Hồi Sinh


Người đăng: minhloren

Bị hút vào thạch khắc về sau, Trần Côn cuối cùng mở mắt nhìn kỹ xung quanh.

Đây là 1 mảnh hư vô mờ mịt, nhưng đối diện hắn là một đóa nho nhỏ màu trắng
linh hồn bay lượn.

Thanh âm phát ra từ miệng vong linh kia:

-Trăm vạn năm đi qua, cũng có thể nhìn thấy nhân hình, nhưng sao lại là 1 thằng nhóc bạc nhược!

Trần Côn nhìn bay lượn trong không trung vong linh, đang dùng ánh mắt quái dị
nhìn hắn, rồi liếm môi, lắc đầu, tắc lưỡi. Hắn cảm thấy trên người vong linh
này, 1 tia khí tức kinh khủng đè ép hắn đến muốn khó có thể thở. Hắn run
rẩy,chắp tay hướng Vong linh kia :

-Tiền bối, người hẳn là một cổ thần xa xưa, là ta mạo phạm ngươi giấc ngủ. Liền hiền tại, ta lập tức rời đi nơi này.

Vong Linh kia lắc đầu, nói:


  • Trăm vạn năm có 1 người, để ngươi đi, ta liền lai tiếp tục 100 vạn năm tuệ
    nguyệt vây kín trong thạch khắc ư?

Khi nói chuyện, 1 đạo hắc khí đã câu dẫn, nối liền linh hồn Trần Côn cùng vong
linh kia.

-Phệ.

Vong Linh quát 1 tiếng, linh hồn Trần Côn lâp tức hướng linh hồn dần dần bị
thôn phệ.Trần Côn không cam tâm gào lên, đánh ra loạn nháo võ kĩ, nhưng hắn
đang ở dạng linh hồn, nên cũng chỉ làm chậm 1 chút. Sau đó triệt để mất đi
thanh âm.

Dung hợp về sau thân ảnh vong linh kia dần dần lộ rõ.

Phục Linh.

Hắn nhìn một chút không gian xung quanh, cười nhạt:


  • Vạn năm qua đi, không nghĩ một ngày có thể thoát ly nơi này.

Hắn điều chỉnh linh hồn cho giống Trần Côn khí tức, hướng Thạch Khắc giới môn
bay ra.

Bành.

Linh hồn hắn từ Thạch khắc bay ra, nhập lại vào Thân thể Mi tâm.

Hắn hít một hơi khí hậu, tham lam hấp thụ xung quanh linh khí, giống kẻ ăn mày
một năm được 1 bữa no say 1 dạng. Hắn nhìn xuống thân thể này, đồng thời thôn
phệ linh hồn Trần Côn sau, hắn cũng nhận được trí nhớ của hắn.

Đang bị đuổi giết a.

-Dựa vào thân thể này, Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách thôi.

Hắn lầu bầu, cũng bất đắc dĩ lão thiên tại sao gửi cho hắn 1 bộ thân thể, mà
tu vi ngộ tính thể chất đều là bét giai.

Tất nhiên hắn có lực lường trong Thạch Khắc này, Trăm vạn năm qua, hắn cùng
thạch khắc, từ lâu đã tâm thần tương thông. Muốn mượn chút lực lượng cũng
không phải không thể, chỉ là thân thể này, muốn chống chịu Thần Chi linh lực,
dù là 1 hạt bụi, cũng đủ hắn hôi phi yên diệt.

Hắn lắc đầu, có lẽ chỉ có thể dùng cách thử 2,kích hoạt hang động này trận
pháp

Phải biết trước kia phong ấn hắn xuống đây Trầm Bích nữ nhân kia có lưu lại 1
tòa trận Pháp, phòng ngừa hắn trốn thoát Thạch khắc ra ngoài.

Trăm Vạn năm qua đi, trận Pháp đã suy nhược đến tận cùng trình độ, tùy thời có
thể hư mất.

Đương nhiên, còn có thể sử dụng, và dùng trấn sát Nhân Văn cảnh, có lẽ nói dao
mổ trâu cắt tiết gà còn hơi quá.

Bên trên vang xuống tiếng người:

-Sư huynh, tên Trần Côn kia, hẳn là leo xuống hang động này.

-Hừ, theo ta quan sát, động này cũng có tận cùng, có lẽ của 1 con yêu thú nào đó đào rồi bỏ lại.

-Nhiều lời như vậy làm gì, chúng ta trực tiếp lao vào bắt hắn, đoạt bảo vật.

Tiếng của Tử La giáo người truyền xuống, hiển nhiên không sớm thì bọn chúng
cũng sẽ xuống tới đây.

Phục Linh như cũ trấn định, một tay ấn phiá mặt đất, 1 tay chạm vách đá, khẽ
quát:

-Thực Nhân Huyễn Thần trận.

Lập tức, 5 đạo ánh sáng, như ẩn như hiên bao phủ hang động này.

Vừa lúc này, hơn 10 đạo thân ảnh là Tử La Giáo người phi xuống, tên Tử La tộc
1 kẻ cầm đầu, có tu vi Nhân Văn Hậu kỳ, nhìn Phục Linh lạnh nhạt nói:

-Giao xuống trên người ngươi tài phú, binh khí, ta cho ngươi thống khoái.

Hắn cùng Tử La giáo người cùng 1 suy nghĩ, Phục Linh, hôm này, là 1 kẻ chết
khôg thể nghi nghờ.

Phục Linh lạc đầu nói :

-Chết, hẳn là phải có nhưng, không có ta.

Hắn đưa tay, vạch 1 đạo ấn quyết.

Khai.

Lập tức, Tử La giáo người toàn bộ đều thấy 1 đoàn sương mù mờ mịt, mang theo
Phục Linh, bao phủ biến mất hoàn toàn.

Sau đó,từng kẻ từng kẻ một, bị tách rời đến từng vị trí khác nhau, rơi vào 1
đoàn mê thất.

Tử La giáo một vị Nhân Văn Trung kỳ, bỗng tháy trước mặt 1 đóa hỏa liền thánh
dược, liền mừng như điến bắt lấy.

Sau đó, hắn lấy cánh tay đưa sang ngắt lấy, phát hiện gốc linh dược này vậy mà
cứng cáp, lập tức thôi động đoản đao, cắt xuống gốc linh dược, bỏ vào miệng
nhai ngấu nghiến.

-Thật Thơm, thật ngon, thật ngọt, a a a, ta muốn nữa.

Hắn cũng không biết, cái mà hắn nhìn là linh dược kia, là tay 1 vị khác Tử La
giáo tu sĩ người.

Những tên khác cũng đều chìm trong huyễn cảnh, tự lấy đoản đao cắt lấy thân
thể kẻ khác, nhai ngấu nghiến, nhìn liền muốn đặc sắc máu tươi kinh dị.

Phục Linh đã sớm bay lên miệng hang động, nhìn xuống phía dưới kia tiếng người
kêu gào, tiếng đao kiếm, cũng một bộ không liên quan đến mình rời đi,đồng thời
kích phát cửa hang tàn trận phong bế lại, phòng có kẻ tò mò phát giác.

Sau đó hắn kiểm tra trên người tên Trần Côn này, đúng là có 1 bút tài phú
không nhỏ, bảo sao những tên kia đều muốn thổ phỉ 1 dạng muốn cướp đoạt hắn.

-Cũng khoảng 10vạn Mai Kim tệ, cũng có thể dùng để mua sắm chút gì đó.

Đương nhiên so với hắn trước kia Thần minh, số tiền này đồng dạng so kẻ nghèo
mạt rệp còn muốn nghèo.

Nhưng hắn kiểm tra 1 đoạn trí nhớ, phát hiện Trần Côn thân phận cũng không
tính quá thấp, bất quá thú chơi hơn tu luyện, khiến hắn trong Trần Tộc điạ vị
rớt thê thảm.

Hắn cũng nhận được trí nhớ chiều nay, sẽ phải tu luyện Hổ Phong Trảo 1 dạng võ
kỹ, tu đến tiểu thành biểu hiện cho 1 vị sư thức của Trần Côn thân phận này.

-Trước tình hình hiện tại, tạm thời dùng thân phận này đi

Hắn thực lực hiên tại, muốn tìm Cửu Thần trả hận, cũng tựa 1 hạt bụi muốn lay
chuyển 1 ngọn núi.

Đồng thời hắn thoát ra Thạch khắc sau, muốn mượn của nó lực lượng, lại vô Pháp
câu thông.

Có Chút quỷ dị.

Hắn cũng đành vứt lại sau đầu, bắt đầu phi hành về Trần Phủ, trên đường 1 nửa
quan sát xung quanh, 1 nữa tu luyện Hổ Phong Trảo bộ quyền Pháp kia.

Tuy không có nhục thể nắm tu vi trước kia, nhưng kinh hồn lai nắm kiếp trước
đạo ngộ tính, trí tụê. Nên cầm hổ phong trảo nghiên cứu về sau ,liền hoàn mỹ
chỉnh đốn nó đến hoàn hảo.

Hắn vẫn như cũ phi hành, tay lại cô lại 4 vuốt 1 dạng liên tiếp trảo xuống.

Bành bành

Mặt đất lưu lại mấy đạo chỗ sâu vết trảo dọc theo hắn đường đi, phá toái hết
10 dặm liền mới ngừng.

-Cũng muốn tiếp cận đại thành, hẳn có thể thông qua tên kia kiểm tra đi.

Hắn châmn rãi trở lại Vương phủ, vào tòa động phủ của mình bắt đầu kĩ càng
phân tích thân thể này.

-Thể chất này, không thể tiếp nhận hắc ám lực lượng trong thể nội, liền nói hiện tại vô phương tu luyện hắn mạnh nhất hắc ám thể chất.

"Đành lùi một bước vậy".hắn thầm nghĩ, trong đầu lục lọi kiểm tra lại 1 bộ tu
luyện thân thể phù hợp.

-Ám thể.

Ám thể, cũng là thấp nhất hắc ám thể chất, nhưng như cũ sớm có hập thụ dung
nhập kẻ khác nhục thể. Chỉ cần có thuộc tính, liền có thể tìm cách cướp đoạt.

Đồng thời hắn cải biến thêm lai Hổ Phong Trảo, kết hợp với các võ kỹ Nhân phẩm
cấp mà hắn biết, cuối cùng đặt lại là Ngũ Hành bạch hổ trảo.

Hổ không trảo, trảo ra phong nhận, ngủ hành bạch hổ trảo, không chỉ có ngũ
hành chi lực, còn có thể hư huyễn ra bạch hổ thần thú.

Hắn vỗ xuống 1 chưởng, 1 con bạch hổ cao đến 3 mét vọt ra, thân thể bao trùm
ngũ hành lực lượng vậy mà đụng sập nửa tòa động phủ của hắn.

-Khá cường đại lực lượng.

Hắn gật đầu, có chút thành tựu sau bao nhiêu năm giam cầm. Ngày mai lại tiến
tới cho lão đạo kia khảo nghiệm, đồng thời nhờ hắn tạo lại động phủ.

(Viết bằng smart phone đúng là mệt chết các đạo hữu ơi) :'


Phục Linh Ký - Chương #2