Lại một lần nữa gặp mặt Suicune, bây giờ Tiểu Phong có thể nhìn cận mặt của
đối phương thật rõ ràng, xinh đẹp và mỹ lệ, cao ngạo và quý phái, ấn tượng để
lại sâu đậm đến mức khó quên
Con sói màu xanh này đang gặm lấy cổ áo bản thân thoát ra khỏi cuộc chiến đang
diễn ra điên khùng lúc nãy, hàm răng của nó vừa chạm vào áo của anh lập tức
giống như đã cắt đứt đi mối liên kết nào đó
Không còn cảm giác sợ hãi và bối rối, giống như là một người thứ ba đứng ở vị
thế hoàn toàn khác biệt quan sát tất cả
Lấy lại được sự bình tĩnh, anh chậm rãi được Suicune thả xuống, cứ như vậy
đứng ở trên mặt biển như một điều hiển nhiên vươn tay lên xoa lấy mái tóc nó
“ Ta không rõ lý do vì bản thân được lựa chọn, cũng không biết mình cần phải
làm gì, nhưng ta sẽ giúp đỡ ngươi, vì đã ban cho ta một cuộc sống mới tốt đẹp
thế này, có bạn bè có gia đình, có mục tiêu hướng đến, mọi thứ dần như trở nên
có màu sắc”
Tiểu Phong ôm lấy đối phương cảm thụ sự ấm áp của Suicune, anh không có hùng
hổ hay ngạc nhiên thất thố
Anh cũng không có sự sợ hãi hay tự ti, không có tự kiêu hay ngạo mạn, cứ như
vậy bình bình thản thản đối mặt với một pokemon huyền thoại
Suicune nhìn cảm xúc lúc này của Tiểu Phong nó không khỏi cười một tý, nụ cười
vừa nở ra liền xinh đẹp như muôn vàn hoa biển đang nhảy múa
“ Ngươi thật bình tĩnh, và cũng thật ngu ngốc”
Cọ đầu vào để cho Tiểu Phong xoa đầu, Suicune cũng không thể hiện cảm xúc hối
hả hay gấp rút, vì lúc nãy cảm xúc của Tiểu Phong liên kết với Celebi nên cậu
ta mới điên loạn đến như vậy
Lo lắng cho tinh thần nhân loại không thể chịu đựng được sự điên cuồng của thế
giới, Suicune mới kéo Tiểu Phong nhanh chóng thoát khỏi
Bất quá với một Tiểu Phong như bây giờ, vậy thì đã ổn rồi, bởi vì đối phương
là người mà nó chọn, vậy nên nó cần phải tin tưởng vào đối phương
“ Ta nguyện ý làm một kẻ ngu ngốc mà”
Tiểu Phong cũng cười, hai người cứ như thế tựa vào nhau mà nói chuyện thật
thân mật, giống như là bằng hữu lâu năm, giống như là tri kỷ qua rất nhiều thế
hệ, bọn họ đứng ở khu vực bên ngoài chứng kiến lịch sử diễn ra
Cuối cùng thì qua nhiều ngày mơ hồ, anh đã nhận ra được một mục tiêu mình cần
phải làm chính là ngăn cản lịch sử khủng khiếp này tái diễn, để có thể làm
được điều đó, anh cần phải trở thành đế vương của biển cả
Không cần phải nghĩ về kết quả của vấn đề này thất bại sẽ ra sao, chỉ cần biết
đất liền mà biến mất thì con người sẽ gần như tuyệt diệt, thảm vong khủng
khiếp, một hồi sinh linh đồ thán sẽ tái thế
Coi như vị thần ban tặng cho sự sống cũng không thể cản trở được những hung
thần giận dữ, đợi đến lúc thủy thần thức tỉnh, đó cũng là lúc mà bọn chúng đòi
lại quyền làm chủ của bản thân
Nếu như chỉ có một mình Lugia hay Suicune thì không sao, nhưng mà những
pokemon huyền thoại hệ nước khác khi biết đại dương đã bị xâm lấn, bọn chúng
không điên cuồng mới là lạ
“ Tiểu Phong, ngươi được Celebi, kẻ du hành thời gian mang tới đây với hình
thái linh hồn, nếu như đi quá lâu ngươi sẽ bị ảnh hưởng rất lớn
Hãy trở lại với thế giới hiện thực, lịch sử và lý do ngươi tới đây bản thân
ngươi đã thấu hiểu, ta cũng không phải là vị thần vĩ đại có thể giúp ngươi có
quyền năng gì to lớn cả, bất cứ ai cũng không thể làm điều này
Bất quá cho ngươi sự thấu hiểu của biển cả của ta, Suicune này, cùng với năng
lực giao tiếp của Celebi, kẻ đã mang rắc rối đến cho ngươi
Dù là vô tình hãy hữu ý, chúng ta đã gặp nhau lại một lần nữa, vậy thì hãy
mang lấy món quà của chúng ta mà trở về, ngươi không cần phải cố gắng trở nên
mạnh mẽ quá nhanh, cũng không cần phải lo lắng quá nhiều về tương lai
Một khi mọi chuyện diễn đến, ắt sẽ có dự báo, ta của tương lai sẽ chờ đợi
ngươi, hãy đi đi, tiểu bằng hữu của ta” huấn luyện gia của ta ..
Còn lại câu cuối mà Suicune không nói hết, hình bóng của Tiểu Phong đã sớm
quay trở lại thế giới của cậu bé
Với năng lực của nó, tạm thời chỉ có thể làm như vậy mà thôi, Suicune chỉ đóng
vai trò như một tiểu nhân vật nhỏ bé không có tên trong bộ phim kinh hoàng sắp
đến
Một mình nó thì không thể làm gì để thay đổi được những tên điên này, vậy thì
nó cần phải có sức mạnh của một nhân loại, Tiểu Phong, ta chọn ngươi, và cũng
hi vọng ngươi có thể tới chọn ta, giúp đỡ ta
Hướng thân mình về trung tâm trận chiến, với tác dụng như là người điều hòa sự
xung đột, Suicune cố gắng giảm thiệt hại mà những vị thần nỗi loạn đang chiến
đấu
Cho đến khi các luật lệ và pháp tắc thế giới được thiết lập, ta nguyện vùi
thân mình tại đáy đại dương để bảo vệ cho lý tưởng sống của bản thân.
Tiểu Phong sau khi nghe thấy lời nói của Suicune, cậu chỉ biết rằng trong cơ
thể mình có hai luồng năng lượng kỳ lạ đang xâm nhập vào bên trong
Chúng không phải là lực lượng gì đó vĩ đại, nó chỉ đơn thuần là một cảm giác,
một giác quan thứ sáu vượt trội hơn bất cứ những giác quan nào, nhạy cảm phán
đoán nguy hiểm và thấu hiểu tự nhiên
Rơi vào vòng xoáy của thời gian và không gian, để phần hồn trôi nổi trên con
đường kỳ lạ, không biết là bao lâu, nhưng có cảm giác cả thế kỷ đã trôi qua,
cuối cùng tại thời điểm mà Tiểu Phong ngủ quên
“ Tiểu Phong, Tiểu Phong, đến khi nào ngươi mới tỉnh đây ?”
Cảm giác nóng rát hầm hập đang chảy trên bên má, nó trơn trượt và ấm áp sưởi
ấm cho linh hồn yếu đuối lúc này của Tiểu Phong
Mở dần hai mắt ra rồi ngay lập tức nhắm lại, ánh sáng quá mức chói khiến cho
anh chịu không được phải che lại, đợi cho đến khi bản thân cuối cùng kịp làm
quen với thứ ánh sáng khó chịu kia thì đập vào mắt anh là hình bóng một cô gái
đang bật khóc hoảng sợ
Khuôn mặt mệt mỏi và cơ thể đứng còn chẳng vững, Tiểu Linh không biết đã canh
ở bên cạnh anh bao lâu, nhưng rõ ràng không phải là một thời gian ngắn
Cặp mắt ngấn lệ và đôi má nhợt nhạt, bây giờ phản ánh qua cặp mắt của Tiểu
Phong vậy mà đẹp đến khó tưởng, đẹp đến ấm áp lòng người
Cũng không đợi bao lâu, anh được ôm chầm vào lòng ngực ấm áp của cô gái, hương
thơm của cỏ cây làm cho Tiểu Phong cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng, nhịn không
được anh tham lam hưởng thụ hương thơm này thêm một chút
“ Tiểu Phong .. cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ngươi làm ta sợ chết …”
Giọng nói nghẹn ngào làm cho anh cảm thấy đau lòng, đưa bàn tay lên xoa lấy
đứa nhỏ đang ôm mình, anh khẽ áy náy nói vài tiếng
“ Xin lỗi, tớ dậy rồi đây”
“ Ừm ..”
“ Cậu đã mệt mỏi rồi”
“ Ừm ..”
“ Nghỉ ngơi một chút đi”
“ Ừm ….”
Dù cho bây giờ có nói gì đi nữa thì cô bé này vẫn cứ gật đầu trả lời, xong
Tiểu Linh vẫn không chịu buông anh ra nửa bước
Bàn tay bấu lấy thật chặt như sợ bị đánh mất, cơ thể hơi run, đôi bàn chân sớm
đã tê cứng, so với tình trạng phải truyền nước nằm mấy ngày liền như anh thì
Tiểu Linh cũng không tốt hơn bao nhiêu
Thật là một cô bé ngu ngốc mà, chẳng biết thương tiếc cho cơ thể mình, … bất
quá lại thật đáng yêu một cách ngu ngốc mà, ây da .. trái tim của anh tan chảy
mất rồi, làm sao bây giờ ..
Đưa bàn tay chụp lấy bờ vai của Tiểu Linh đẩy ra, cô bé có chút không chịu,
nhưng Tiểu Phong cường bạo di dời đối phương ra xa, để cặp mặt bọn họ trực
tiếp nhìn nhau, anh liền nói
“ Nghe nè, những gì mà tớ định nói lúc mùa trưởng thành diễn ra, cậu còn nhớ
chứ ?”
“ Cái gì … ? À …”
Tiểu Linh cái hiểu cái không gật đầu, cô có nhớ rằng Tiểu Phong định nói điều
gì đó mà lại bị ngắt ở giữa chừng
Bàn tay ấm áp của cậu ta đột nhiên nắm chặt cô lại, Tiểu Linh có cảm thấy hơi
chút đau, bất quá những gì cô đang lắng nghe lại không hề làm cô khó chịu nữa
“ Tiểu Linh, lúc trước cậu nói bản thân là người con gái thô lỗ và thiếu sự
dịu dàng, những điều này không hề đúng, cậu không cần tự ti gì về bản thân đâu
Cậu xinh đẹp, sôi nổi, năng động, cậu có là nữ hán tử hay không thì cũng không
quan trọng, miễn là cậu là chính mình, vậy thì trong mắt tớ cậu là người xinh
đẹp nhất rồi
Các pokemon yêu cậu, mọi người quý mến cậu, một người có trái tim nhân hậu đến
vậy, làm thế nào có thể khiến người khác ghét được, nếu có ai đó dám chọc cậu
tức, vậy thì cứ gọi tớ đến để tớ đập chết hắn
Trên tất cả, cảm ơn cậu, tớ trân trọng việc bản thân được đi du hành cùng cậu
đấy, Tiểu Linh”
Nói một cách chân thành, lúc nói thì không có gì xấu hổ ập đến, đợi cho đến
khi nói xong tất cả thì mặt của Tiểu Phong so với Tiểu Linh lúc trước còn đỏ
hơn
Cậu trai hơn ba mươi tuổi đầu lần đầu tiên nói những lời xấu hổ đến vậy, Tiểu
Phong ngại ngùng trước cặp mắt đầy ngạc nhiên và đứng đơ người của Tiểu Linh
Đứng bật dậy để che dấu sự thẹn thùng của mình, đưa tay lên bịt hai mắt của
Tiểu Linh, anh hôn nhẹ lên trán cô một cái, tình cảm của một đứa nhóc mười
tuổi trong sáng và hồn nhiên như những đóa hoa dại thuần khiết
Vừa hôn nhẹ xong Tiểu Phong lập tức bỏ đi, để lại một mình Tiểu Linh mất cả
chục phút sau mới hiểu rõ vấn đề, ngồi sấp xuống mặt đỏ đến cả người sắp bốc
hơi
“ T… T … T … Tiểu Phong … cậu ấy … cậu ấy …”