc bị gọi là trẻ con, Kairyu lão bá (từ giờ sẽ gọi Dragonite tộc trưởng
là Kairyu lão bá cho tiện và hợp với câu chuyện) cũng không tức giận mà chỉ ôn
hòa đáp lại.
“Um...Ta cũng không có nhớ quá rõ chuyện lúc trước, có thể kể lại việc các
ngươi làm sao tìm được ta sao, biết đâu từ đó ta sẽ nhớ lại được điều
gì...Kairyu..gia..gia?” Cảm nhận được Kairyu lão bá ôn hòa, Song Tử cũng không
có như trước băng lãnh, trái lại hay là khẽ mĩm cười nói với hắn.
Nghe được Song Tử gọi một tiếng gia gia, Kairyu lão bá hay là khá cao hứng,
nhưng nhớ lại thời điểm nhặt được Song Tử quang cảnh “tàn tích” hắn hay là vẫn
khẽ nhíu mày hồi đáp: “Ân, khi trước ta tìm được ngươi là ở khu vực rừng cây
ven biển, thời khi ta tới được đó thì thấy một vạt rừng lớn trong phạm vi năm
mươi mét ở đó hoàn toàn bị phá hủy, còn lại chỉ có dấu vết cây cỏ, đất đá bị
thiêu rụi. Mà ngươi khi đó dĩ nhiên nằm ở trung tâm của khu vực bị phá hủy đó.
Hoàn toàn không có một chút vết thương nhỏ hay thậm chí là không nhiễm mảy may
chút khói bụi nào, ngươi được ta đưa về đây và ngủ suốt từ đó cho tới lúc
trước ngươi mới tỉnh lại.”
“Vậy sao...” Nghe được Kairyu lão bá nói như vậy, Song tử có chút thất vọng
nói, đồng thời nghĩ thầm: “Xem ra ta quả nhiên trong lúc phát động cấm thuật
đã được người khác mạnh mẽ giải trừ cấm thuật rồi đưa tới Pokemon vị diện. Chỉ
là không rõ người này là ai, có thể mạnh mẽ chấm dứt cấm thuật đủ chứng minh
người này thực lực rất mạnh, phải biết loại cấm thuật thiêu đốt bản thân để
hủy diệt kẻ địch kiểu này một khi phát động chính là ngay bản thân thi thuật
giả cũng không có cách nào khống chế được, vậy mà người đó lại có thể cưỡng ép
giải khai cấm thuật đồng thời cứu ta, từ đó có thể thấy được thực lực người
này có bao nhiêu đáng sợ. Chỉ là không rõ rốt cuộc người này tại sao phải đánh
vỡ khôn gian bích lũy mà đưa ta tới Pokemon vị diện như vậy,hăn thực lực mạnh
như vậy nếu muốn đồ vậy có thể trực tiếp cướp đoạt tới dược, đâu cần thiết
phải phí công như vậy? Quên đi, trước hết xem xét tình hình rồi tính sau, hi
vọng có thể tìm được chút ít manh mối gì đó. Tiểu Tuyết, tuyệt đối dừng
chết...”
“Song Tử, ngươi nhớ lại được chút gì sao?” Thấy Song Tử dáng vẻ có chút trầm
mặc, Kairyu lão bá có chút không tiện hỏi.
“Không hẳn, ta chỉ nhớ được khi đó đột nhiên nghe được tiếng nổ lớn, đồng thời
cảm giác được không gian bốn phía quanh mình như đang điiên cuồng ép lại thì
ngất đi, sau khi tỉnh lại thì ngươi cũng biết rồi.” Nghe vậy Song Tử có chút
lắc đầu nói.
“Vậy sao, ài...” Nghe được Song Tử nói vậy, Kairyu lão bá cũng xó chút thất
vọng nói.
“Kairyu gia gia, khi ngươi tìm thấy ta thời điểm có tìm được thứ gì khác hay
cảm thấy có chút kỳ quái sự vật quanh đó hay không?” Dù rằng không hy vọng gì
nhưng Song tử chung quy hay là vẫn hy vọng có chút dấu vết gì đó.
“Thứ kỳ quái thì không có, khi đó chúng ta chỉ tìm thấy ngươi cùng với quả
trứng Pokemon đó mà thôi. Ngươi hỏi cái này không lẽ nhớ ra cái gì đó có liên
quan sao?” Kairyu lão bá có chút nhớ lại nói.
“Cũng không phải nhớ lại cái gì, chỉ là có gì đó bận tâm mà thôi. Chỉ là tìm
thấy ta cùng với quả trứng Pokemon đó thôi sao...chờ đã, ngươi có nói là có
một quả trứng Pokemon được tìm thấy cùng với ta sao? Vậy quả trứng đó ra sao?
Trông nó như thế nào? Các ngươi đem nó đi đâu rồi?” Nghe được Kairyu lão bá
lời nói, Song Tử theo bản năng thất vọng trả lời. Chỉ là chợt phản ứng lại,
hắn vội vàng hỏi về quả trứng Pokemon.
Chỉ là nghe được Song Tử lời nói, Kairyu lão bá ánh mắt có chút cổ quái nhìn
Song Tử: “Quả trứng đó ngươi sao phải vẫn ôm chặt từ đó tới giờ sao?”
“Ta? Ta khi nào thì ôm trứng Pokemon? Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy...” nghe
được Kairyu lão ba nói chính mình đang giữ quả trứng Pokemon Song Tử vội lớn
tiếng phản bác, chỉ là hắn chưa nói hết thì chợt cảm thấy quả thật trong ngực
mình quả thật có gì đó, nhìn lại thì thấy đó là một quả trứng Pokemon, thấy
vậy Song Tử mặt không khỏi đỏ rần lên.
“Song Tử, ngươi hay là nhìn kỹ quả trứng Pokemon đó xem thử co thể nhớ lại
được gì sao?” Hay là cảm thấy Song Tử xấu hổ, Kairyu lão bá vội lên tiếng giúp
hắn.
Nghe vậy, Song Tử cũng mặc kệ xấu hổ nhìn xuống xem xét quả trứng Pokemon này.
Chỉ thấy đây là một quả trứng khá lớn, trên vỏ có nhiều đường văn lộ rối rắm
đan xen lại với nhau. Nhìn thấy những đường văn lộ này, Song Tử cảm giác hết
sức kỳ quái, dường như những đường nét hoa văn này vốn dĩ không phải là như
vậy xem. Chỉ là một lát sau hắn kinh hãi phát hiện, nếu những đường nét hoa
văn này đem trải ra trên mặt phẳng, sau đó nhìn lại sẽ thấy nếu nhìn riêng rẽ
mỗi một loại hoa văn màu sắc khác nhau nhìn sẽ thấy đây là một loại phù hình
đặc biệt: màu đỏ là một đóa hỏa diễm ; màu cam là từng tia lôi điện; màu lam
nhạt là từng bông hoa tuyết; màu tím là cơn lốc, màu vàng lại là hình mặt
trời; màu đen là ngôi sao ngũ giác, bên ngoài là một vòng tròn bao lại; màu
lục là hình lục giác, mỗi một góc lại có từng mũi nhọn xuyên qua và hội tụ ở
giữa; màu bạch ngân là hình cầu, bên trong là hình tam giác, ở mỗi một bên góc
đều có một hình ba cạnh úp lại; màu xanh thẫm là hình giọt nước; màu vàng nâu
là hình một tòa núi đá. Những đồ hình này Song Tử hết sức quen thuộc, bởi
trước đây hắn từng nhìn thấy chúng điển tịch cổ của Thanh Long Cốc, chúng
tượng trưng cho thập đại nguyên tố thuộc tính tự nhiên nguyên thủy nhất trên
thế giới, cũng là thập đại nguyên tố mạnh nhất theo thứ tự từ mạnh đến yếu
làlà: xích hỏa (hỏa diễm), chanh lôi (lôi điện), lam băng (hàn băng), tử phong
(cuồng phong), hoàng quang (quang minh), hắc ám (bóng tối), bạch kim (kim
loại), lục mộc (thảo mộc), hoàng thổ (đại địa) cùng với lam thủy (đại hải).
Vốn những thuộc tính tự nhiên này mạnh vượt trội so với những loại thuộc tính
khác nên vốn được sắp xếp về độ mạnh yếu theo mỗi một loại tu luyện giả dều
rất khác nhau, có khi lôi là mạnh nhất, có khi lại là quang minh...cho nên rất
khó xác định điều này, tuy vậy Song Tử lại hết sức đồng ý với cách nói trong
điển tịch ở Thanh Long Cốc. Nhưng những điều này cũng không là gì nếu như so
với việc kết hợp các hoa văn này lại với nhau sau đó xóa đi những đường nét
thừa lại ẽ được hình một con kỳ thú, hình thù hết sức kỳ lạ nhưng cũng hết sức
quen thuộc với Song Tử.
Thấy được Song Tử dáng vẻ trầm mặc, Kairyu lão bá vội lên tiếng hỏi: “Song Tử,
ngươi có phát hiện được gì sao?”
“Cũng không hẳn, chỉ là thấy nó có chút kỳ lạ mà thôi, hơn nữa nó cho ta cảm
giác hết sức quen thuộc lại gàn gũi, có thể giao nó cho ta bảo quan sao?”
“Giao nó cho ngươi sao? Nếu như ngươi cảm thấy mình có thể chăm sóc tốt cho nó
thì cũng được thôi, dù sao nó là cùng với ngươi tới đây chỉ là nếu như cảm
thấy quá khó khăn cứ nói với ta là được rồi. Chỉ là không rõ quả trứng này là
của loài Pokemon nào, ngay cả ta cũng chưa từng nhìn thấy qua.”
“Vậy cảm ỏn ngươi nhiều, Kairyu gia gia, ta sẽ chăm sóc nó tốt. Mà, có thể cho
ta biết Long Hoàng mà các ngươi nói tới rốt cuộc là sao không?”
Nghe được Song Tử dĩ nhiên nói tới Long Hoàng, không chỉ Kairyu lão bá mà toàn
bộ Pokemon ở nơi này đều trấn kinh rồi, Kairyu lão bá càng là sắc mặt trầm
xuống hỏi Song Tử: “Ngươi là làm sao biết tới Long Hoàng?”
“Không phải là bọn chúng vẫn luôn nói về Long Hoàng hay sao?” Song Tử vừa nói
vừa chỉ hướng đám Salamance, Garchomp chỉ tay.
“Ngươi dĩ nhiên nghe hiểu lời chúng nói?” Kairyu lão bá kinh nhạc nói.
“Không sai, nghe hiểu chúng nói kỳ lạ lắm sao?” Song Tử kỳ quái hỏi.
Nhìn thấy Song Tử vẻ mặt ngây thơ nhìn mình nói, Kairyu lão bs cũng chỉ có thể
thở dài, sau đó nhìn về phía của hang như đang hoài niệm về một số chuyện sâu
xa...


Pokemon Xuyên Không Kỳ Lục - Chương #5