1 : Thế Giới Mới


“ Cậu là ai ?”

Trong giấc mơ dài tưởng chừng như vĩnh viễn, một lần nữa bản thân bị kéo vào
trong những ngọn nước hung dữ, tại đây cậu nhìn thấy hình bóng của một con sói
có làn da xanh như màu của suối nguồn

Âm thanh như bài ca của tự nhiên không ngừng vang lên, đôi lúc thì nhẹ nhàng
nhưng đôi khi thật hung dữ, vùng vẫy khỏi ngọn nước như sợi dây thừng đang kéo
bản thân xuống đáy

Ngóc đầu lên, con sói màu xanh ấy không biết từ khi nào đã ở bên cạnh cậu thật
gần, thật gần …

Nó cúi đầu xuống để cặp con ngươi màu đỏ như viên ruby đối diện với khuôn mặt
của bản thân, cơ thể khỏe mạnh rắn chắc, màu sắc hòa với màu của ngọn nước
không ngừng di chuyển, nhìn nó làm anh không khỏi vươn tay ra muốn chạm vào
đối phương

Vuốt nhẹ lên mái tóc của con sói, nó cũng nhẹ nhàng cọ cọ đầu vào má anh, đột
nhiên Ngọc Phong cảm thấy thật ấm áp, giống như sự bàng hoàng và bối rối vốn
nên có đều biến mất, con sói lùi lại vài bước

Bật nhảy lên trên cao với tư thế cao ngạo và xinh đẹp, hình ảnh đó khiến trái
tim Ngọc Phong đập lên từng hồi liên tục, anh là một nhà nhiếp ảnh gia, đối
với những sự vật quá đỗi tuyệt diệu như thế, anh không thể ngừng theo đuổi

Vừa chạm vào mặt nước

“ Ting ….”

Cả một vùng tròn nhẹ nhàng sáng lên, gợn sóng phát ra thứ quang mang giống như
là kim cương, là châu báu, và rồi nó lại chầm chậm tan biết đi, để lại một
vùng nước tinh khiết, xoa dịu đi nỗi lòng của đáy hồ vô tận này

Con sói uy nghiêm ấy không ngừng nhảy múa, mỗi cú va chạm là một vùng sáng
chói lên, đẹp đến mức mà anh không thể nào nhắm mắt được, chói đến mức mà mắt
anh như muốn cay nứt ra, nhưng mà …

Anh không dừng được

Cho đến khi những ánh sáng vô hình chợt biến mất, Ngọc Phong đột ngột tỉnh dậy
trên một chiếc giường nhỏ ngăn nắp, khắp phòng được bài trí rất là đơn giản
nhưng đầy sự ngộ nghỉnh

Một tấm áp phích rất lớn của một con cá … hay là con rồng .. ? Ngọc Phong cũng
không rõ nữa, đầu của anh trở nên nhức nhối, hai tay vội vàng nắm lấy cái mềm
dưới chân chùm đầu lại

“ Đau quá …”

Nhỏ giọng rên rỉ, một vài thứ gì đó đang truyền vào trong đầu anh, những ký ức
xa lạ nhưng quen thuộc đang đập vào trong đại não, đó là những kiến thức mà
anh không hề quen biết

Một giọng nói thật trầm ấm vang đến, mặc dù không biết nó là của ai, nhưng mà
Ngọc Phong lại không biết từ đâu đến tự tin mà lập tức tin chắc rằng, đây là
của con sói lúc nãy bên cạnh anh

“ Hài tử, ta vẫn luôn chờ con, tại trên ngọn sông phía bắc này, một lúc nào
đó, chúng ta sẽ gặp lại … Tên ta là .. Suicune”

Âm thanh từ từ nhỏ lại rồi tan biến giống như bọt nước, Ngọc Phong thở ra một
hơi dài ngóc đầu ra, gương mặt có chút trẻ con ngờ nghệt nhìn về phía bức
tường, ngay lúc này đây cậu nhận ra rằng hình ảnh con rồng trên tấm áp phích
là cái gì

Khẽ sờ lên thân hình xinh đẹp của loại tinh linh tuyệt mỹ, tuy chỉ là một bức
tranh, nhưng cậu lại rõ ràng nghe thấy tiếng giọt nước không ngừng chảy siết,
thả bàn tay ra và rồi thở một hơi

“ Milotic à … một ngày nào đó, ta cũng sẽ có một con !”

Nhắm mắt lại, nhớ tới lời nói của Suicune, hiện tại cậu có rất nhiều thắc mắc
còn chưa được giải đáp, nhưng có một điều mà bản thân có thể chắc chắn

Đó là anh đã chết rồi, trong một lần nhảy xuống biển cả vô tận để cứu một đứa
trẻ thoát khỏi chết đuối, trời xui quỷ khiến kiểu gì mà bản thân lại bị chuột
rút, một lực kéo không biết ở đâu ra nhanh chóng giật bản thân xuống

Ánh mắt có một chút mơ hồ nhìn xuống đáy biển, trong sự hoảng hốt tột độ đó,
chỉ một khoảng lặng duy nhất, anh bật thốt lên “ Thế giới dưới đáy biển thật
là xinh đẹp …”

Và rồi cứ thế anh gặp con sói tự xưng là Suicune đang nhảy múa, bản thân sau
khi nhìn vũ đạo của nó thì có chút choáng váng, ngất xỉu, đợi cho đến khi tỉnh
lại thì phát hiện bản thân đã nằm trên chiếc giường ở căn phòng này

Ký ức xa lạ nhưng quen thuộc đánh vào trong đầu, tại đây là thế giới pokemon,
anh đang ở trong một khu vực được gọi là Hoenn, thị trấn Rustboro, một căn nhà
nhỏ nhưng đầy cảm giác ấm cúm

Bước ra khỏi giường, anh mở cánh cửa của mình ra và tiến đến nhà bếp, một
người phụ nữ trung niên đang nấu ăn vài thứ gì đó, là trứng ốp la và xúc xích
?

“ Ồ ? Tiểu Phong, con dậy rồi à, hiếm thấy à nha, có phải hưng phấn muốn được
nhanh nhanh tới nhà tiến sĩ để nhận pokemon khởi đầu phải không ?”

“ À … vâng, mẹ, hôm nay bữa sáng có gì vậy ?”

Đây là mẹ của anh, một người phụ nữ đảm đang chăm lo việc nhà, ba của anh là
một thành viên của khu nghiên cứu gần đây, cả gia đình vô cùng bình thường
sống hòa thuận và đầm ấm với nhau

Tính từ ngày nay anh đã mười tuổi, đủ số tuổi để có thể nhận pokemon khởi đầu
và bắt đầu cuộc hành trình của bản thân, dù đã có được ký ức chân thật tới vậy
nhưng Ngọc Phong vẫn không mấy quen thuộc với hoàn cảnh mới

Gượng gạo hỏi về buổi ăn sáng, về công việc của ba, ăn một mẫu bánh mì vuông
kẹp trứng, uống thêm ngụm sữa trắng đục để bình thản lại bản thân, sau khi ăn
xong thì anh liền đứng dậy chào tạm biệt mẹ

“ Vậy con đến nhà tiến sĩ nha !”

“ Ừm, đi đường cẩn thận .”

“ Vâng !”

Xoay người rời đi, bước qua những căn nhà hiện đại, tại thị trấn Rustboro này
có khá nhiều nhà cửa và cây cối xen kẽ, là một địa điểm tốt để du lịch và vui
chơi, không khí cũng rất tốt

Thật khó tin đây là bầu không khí ở trong một thành phố hiện đại đến vậy, Ngọc
Phong không chút nào vội vàng vừa đi vừa cảm thụ bầu trời phía trên cao, nơi
đó cũng có màu xanh tươi mát, có hơi chút khác … nhưng cũng hơi giống đáy hồ
khi đó

Vừa đi vừa suy nghĩ, không biết từ khi nào bản thân đã đến trước một khu
nghiên cứu rất lớn, có chút đắn đo không biết có nên vào không, đột ngột

“ Ôi, cậu cũng là người mới bắt đầu hôm nay đúng không ? xin chào, mình tên là
Tiểu Linh, chúng ta giống nhau rồi”

Một cô bé rất xinh xắn ở phía sau đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn và mái tóc nâu,
cặp con ngươi như viên pha lê trong suốt rất có hồn, hơn nữa khi nở nụ cười
còn lộ ra một chiếc răng nanh nhí nhảnh

“ Ừm, xin chào, mình là Tiểu Phong, hân hạnh gặp mặt”

“ Ha ha, cậu có vẻ hơi nghiêm túc quá rồi, à đúng rồi, hình như hôm nay còn
một người nữa sẽ bắt đầu với chúng ta, không biết cậu ta đến chưa nhỉ ?”

“ Không biết, tớ chưa thấy ai đến trước bản thân, mình vào trước không ?”

Hai đứa trẻ dắt nhau vào trung tâm, với linh hồn của một người đã ba mươi tuổi
giờ trở thành một đứa bé mới mười tuổi, có chút không đúng lắm, nói chuyện với
một cô bé có hơi không quen

Tiến vào trong khu nghiên cứu đồ sộ, hàng loạt các loại mày móc xuất hiện
trước mặt bọn anh, có khoảng bốn đến năm người đang mang một chiếc áo khoác
màu trắng làm việc rất là chăm chỉ

Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hòa ái đến gần bọn họ, nhìn gần Ngọc
Phong cảm thấy một sự đáng tin cậy và mạnh mẽ toát ra từ phía đối phương, là
một người rất mạnh và đã được trui rèn qua thời gian

“ Hai đứa có phải là Tiểu Linh và Tiểu Phong đúng không, đến để nhận pokemon
khởi đầu ? vậy thì được rồi, mau tới theo ta !”

“ Tiến sĩ Birch, không phải là còn một người …”

“ À , ý của cô bé là Tiểu Lôi phải chứ, lúc nãy thằng bé có đến sớm hơn và
nằng nặc đòi nhận pokemon, bác thấy cũng đúng giờ rồi nên cho thằng bé chọn
trước, hai đứa thông cảm tý nhé !”

“ Dạ vâng … bọn cháu biết rồi !”

Tiểu Linh mặc dù trả lời như vậy nhưng vẫn phồng má hờn dỗi không thôi, bị
người chọn trước một con pokemon, lỡ may con pokemon đó có duyên phận gì hay
thật thích hợp với bản thân thì sao ? thật đáng ghét

Đứng ở bên cạnh Tiểu Phong không cảm thấy gì cả, dù sao thì cũng chỉ là nhận
pokemon mà thôi, anh cũng chả biết con nào ra con nào, mạnh mẽ ra sao, hiện
tại thì cứ trước tiên làm quen với pokemon ở trong thế giới mới này đã

Đến trước một cái bàn to, một cái khay được bưng tới, phía trên có hai quả cầu
hình tròn màu đỏ trắng rất là thuần khiết, đơn giản, tiến sĩ cầm chúng bấm nút
nhỏ chính giữa rồi ném ra ngoài

Lần lượt xuất hiện hai con pokemon ở trước mặt bọn trẻ, một con là thằn lằn
với màu xanh lá, còn một con còn lại toàn thân màu xanh dương, trông giống hệt
như kỳ nhông nước sống ở dưới biển

“ Đáng yêu quá !”

Ngọc Phong không khỏi bật thốt, anh cúi người xuống đưa tay về phía con
pokemon màu xanh dương đang ngờ nghệch nhìn bản thân, sau đó đối phương hơi
dừng lại một chút rồi tiến về phía Tiểu Phong

Bốn chân nhỏ nhắn đang bò thật chậm, sau đó nó phóng một cái, con kỳ nhông
cuộn mình lại trong lòng ngực của Tiểu Phong tỏ vẻ thật sung sướng

“ Mizu mizu …”

Như là bé ngoan tìm thấy vòng tay của mẹ mình, con thằn lằn bên kia thì cao
ngạo không quan tâm ai, tiến sĩ thì có hơi ngạc nhiên trước thái độ của con
pokemon xanh dương này

“ Hai đứa, để ta nói một tý, con thằn lằn xanh này là Treecko hệ cỏ, là một
pokemon rất là thân thiện, là bạn tốt dành cho những người mới khởi đầu

Bên kia ở trong lòng của Tiểu Phong chính là Mudkip, là pokemon hệ nước, nó là
một pokemon trầm tính và rất đáng tin cậy, thông thường thì nó sẽ không quá
hay nói, nhưng có thể chủ động cuộn vào lòng của một người khác, ta nghĩ rằng
con Mudkip này thích cháu rồi đấy”

“ Đây là … Mudkip ?”

“ Mizu, mizuuu ~ …”

Tiểu Phong hơi ngập ngừng gọi tên nó, xoa xoa đầu nhẹ của con kỳ nhông nước
này, à không, của Mudkip, nó thật thoải mái mà kêu lên hai ba tiếng

Ở bên cạnh Tiểu Linh đã sớm làm quen với Treecko, hai bên có phần đang cải lộn
nhau ầm ỉ cả lên, không biết cuối cùng thương lượng thế nào mà Tiểu Linh và
Treecko gượng gùng nhìn nhau, sau đó cười một cách khó coi nói

“ Tiến sĩ, con lấy con Treecko này !”

“ A, được thôi, còn Tiểu Phong, con tính sao ? con Mudkip này có vẻ rất thích
con, có muốn hay không cùng với nó đồng hành cùng nhau ?”

“ À …”

Ngọc Phong chậm rãi cuối đầu xuống nhìn đối phương, Mudkip cũng dùng cặp mắt
nhỏ long lanh của mình nhìn về phía anh

Khuôn mặt ngộ nghĩnh và hai cái bờm màu cam mềm mại, cái đầu có phần chỏm lên
rất là đáng yêu, anh xoa xoa đầu nó thêm một cái nữa rồi chậm rãi nói

“ Mudkip , có muốn đi đồng hành với ta không ?”

“ Mizuuu … mizuuu !”

Mudkip lập tức gật đầu và nhào vào trong lòng Tiểu Phong tiếp tục làm nũng,
tiến sĩ thấy vậy lập tức bật cười rồi phân phát cho hai người quả cầu pokemon,
sau đó là một cuốn sách tranh điện tử hướng dẫn.

Chào tạm biệt và trở về trong nhà, Tiểu Linh đột ngột quay sang hỏi

“ Nè nè, Tiểu Phong, có muốn cùng nhau đi du hành không ?”

“ Cùng nhau ? ừm, cũng được, chúng ta gặp nhau ở cổng thành phố chiều nay nhé,
tớ phải về chuẩn bị đồ đạc một chút”

“ Yayy… thành công , tốt lắm, tớ cũng về chuẩn bị”

Tiểu Linh không có thu Treecko vào trong quả cầu pokemon mà cười nham nhở nhìn
con thằn lằn xanh này, đôi mắt đầy tính khiêu chiến mà thách thức nó, cuối
cùng thì cả hai người chạy như điên so xem ai về nhà nhanh hơn, tốc độ chạy vũ
bão đến nỗi anh còn nhìn thấy một đóng bụi lớn đang bay lên.

Mudkip giờ này vẫn còn làm thoải mái nằm trong lòng ngực của anh, vì để làm
quen với pokemon mới nên anh cứ vậy ôm nó như con mình trở về nhà, sau khi gặp
mẹ và nói chuyện vài câu, anh chuẩn bị ba lô và vài món đồ thiết yếu, cứ vậy
mà gặp mặt Tiểu Linh bắt đầu cuộc hành trình.


Pokemon Thủy Hệ Quán Quân - Chương #1