17 : Thời Gian Hỗn Loạn


Silcoon đang tự giam mình trong một cái kén khổng lồ ở trên cành cây, những
quả kén khác thấy vậy liền rời khỏi vị trí vốn có của chúng

Gió đêm thổi nhè nhẹ se lạnh lướt qua làm mọi người bắt đầu thấy rét, bất quá
mọi người vẫn không thể rời mắt khỏi quả kén khổng lồ của Silcoon được

Tiểu Phong rất là lo lắng cho pokemon của chính mình, cậu lập tức trèo tít lên
trên cành cây và đứng ở một bên khẽ vuốt ve nó

Ở bên trong quả kén, Silcoon bắt đầu nhíu mày kịch liệt, nó vốn dĩ ban đầu chỉ
muốn hấp thu nhiều năng lượng tiến hóa hơn một chút để hạn chế thiếu hụt cơ
sở, bất quá không ai ngờ rằng một khi đã cố gắng hấp thụ quá nhiều thì

Không thể dứt ra được ….

Đau đớn kịch liệt đang đập vào trong người của Silcoon, nó đang bị trừng phạt
vì sự tham lam của chính bản thân mình, quá trình lột xác diễn ra quá nhanh
đến mức mà Silcoon cảm thấy hoảng loạn và bối rối

Cơ thể không ngừng phập phồng như sắp nổ tung, Silcoon cảm thấy hoảng sợ, lần
đầu tiên trong đời nó cảm thấy sợ hãi đến vậy, sợ hãi cái chết đang đến rất
gần, sợ hãi chủ nhân sẽ căm ghét nó

Dù sao thì lúc nãy chính tay bản thân Silcoon đã từ chối lời giúp đỡ của Tiểu
Phong mà buộc cái kén vào trong người mình, nó đang cố gắng để hạn chế việc
tiếp tục hấp thu năng lượng bên ngoài

Nhưng mà không có tường nào có thể chắn kín được ngọn gió hết, cuối cùng thì
Silcoon ngày càng phình trướng to hơn , nó đang đứng trên bờ vực của tử vong,
thời gian chậm rãi trôi qua, mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút …

“ Silcoon, ngươi có sao không ?”

Tất cả mọi người đều lo sợ cho quả kén nhỏ của Tiểu Phong, bất quá hiện tại
thì không ai làm được gì với tình trạng này cả, Silcoon đã hoàn toàn dính làm
một với khối tơ khổng lồ ở bên ngoài

Coi như có ngu lắm thì vẫn phải biết được rằng Silcoon đang ngày càng phình to
lên, nó to một cách mất tự nhiên, Tiểu Phong bối rối không biết phải làm thế
nào với tình trạng này cả

Bây giờ đang là giữa đêm ở trong khu rừng, không thể kiếm được bất cứ chuyên
gia hay y tá Joy nào có thể phụ giúp Silcoon của anh, Tiểu Phong bắt đầu hối
hận, hối hận vì đã để cho Silcoon vốn không muốn tham dự vào mùa lễ trưởng
thành này phải tham gia

Trong lòng của Tiểu Phong không khỏi tự trách liên tục, tất cả là lỗi của bản
thân, vì bản thân mà Silcoon mới trở nên như vậy …

Lần đầu tiên từ khi chuyển sinh qua pokemon thế giới mà Tiểu Phong cảm thấy
hoang mang và suy sụp đến vậy, anh không biết phải làm gì cả ngoại trừ hối hân
ngập tràn , anh muốn cứu lấy con sâu nhỏ của mình

Silcoon lúc này cũng ở trong tình huống cực kỳ kịch liệt, cơ thể của nó lúc
này gần như có thể bung ra bất cứ lúc nào, toàn bộ khối cầu bao quanh quả kén
đang đập thình thịch giống như quả tim đang đập

Chỉ một đâm vào thôi là “ OÀNH” Tất cả sẽ vỡ tung ra giống như một quả bóng
nước vậy.

“ Nè, Silcoon, ngươi có nghe ta nói gì không ?”

Hai tay bắt đầu chạm vào bên trên của khối tơ kén, nó nhầy nhớt và bám dính cơ
thể Tiểu Phong vào trong khối cầu, từ từ từng chút một lún cả cơ thể của anh
vào bên trong

Anh đã không biết bao nhiêu lần gào thét tên của Silcoon chỉ hi vọng rằng nó
có thể hồi đáp với bản thân một lần, nhưng cuối cùng thì tình trạng ngày càng
nguy cấp

Họng của Tiểu Phong khô đến nứt ra, anh kéo xuống thắt lưng của mình để cho
toàn bộ những pokemon bên trong vứt xuống cho Tiểu Linh, rồi sau đó anh bắt
đầu chạm vào bên trong khối tơ sợi

“ Tiểu Phong, cậu rốt cuộc muốn làm gì ?”

Tiểu Linh vội vàng chụp lấy những quả cầu pokemon của Tiểu Phong, các tiểu
pokemon ở bên trong lần lượt xuất hiện, Marshtomp, Azurill, chúng đang cực kỳ
lo lắng quan sát chủ nhân của mình

Azurill còn nhỏ hơn nên rất là hoang mang không biết làm gì, nhưng Marshtomp
lại cực kỳ bất chấp muốn trèo lên cây cao để kéo Tiểu Phong lại

Tiểu Linh thấy vậy cũng đuổi theo, Ash , Brock, May và Max trong thấy màn này
thì đơ người, đợi đến lúc bọn họ kịp thời phản ứng muốn giúp đỡ thì Tiểu Phong
đã lún sâu vào bên trong khối kén khổng lồ được phân nữa rồi

Tại sao một mùa lễ trưởng thành của Wurmple, Silcoon và Cascoon lại xuất hiện
tình trạng này cơ chứ, mọi thứ thật là điên rồ, một quả kén rốt cuộc là đã hấp
thụ bao nhiêu năng lượng để tình trạng này có thể diễn ra

Những con Beautifly khác khi chứng kiến hình ảnh một con Silcoon khổng lồ như
vậy cũng lại an ủi, nó nghe thấy tiếng đồng loại đau đớn, nghe thấy tiếng của
một huấn luyện gia nguyện ý từ bỏ sinh mệnh của mình

Đang nằm quằn quại trong bóng đêm, Silcoon khó thở, không biết vì lý do nào mà
nó có thể kiên trì được tới mức này, nhớ không nhầm thì đến lúc mà bản thân nó
gần đạt tới chuẩn năng lượng cần thiết để tiến hóa, nó nhìn thấy hình bóng của
một con tinh bé nhỏ với thân hình màu xanh và cặp mắt to tròn

Con tinh linh đó đang bay lượn khắp mọi nơi, nó đi đến đâu thì cây cối mọc tới
đây, chỉ một chút thôi, một khoảnh khắc nào đó, khi đôi mắt giữa bản thân và
đối phương va vào nhau, sự hấp thu năng lượng trở nên hỗn loạn

Giống như là một sự quay lại của thời gian, Silcoon đang du hành không có phần
kết, cứ mỗi lần nó tỉnh táo lại thì cơ thể lại phóng to thêm một chút, cứ
tưởng là sẽ chết rồi nhưng lại kiên cường vượt qua, thể trạng của nó bây giờ
đã không còn giống như một con Silcoon bình thường

Cho đến khi Silcoon định buông xuôi từ bỏ tất cả, một giọng nói ấm áp truyền
vào trong người nó, một trái tim đủ nóng bỏng để đốt cháy tất cả những sợi tơ
đang buộc chặt bản thân

“ Nè, làm ơn đấy, ngươi có nghe thấy ta nói gì không ?”

Âm thanh của Tiểu Phong vang vào thật chậm rãi, nó khàn khàn giống như rất đau
đớn, nhưng lại mạch lạch và tràn đầy tình yêu thương

Phía bên ngoài của quả kén, đợi cho đến khi Tiểu Linh và Marshtomp đuổi kịp
thì Tiểu Phong đã lún hoàn toàn vào bên trong khối kén, đôi mắt của cô gái nhỏ
trừng ra

“ Khôngggggggggggggg !!!!”

Dòng lệ không tự chủ được mà rơi xuống, Tiểu Linh gào lên muốn lao vào bên
trong nhưng rồi lại bị Marshtomp kéo lại, làm như vậy là rất nguy hiểm, nó
không muốn phải có thêm một người nào hi sinh nữa

Marshtomp tình nguyện để bản thân đi theo Tiểu Phong thì hơn, dù sao thì nó
cũng là pokemon khởi đầu của anh, được tình cảm chân thành của Tiểu Phong chăm
sóc từ bé tới lớn

Cậu ta muốn thấu hiểu cảm xúc của pokemon, dù không ngừng thất bại nhưng lại
chậm rãi bò tới, không sợ bị thua cuộc hay bất cứ thứ gì

Cũng giống như bây giờ, khi cơ thể mất đi toàn bộ sự điều khiển, Tiểu Phong
chỉ mơ hồ ôm lấy một khối kén nhỏ ở sâu chính giữa bên trong, ấm áp đưa nó vào
lòng che chở, chắn cho nó khỏi cơn đau khốn kiếp này

“ Không sao, ổn rồi !”

Vẫn giọng nói ấm áp đấy, không biết Silcoon đã được nghe bao nhiêu lần rồi, nó
thế nhưng mà ở giây phút này trở nên thật bình tĩnh, nước mắt theo hai khóe
mắt cay cay chảy ra

Cúi đầu lại hạnh phúc nằm vào trong lòng của Tiểu Phong, Silcoon nhẹ nhàng nói

“ Cảm ơn, thật vui vì đã có thể làm pokemon của cậu”

Giọng nói truyền thẳng tới đại não của Tiểu Phong thật nhẹ nhàng và ấm áp,
chậm rãi và từ tốn, giống như muốn trao hết tình cảm cho chủ nhân mình

Có một người nguyện bất chấp tính mạng cho pokemon, một huấn luyện gia như
vậy, làm thế nào mà nó có thể không hạnh phúc chứ

“ Rắc rắc”

Tại một phía xa xa cách vị trí cái kén, một con tinh linh bé nhỏ màu xanh cũng
đang chật vật thoát khỏi sự đau đớn, nó là linh hồn của khu rừng này, Celebi

Trong khi đang du hành thời gian, bất chợt nó và một con Silcoon nào đó va
chạm ánh mắt vào nhau, quá trình này lại đang đứng trong thời điểm hấp thu
năng lượng tiến hóa của loại pokemon này

Sức mạnh của việc du hành thời gian bị nhầm lẫn đánh đồng với sức mạnh của
tiến hóa, Silcoon của Tiểu Phong cứ vậy mà hấp thu nó vào gây ra sự giao thoa
giữa hai tồn tại vốn không nên chạm mặt nhau

Thật may mắn là cuối cùng nó đã thoát khỏi, vì xin lỗi cho con pokemon đã bị
bản thân kéo vào nguy hiểm, Celebi để lại một chút năng lượng của mình cho nó
và huấn luyện gia của nó

Một lần nữa nhảy vào thời gian lỗ xoáy, Celebi tiếp tục cuộc hành trình du
hành thời gian, để lại một cảnh tượng mỹ lệ trước đây chưa từng thấy ở trong
khu rừng

Quả kén khổng lồ vậy mà đang nứt ra, không phải là nứt theo kiểu đổ bễ, mà là
nó đang tỏa sáng một cách rực rỡ phát ra hào quang bảy màu

Một con bướm xinh đẹp ở bên trong bay lượn thoát ra ngoài gặp theo một cậu bé
bay ra, đó không ai khác chính là Beautifly, hơn nữa còn rất xinh đẹp, tuy
không hiểu sao quả kén khổng lồ như vậy lại chỉ tiến hóa thành một con bướm
nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn so với các Beautifly bình thường

Nhưng mà nhìn vào cách nó nhẹ nhàng nhấc bỗng Tiểu Phong lên mà không có chút
mệt mỏi hay khó khăn nào đã đủ thấy con Beautifly này không bình thường.


Pokemon Thủy Hệ Quán Quân - Chương #17