Rời Khỏi Thành Phố Yamabuki.


Người đăng: shaman

“Zoroark dừng tay, cả ngươi nữa Mismagiusi, hai ngươi lùi lại đi.” Vội vã dùng
tay che chở lấy chổ bị thương, Kaito cố gắng gượng dậy đi tới ngăn hai con
pokemon sắp ra tay với Natsume.

Kaito đi tới trước mặt nàng, mở miệng nói:

“Bất kể như thế nào, năng lực đặc biệt không phải dùng để tổn thương người
khác, tôi đã từng nghe một câu nói như thế này:”Năng lực càng lớn thì trách
nhiệm càng lớn.” Cho dù tôi có thắng cậu đi nữa thì chúng ta vẫn có thể trở
thành bạn bè với nhau mà.”

Đứng trước mặt Natsume, trong ánh mắt cảnh giác của hai con pokemon chỉ sợ
Natsume giở trò, Kaito vươn ra cánh tay của mình tới trước mặt nàng, quý hiếm
ôn hòa nở nụ cười muốn đỡ Natsume đứng dậy, thấy như thế Natsume có chút mờ
mịt nghi ngờ không biết tại sao, ngược lại có vẻ rất là moe.

Kaito biết thật sự Natsume rất đáng thương, nàng bẩm sinh sinh ra có siêu năng
lực chính là niềm hãnh diện của cha mẹ nàng, nhưng hãnh diện cũng đồng thời là
cơn ác mộng đối với Natsume, cha mẹ nàng luyện tập, chỉ dạy cho nàng rất tốt,
khiến cho siêu năng lực bên trong Natsume ngày càng tăng mạnh mà say mê trong
đó, nhưng người càng mạnh thì càng cô độc, cho nên Natsume mới muốn có một
người bạn để chơi bên cạnh, hay nói chính xác hơn là vĩnh viễn trở thành người
bạn bên cạnh.

Natsume có chút sợ hãi lại còn có điểm mù mịt, run rẫy đưa ra bàn tay ngọc,
hai cánh tay giao nhau cùng một chổ trên không trung, Kaito có thể cảm thấy
được sự run rẩy trong nội tâm của Natsume, đồng thời lại có chút mềm mại cùng
lạnh buốt, chắc là do tập luyện siêu năng lực lâu năm mà thành hậu quả.

Nói tới cũng trùng hợp, Zoroak tiến hóa lên vừa đúng lúc lĩnh ngộ một chiêu
mới, gọi là Calm Mind, chiêu này không chỉ có tác dụng với pokemon mà còn với
người thường, có thể xoa diệu tâm linh bị tổn thương, khiến cho người và
pokemon trở nên tĩnh lặng trở lại, chiêu này cũng có thể dùng với bản thân để
tự tĩnh tâm mình khi rơi vào hoảng loạn đối chiến với kẻ địch hoặc để tăng
cường sức tấn công của bản thân.

Bởi vì Natsume đang trong tình trạng tức giận và hỗn loạn nên hiệu quả của
Calm Mind càng trở nên rõ ràng hơn, nó đã đánh thức những ký ức thơ ấu về tình
cảm sâu bên trong lòng của nàng.

“Bạn…ư…” Lấp bấp nói không đầy đủ, Natsume có chút mừng rỡ cũng có chút tự ti
nói.

“Đúng vậy. Bạn bè.” Vẫn mỉm cười ôn hòa đáp, nhưng tay của hắn lúc này lại đặt
trên đầu Natsume, xoa xoa lấy mái tóc mềm mượt giống như thú cưng vậy, đúng
vậy thật mềm, không biết Natsume nuôi tóc như thế nào chứ Kaito sờ vào cảm
thấy thật thoải mái không muốn buông tay ra luôn ấy.

“Có thể…buông tay ra được không?”

Đối mặt với cái xoa của Kaito, Natsume có vẻ ngượng ngùng đỏ mặt nói, đồng
thời siêu năng lực phát động đem tay của hắn lấy xuống. Thay đổi thành một
dạng này, đừng nói là Kaito, ngay cả hai con pokemon sau lưng hắn cũng kinh
ngạc mở to mắt mình không dám tin được đây là cái tên đáng sợ khi nãy.

Bên ngoài trung tâm pokemon…

“Lần này thật sự cảm ơn cậu thiếu niên.”

Trước cổng trung tâm pokemon, cha và mẹ của Natsume đều đang vô cùng cảm kích
Kaito, sau khi khôi phục lại bình thường, việc đầu tiên Natsume làm là biến mẹ
mình trở lại thành người thường, mà người cha cũng hay tin cho nên rất gấp gáp
chạy về, vợ chồng gia đình lần nữa hạnh phúc tụ họp với nhau, điều này có được
cũng là nhờ Kaito cho nên hai vợ chồng rất biết ơn hắn.

Biết hắn bởi vì bị dính siêu năng lực của Natsume mà bị thương phải tới trung
tâm y tế chữa trị, nên hai vợ chồng rất lo lắng, cũng may đa số cũng chỉ là
vết thương ngoài da, chỉ cần băng bó lại là có thể tốt lành rồi, mà nhà huấn
luyện như Kaito thì chỉ có trung tâm pokemon là chổ để đi thôi nên cả nhà
Natsume ba người đều đợi sẵn ở cổng trung tâm từ trước.

“Không có chuyện gì đâu ạ. Cháu cũng chỉ đến khiêu chiến đạo quán thôi. Có thể
giúp đỡ được Natsume cũng là chuyện bất ngờ.” Kaito nghe thấy lắc đầu nói, xác
thực hắn đến đây chỉ có mục đích đó là khiêu chiến đạo quán Yamabuki mà thôi,
còn cứu được Natsume hay không thì chính hắn cũng không rõ nữa, nhưng có thể
xác nhận là hắn rất thương xót cho tình trạng của nàng.

Lúc này Kaito đã khôi phục lại tương đối rồi, khuôn mặt lại tiếp tục trở về vẻ
hơi lạnh bên ngoài như trước, dấu kín nữa khuôn mặt dưới cái khăn choàng khiến
cho không ai có thể nhìn thấy rõ biểu tình của hắn, bởi vì Zoroark đã tiến hóa
không có nhỏ như trước nữa cho nên hắn không để nó nghênh ngang ở ngoài suốt
ngày nằm trên vai hắn mà cư trú trong pokeball.

“Kaito, lần này rất cảm ơn cậu. Đây là huy hiệu hoàng kim, xin nhận lấy.” Nghe
được lời Kaito nói, nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh hai vợ chồng Natsume lên tiếng
nói, so với lúc trước một bộ lạnh như băng, bây giờ nhìn Natsume có sức sống
lên nhiều lắm, ít nhất cũng biết cười đùa.

“Cảm ơn.” Kaito thấy thế cũng không có khách khí, trước đó hắn đúng là đã đánh
bại Natsume cho nên lấy huy hiệu cũng không sao, từ trên tay Natsume nhận lấy
huy chương, Kaito cảm ơn nói. Nhưng lúc này nhìn thấy Natsume có vẻ là lạ,
giống như muốn nói gì đó lại thôi.

“Kaito…trước kia…cậu…có nói là mặc kệ thắng hay thua chúng ta đều trở thành
bạn bè của nhau…phải không?” Natsume mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn
kiên cường nói ra, nghe thế Kaito không khỏi sững sờ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
đỏ chót mang theo vẻ chờ mong, hắn rất khó có thể liên hệ hai người trước kia
và bây giờ lại với nhau.

“Nếu không được thì coi như thôi đi. Cậu cứ xem đây là một lời nói đùa vậy.”
Nhìn dáng vẻ của Kaito, Natsume không khỏi thất vọng nói, dù sao mang siêu
năng lực đồng nghĩa với khác người bình thường, đối với một số người nắm giữ
siêu năng lực bị coi là dị loại cũng không phải là số ít.

“Không…mình chỉ kinh ngạc cậu tại sao lại hỏi vậy thôi, chúng ta vẫn là bạn bè
mà. Đây.” Kaito nghe thế lập tức hiểu Natsume tại sao muốn hỏi như vậy, cười
nhạt mở miệng nói, đồng thời một ly kem mát lạnh không biết từ lúc nào đã cầm
đưa trước mặt Natsume.

“Đây là kem vị dâu tây mà tớ rất thích đấy.” Cầm lấy ly kem giơ trước mặt
Natsume, Kaito thản nhiên cười nói, thật sự là hắn cũng không phải thích nhất
vị dâu tây, chỉ bởi vì trong mình hắn lúc này còn không có vị khác ngon hơn vị
dâu tây của kem hiệu này nên hắn mới lấy nó ra.

Mà Natsume nghe thấy cũng lập tức sững sờ, nhìn người nam sinh trạc tuổi mình
trước mắt mà nở nụ cười mê người, vươn tay ra tiếp lấy ly kem, ánh mắt có chút
mê li nhìn Kaito.

“Như vậy tạm biệt.”

Nhìn xem cảnh sắc đang chiều dần, Kaito mang theo một tia không thôi chào tạm
biệt với một nhà Natsume. Natsume nghe thấy liền lộ ra một vòng thất vọng,
nhưng vẫn gật đầu tạm biệt.

“Aizzz!”

Một bên hai vợ chồng đều nhìn bóng lưng của Natsume mà thở dài, hai người làm
cha mẹ đương nhiên biết bây giờ Natsume đang nghĩ gì, nhưng mà làm người lớn,
có lúc vài chuyện của con nít không nên xen vào, cho nên hai người mới phải
thở dài như vậy.

Sáng ngày hôm sau, sau khi nghỉ ở trung tâm Kaito lại tiếp tục hành trình của
mình…

Rừng rậm luôn là nơi phân bố rộng lớn nhất ở Kanto này, đi lữ hành không thể
thiếu phải tiến vào trong rừng cây được rồi. Tuy nhiên vị trí cũng không có
cách xa lắm thành phố Tamamushi, chỉ có khoảng hai ngày đường là tới rồi.

Hôm nay cũng như thường lệ, khi trời dần chuyển sắc tối, Kaito đã dựng một lều
trại đơn sơ trong rừng, bày biện một ít dụng cụ nấu ăn đơn giản để chế biến
các loại thực phẩm từ thiên nhiên mà đám pokemon tìm được.

Còn riêng về đám pokemon của hắn, Zoroark, Beedrill, Grotle, Mismagius bọn nó
đều đã được phân cho phần thức ăn của riêng mình rồi, còn Sharpedo, bởi vì
quanh đây cũng không có hồ nước nào nên hắn không có thả nó ra.

Trong khi Kaito đang quay lưng mãi mê với việc nấu ăn, cả pokemon lẫn nhà huấn
luyện không chú tới, ở trong một bụi lùm cách đó không xa, một đôi mắt gian
xảo lấp lánh đang quan sát hết mọi thứ trong tầm mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên
một vệch cười gian xảo.

“Graaa.”

Hai tay bưng lên khay thức ăn dành cho pokemon một hơi nuốt vào trong miệng,
Zoroark liếm liếm môi vẫn còn thèm thuồng mà để ý những khay thức ăn khác xung
quanh khiến cho ba con pokemon còn lại đều cảnh giác nhìn nó, chỉ riêng
Mismagius vẫn phần mình mình ăn mà không quan tâm tới ánh mắt gian xảo của
Zoroark, bây giờ Zoroark tiến hóa rồi, chỉ có mình Mismagius có thể đánh ngang
với nó cho nên ba con pokemon khác cảnh giác với Kaito riêng chỉ có nó là
không.

“Graaa~~”

Thấy một màn này, biết mình không cơ hội ăn thêm rồi, Zoroark quay về phía
Kaito, hai mắt đáng thương kêu lên muốn xin thêm lương thực.

“Hết thức ăn rồi Zoroark, còn nữa, lượng ăn của ngươi hơi nhiều rồi đấy.”

Lạnh lùng thốt lên một câu cắt bỏ bữa ăn của nó như thế, Kaito tiếp tục công
việc chế biến thức ăn, bởi vì cũng chỉ có một mình hắn nên công việc khá nhanh
chóng và gọn gàng.

Nghe Kaito nói như vậy, Zoroark cũng biết muốn ăn thêm coi như vô dụng rồi,
trong tiếng cười khục khịch quỷ dị của Mismagius, Zoroark tìm một chổ bụi cỏ
thoái mái nằm lăn ra, hai mắt nhắm nghiền lại.

link Natume moe: http://i.imgur.com/tm8PY29.jpg


Pokemon: Chiến Đấu Tột Cùng - Chương #21