Tên Trộm Persian.


Người đăng: shaman

Trong khi Zoroark đang ngủ nướng, đám pokemon dần bỏ xuống cảnh giác tiếp tục
với bữa ăn của mình, không hề hay biết đến trong bụi cỏ sau lưng chúng, một
đôi mắt gian xảo đã nhìn thấy mọi việc.

“Beedrill!”

Beedrill hưng phấn từng ngụm ăn lấy thức ăn dành cho pokemon, Zoroark cuối
cùng bỏ đi khiến cho nó có thể không cần phải cảnh giác nữa, đương nhiên là
từng ngụm ăn, phải nói thức ăn pokemon mà Kaito mất công phu làm cho đúng là
rất vừa lòng đám pokemon của hắn, nó ăn tới mức hai mắt đã cong lên thành hình
mặt trăng khuyết luôn rồi.

Lúc này, Beedrill không để ý, trong bụi cỏ bên cạnh nó đột nhiên thò ra một
cái móng vuốt, móng vuốt nhanh chóng túm lấy cả khay thức ăn rồi vụt đưa ra,
nhưng lúc đưa ra thì cả cái khay đều trống rỗng cả.

“Beedrill??? Beedrill!!!!!!!”

Beedrill ngon lành thưởng thức hương vị thức ăn hòa tan dần trong miệng xong,
cánh tay hình gai nhọn sờ xuống muốn bắt thêm thức ăn nhưng sờ mãi vẫn chẳng
thấy thứ gì cả, kinh nghi, Beedrill vừa nhìn xuống liền thấy cả khay đều trống
rỗng, thức ăn trên đó đã không cánh mà bay đi đâu mấu tiêu rồi, tức giận kêu
to lên.

Mà nghe tiếng của nó kêu, cả Kaito lẫn đám pokemon đều kinh ngạc quăng ánh mắt
nhìn, Kaito đi tới hỏi: “Chuyện gì thế Beedrill?”

“Beedrill!! Beedrill!!”

Beedrill có vẻ kích động bay lên kêu loạn, sau đó nó dùng ánh mắt nguy hiểm
liếc nhìn đám pokemon còn lại, cặp gai nhọn đã chuẩn bị giơ lên nếu đám
pokemon không có câu trả lời thích hợp cho việc này.

Thấy mọi chuyện có vẻ trở nên căng thẳng, Kaito vội vàng đứng ra giữa can
ngăn: “Khoan đã Beedrill, có chuyện gì thế? Tại sao ngươi lại kích động như
vậy?”

“Beedrill!!”

Beedrill đầu tiên chỉ chỉ vào cái khay trống rỗng, sau đó lại tự chỉ vào mình,
rồi lại vung tay lên lắc lắc, sau đó lần nữa chỉ vào đám pokemon, nó đang cố
diễn tả lại mọi chuyện cho Kaito hiểu, nhưng khuôn mặt hắn vẫn cứ ngờ ngệch
làm nó khá là bực bội, nhưng Beedrill có đủ kiên nhẫn để giải thích cho Kaito
nghe…

Sau một thời gian, cuối cùng Kaito cũng hiểu hết mọi chuyện diễn ra, thì ra là
có kẻ đã cả gan ăn trộm thực phẩm của Beedrill khiến nó nổi nóng lên, mới mở
miệng nói: “Thì ra mọi chuyện là thế, nhưng ngươi cũng không thể nghi ngờ mọi
người được, khi ngươi đang ăn thì mọi người cũng ăn cơ mà, làm sao có thể trộm
của ngươi được chứ. Về phần Zoroark thì càng không, nó ở xa như thế thì làm
sao trộm được chứ.”

“Beedrill.”

Beedrill nghe Kaito nói thế mới cảm thấy có vẻ đúng, không khỏi ỉu xìu xuống,
tâm tình trở nên thấp cực kì, không tìm thấy thủ phạm khiến nó khá tức giận.

“Nhưng ta có cách để giúp đỡ ngươi đấy. Zoroark lại đây giúp Beedrill cái
nào.”

Thấy Beedrill như thế, Kaito thầm cười trong lòng, vung tay lên vẫy vẫy kêu
con Zoroark đang nhắm mắt nghiền nằm ở đằng kia lại, thật ra Zoroark cũng
không có ngủ, nó chỉ đang nhắm mắt thôi, mà làm bạn đồng hành với nó lâu như
vậy Kaito đương nhiên cũng hiểu biết được tính cách của nó, cũng giống như nó
rất hiểu biết về hắn vậy.

“Graaa.”

Mở mắt ra, Zoroark có chút bất đắc dĩ đi tới trước mặt đám pokemon và Kaito,
cả người bò xuống để tứ chi chạm đất, cái mũi cáo thì nhắm ngay vào khay để
hít hít vài cái.

Kaito không biết mũi cáo so với mũi chó tốt hơn chổ nào, nhưng Kaito biết khả
năng đánh hơi của Zoroark cũng rất tốt, lúc trước có vài lần hắn tìm không
thấy đồ đều phải nhờ Zorua đánh hơi chúng để tìm hộ, bây giờ tiến hóa rồi cái
mũi chắc còn linh hoạt hơn so với trước kia.

Cái mũi khịt khịt vài cái sau đó ánh mắt Zoroark trở nên ác liệt hơn, hai mắt
nhìn chăm chú vào bụi cỏ sau lưng mọi người, trong ánh mắt ngạc nhiên của
pokemon và Kaito, nó thẳng tắp nhảy vào bụi cỏ rồi liền biến mất.

Ngạc nhiên, Kaito vội lấy ra pokeball thu hồi tất cả pokemon xong thì cũng
nhanh chóng tiến theo sau Zoroark vào trong bụi cỏ, lúc này giữa bụi cỏ, vạt
ra hết lá và cành cây thì có thể thấy một cái hố đất nhỏ nằm ẩn sâu trong bụi,
từ vết tích thô sơ và kích cỡ cái hố mà tính thì có lẽ đây không phải là cái
hố tự nhiên, mà con người thì cũng không thể tự nhiên đi đào một cái hố như
thế giữa rừng được, kết quả chỉ có thể là có pokemon đã sử dụng Dig ở đây, có
lẽ nó chính là con pokemon đã trộm đi thức ăn của Beedrill rồi.

“Thật thú vị, không biết sẽ là pokemon gì đây nhỉ?” Thú vị nhìn hố đất,
Zoroark có thể đã chạy vào trong rồi, nó cũng không lớn vừa vặn với kích cỡ
của Kaito, cẩn thận từ trong ba lô móc ra một sợi dây thừng bền chắc buột vào
gốc cây bên cạnh, đầu còn lại buột quanh mình, Kaito cẩn thận chậm rãi hạ
xuống.

Vừa hạ xuống dưới, đập vào mắt Kaito là một khung cảnh tối đen như mực không
thấy rõ cả bàn tay của mình, vốn có chuẩn bị sẵn, Kaito lập tức từ bên hông
lấy ra đèn pin, bấm nút bật công tắc một cái, ánh sáng thẳng từ mặt đèn chiếu
ra thắp sáng một mảng bóng tối không mấy lớn trước mắt, nhưng dù sao thì có
vẫn hơn không.

Ngay khi Kaito vừa bật đèn chiếu sáng lên, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện
một cái bóng đen khổng lồ che chắn trước mặt, hai mắt sắc bén đỏ rực dữ tợn,
cái miệng rộng lớn há rộng ra như muốn nuốt chửng hắn vậy.

“Đủ rồi Zoroark!”

Nhìn thấy cái bóng trước mắt này, Kaito lập tức nhận ra nó là ai, không khỏi
có vẻ mất kiên nhẫn nói.

Mà nghe giọng Kaito thốt lên, cái bóng đen của con quái thú trước mắt đột
nhiên cười khặc khặc hí hửng, cả người bốc lên vầng sáng màu tím xoẹt một cái
trở về hình dạng Zoroark cũ.

Lúc trước Zoroark vẫn thường hay biến hình hù dọa Kaito nên dần dần hắn đã trở
nên quen thuộc với nó rồi, không biết có phải nhờ việc thích nghi với bị hù
dọa hay không mà hắn trở nên can đảm rất nhiều, cũng thích nghi nhanh chóng
với những sự việc kinh dị nữa chứ.

“Thế nào Zoroark? Đã tìm thấy thủ phạm rồi chứ?”

Nhìn Zoroark, Kaito hỏi nói.

“Graaaa.”

Cười nhìn Kaito, Zoroark gật đầu, sau đó xoay người tiến tới trước dẫn đường,
còn Kaito thì đi theo sau nó, cầm đèn pin trong tay chiếu sáng con đường phía
trước.

Càng tiến tới trước Kaito càng cảm thấy kinh hãi, bởi vì trong đường hầm ngầm
này không đơn giản như hắn thường nghĩ, càng tiến tới thì nó càng trở nên to
ra, hơn nữa còn có vô số ngã rẽ chi chít khác nhau, con đường mà Kaito đi tới
chỉ do mới đào thôi nên còn khá nông và nhỏ, chứ những con đường khác đã cao
khoảng 2m rồi, có thể nói hết sức hoành tráng và sáng tạo, ít nhất là đối với
pokemon mà nói.

Nhưng cũng may là có Zoroark dẫn đường nên Kaito mới không bị lạt, sau bao
nhiêu ngã rẽ cùng hang hốc, dần dần hắn đã nhìn thấy một chút ánh sáng của mặt
trời phía trước con đường.

Trong một hố đất dọc theo vách núi cách chổ cắm trại của Kaito không xa lắm,
đầu Zoroark lộ ra đầu tiên, sau đó là Kaito, cả hai đã nhanh chân núp vào
trong bụi cỏ gần đó, đi theo chỉ dẫn của Zoroark, trước mặt Kaito hiện ra một
khoảng đất trống.

“A, đó là.”

Trên khoảng đất trống đó có khá nhiều ụ đá bằng phẳng, lúc này có một con
pokemon đang nằm trên cái ụ đá lớn nhất giữa rừng đá, nó đang thoải mái mà
duỗi lưng tắm nắng, nhìn có vẻ sảng khoái vô cùng.

Đó là một con pokemon giống mèo rừng cỡ lớn, bộ lông có màu nâu nhạt, có râu
ngắn và tai tròn viền đen, có một viên ngọc màu đỏ tương đối gắn trên trán,
một cặp răng nanh nhọn lộ ra ngoài mép miệng, ngoài mép miệng vẫn còn dính một
chút vết tích còn sót lại của thức ăn pokemon.

Đó là một con Persian!

“Thì ra là nó đã ăn trộm thức ăn của Beedrill à. Hình như nó là con Persian
mình thấy trong giấy thông báo thì phải.”

Nhìn thấy con Persian này làm Kaito nhớ lại lúc trước ở thành phố Yamabuki hắn
đã từng thấy một giấy thông báo về một con Persian hoang dã đã trộm cắp rất
nhiều thức ăn pokemon trong thành phố, theo thông tin thì nó là một pokemon
một mình, không có bắt gặp bầy Meowth nào khác xung quanh, điều này là rất kì
lạ vì đa phần mỗi con Persian đều là thủ lĩnh của một bầy Meowth.

Mà trong thành phố Yamabuki cũng không thiếu loại Meowth hoang dã tí nào, vậy
tại sao nó lại không có thu phục bọn nó làm đàn em, theo một số nguồn tin cho
biết thì con Persian này khá thông minh, nó có lẽ đủ thông minh để không bị
con người bắt được mà vẫn ung dung chạy trốn.

Từ những tin tức trên kết hợp với con Persian này làm Kaito cảm thấy có lẽ cả
hai đều cùng là một, phải biết thành phố Yamabuki cách đây cũng không xa, mà
con Perisan này lại có hệ thống hang động khổng lồ như vậy, không khó để di
chuyển giữa hai địa điểm xa nhau, hơn nữa ở cách con Persian không xa đó,
Kaito còn nhìn thấy vô số lon, bình đựng thức ăn dành cho pokemon khác nhau
nữa.


Pokemon: Chiến Đấu Tột Cùng - Chương #22