100 Vạn Năm Sau


Người đăng: minhloren

-Thả ta ra, cùng ta công bằng đại chiến 3vạn hiệp.
Phục Linh gầm lên, thân thể hắn là 1 bộ khổng lồ cự nhân cao vạn trượng, xuyên
thấu là 27 đạo Thánh quang, phong ấn hắn mạnh nhất sức mạnh : bóng tối.
Một trong 9 kẻ đang điều khiển Thánh quang lạnh lùng buông 1 câu:
-Còn muốn đơn đả độc đấu, ngươi lần này, đã không còn cơ hội thấy ánh sáng.
Thân thể bọn hắn bao phủ trong quang mang màu vàng, không thể nhìn rõ chân
dung.

-Nếu trách, cũng chỉ trách ngươi quá tự đại, hung danh lan xa, để chúng ta phải tự mình trấn áp.


  • Không nhiều lời với tên ma đầu này, trực tiếp oanh sát hắn.

1 vị trên người mang so với những người khác còn muốn nồng đậm, quát lên:


  • Thiên Trấn Nhị Thập Thất Thần Quang.

Trên 9 người bọn họ tay kết linh ấn, kết nối lại với nhau. 27 đạo Thần Quang
phát ra ánh sáng kinh khủng, bao trùm Phục Linh thân thể khổng lồ vào trong.

-Vô ích, các ngươi không giết được ta, càng không phá được ta Hắc Ám quỷ thể.

Nằm bên trong Thần Quang, Phục Linh thanh âm vang ra, như ché giễu 9 đại chư
thần hành động vô nghiã.

Vị cầm đầu chư thần lắc đầu:

-Hiện tại không thể, sau này có thể, Tấm thạch khắc này có thể phong ấn linh hồn ngươi mãi mãi không thể thoát ra. sau lại đem ngươi hôi phi yên diệt cũng không quá muộn!

Quang mang tản đi ,Phục Linh liền đã không thấy, chỉ còn 1 tấm thạch Khắc phát
ra hắc sắc dị quang.

-Chúng ta cần 1 người, trấn giữ và trấn áp vật này.

-Liền để ta đi, dù sao ta có Liệt nhật thể chất, cũng có thể áp chế hắn Hắc Ám một chút.

1 giọng nữ tử thanh âm nhẹ nhàng lên tiếng.

Chư Thần nhìn qua nàng, cũng gật đầu:

-Liền để Trầm Bích Thần nữ đi.

8 đạo ánh sáng biến các phương hướng bay đi.

Trầm Bích thần nữ cầm tròn tay thạch khắc, khẽ cười :


  • Cũng lại có 1 ngày, ngươi, lưu lạc đến tay ta,mặc cho ta nắm ngươi số mệnh.

Nàng càm thạch khắc, tay bắn 1 đạo thần quang, đưa nó đánh bay đến 1 tòa thế
giới khác.

-Còn muốn nhìn ngươi có bản sự thoát ra nó không!

.....................................

Thanh Hà giới,Thiên Vân quận, Trần Vương phủ.

1 đạo bóng người đang luyện quyền pháp trong hậu viện, là Trần gia thất tử
Trần Côn.

Hắn múa vài quyền, liền dừng lại lầu bầu:


  • 1 bộ Trung Phẩm Hổ Phong trảo, cũng kêu ta tu luyện, phụ thân cũng quá coi
    thường ta.

Hắn 1 bộ 14 tuôi,công tử bột 1 bộ dáng, tu vi cũng là Nhân Văn sơ kỳ, cũng
tính là có căn cơ võ đạo, nhưng do quá lười biếng ham chơi, nên thân thể bạc
nhược so thường nhân không tính cường là bao

Hắn phi thân muốn trốn ra Trần Vương phủ đi ngạo tiếu cùng những kẻ mà hắn coi
là bằng hữu đến tửu lầu chơi gái, uống rượu.

1 giọng quát lạnh khiến hắn lập tức dừng lại:

-Côn Nhi, quyền Pháp ta giao cho ngươi, đã tu luyện đến bao nhiêu thành liền đã muốn bỏ dở.

Đây là sư phụ hắn Trần Quốc, một mực đứng coi hắn tập luyện ,thấy hắn bỏ đi
thì lập tức đuổi theo. Hắn nhận nhiêm vụ trông coi Thất công tử, đồng thời
truyền cho hắn công Pháp, để lần này Trần phủ khảo luyện, cũng có thể kiểm 1
chút khen thưởng.

Trần Côn bĩu môi, giọng coi thường:

-Chỉ là 1 bộ công Pháp tầm thường, cũng muốn bản công tử tu luyện, nguoi trước đi nói với phụ thân ta, muốn thì giao cho ta Giao Long quyền, ta se cân nhắc tu luyện.

Hắn một bộ cao cai tại thượng, không coi Trần Quốc la mình sư phụ, chỉ coi như
nô bộc đồng dạng, để lại 1 câu liền phi thân ra Trần Vương phủ.

Trần Quốc nhìn theo bóng hắn, cười nhạt.

-1 tiểu tử cuồng vọng tự đại, Trần Hưng gia chủ nào coi ngươi đến mức cho Giao Long quyền, 1 bộ Hổ Phòn trảo, đã là gia chủ coi trọng ngươi có thể tu ra Nhân Văn cảnh.

Hắn đích thực đối với vị này thất công tử quá mức xem thường, nếu 6 vị huynh
đệ khác của hắn tiềm lực đều coi là nhất giai, hắn cũng chỉ coi là thượng
đẳng. Nếu không vì 1 chữ công tử này, hắn thật muốn 1 chưởng chụp chết Trần
Côn.

Trần Côn đi ra Vương phủ sau, hướng về 1 Tòa tửu điếm tên là Ngụy Cầm lâu.

Hắn bước vào sau, tửu điếm truyền ra 1 tiếng cười nhẹ nhàng:

-Thất gia, ngươi hôm nay có đại sự gì, giờ này mới đến.

Trần Côn nhìn chằm chằm thân hình mảnh khảnh, eo thon, chân ngọc đều lồ lộ
tròn mắt hắn, liền đưa tay nhào tới muốn đem vị nữ nhân này ôm lấy.

Mỹ Nữ khẽ cười, dễ dàng tránh thoát bàn tay tham lam của hắn, thanh âm như
chuông nói;

-Thất Gia chớ vội, các vị bằng hữu của ngươi, đang tại đợi ngươi trên lầu các.

Mỹ nữ này, tên Ngọc Thanh. Chủ của Ngủy Cầm Lâu Tửu điếm, cũng chỉ là 16 tuổi
1 bộ, nhưng nàng khí chất, không phải Trần Côn có thể so với.

Vồ hụt về sau, hắn nhìn về phía mỹ nừ hừ một tiếng, trực tiếp đi lên lầu các.

Mỹ nữ thu hồi dáng tươi cười, nhìn hướng hắn đi, nhiều lên một tia khing
thường.

Hắn lên lầu, bên phải vang lên 1 tướng cười khả ố:

-Trần ca, ngươi mau lại đây, có hai mỹ nữ cùng ta tiếp rượu, làm thơ, cuộc sống này còn muốn gì khác.

Lên tiếng là 1 tên béo mập mạp, tên Vân Sơn, tay hắn đang trên 1 vị mỹ nữ làm
loạn, miệng vừa uống rượu nói.

Trần Côn đi tới, ánh mắt lộ vẻ tà dâm, nhin mỹ nữ rồi lại nhìn về bên trái tên
gầy nói:

-Lão nhị, ngưoi cũng không nên ở đây, làm trò thác loạn.

Tên Lão nhị kia, gọi Bị Căn, hắn đang vực mặt vào 1 mỹ nữ tô phong mà hít hà.

Trần Côn cũng gia nhập vào đoàn thác loạn này, chừng 2 canh giờ sau 3 kẻ lui
ra Ngụy Cầm Lâu. Tiền, đương nhiên hắn phải trả.

-Trần ca nha, vị kia mỹ nữ cũng thât là mỹ vị, lần sau chúng ta lại yêu cầu nàng, cùng chúng ta 3 người.

Tên mập Vân Sơn cười hắc hắc, trong đầu còn nghĩ đến màn thác loạn vừa rồi.

Trần Côn gật gù, cũng đã khá say:

-Được, lần sau lại gọi nhiều hơn mỹ nữ, chúng ta một lần vui vẻ nhớ mãi.

Ba kẻ lang thang vào 1 đoạn văng người, vừa đi vừa gây ồn ào cả một khuôn
đường.

Bỗng phía trước truyền đến 1 đạo âm trầm tiếng cười:


  • Trần Gia công tử, trên người bảo vật hẳn không ít, có thể giao cho chúng ta
    Tử La giáo mượn dùng 1 chút được không a?

Hơn 6 tên tay cầm đoản đao, đều là nhất giai hạ đẳng võ khí, cũng có chênh
lệch lớn so với bình thường vũ khí của phàm nhân.

Trần Côn hừ 1 tiếng, quát:

-Dựa vào các ngươi, cũng muốn ngăn bổn công tử, hừ, Vân Sơn, Bị Căn, chúng ta liên thủ, cho bọn hắn biết cái gì gọi tam hoa tam công tử.

Nhưng 2 tên kia nghe Tử La giáo, đã sợ mất mật, làm gì còn dám chiến đấu, bọn
hắn dù sao cũng chỉ là phàm nhân, đi theo Trần Côn, khoác lác cái gì Nhân Văn
hậu kỳ, đơn giản chỉ là muốn đi theo hắn ăn uống, chơi gái không mất tiền,
chúng kêu lên:

-Các vị Tử la giáo đại nhân, chúng ta không biết tên này, chỉ là cùng hắn đồng dạng đi ăn uống cung đường mà thôi.

Mấy tên Tử La giáo thì trên măt cương cương đắc chí, nói với 2 tên kia:

-Cũng cho ngươi thức thời, lập tức dập đầu mười cái, có thể cho bon ngươi cút.

Vân Sơn, Bị Căn nào còn quan tâm bộ dạng, lập tức dập đầu 10 cái, rồi như chó
nhà có tang đồng dạng chạy đi, không dám quay lại nhìn Trần Côn 1 cái.

Trần Côn mằt như muốn móc ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn phương hướng bọn hắn
chạy đi.

Tử La giáo nhìn lại phía Trần Côn cười mỉa mai:

-Ngươi 2 vị huynh đệ, đúng là đáng kết giao, đáng kết giao nha.

Trần Côn sợ hãi hướng phiá ngoài chạy đi, vì phiá trong, đã bị 10 tên Tử La
giáo vây quanh.

Tên cầm đầu kia cười lạnh, phân phó thuộc hạ:

-Đuổi hắn ra ngoài thành xa một chút, chúng ta giết hắn xong, có thể ngụy trang yêu thú giết chết, nhớ đừng đánh thân thể, có lẽ trên người hắn có nhiều báu vật.

Trần Côn chạy thục mạng, nhưng những tên Tử La giáo vẫn như cũ đuổi cách hắn 5
trượng phía ngoài.

-Không hổ là Trần gia thất công tử, bản lĩnh chạy trối chết cũng không tệ.

-Hừ, muốn so cẩu thí còn nhanh, thật không thể lường.

-Trần công tử a, giao trên người ngưoi bảo vật, có lẽ chúng ta cho ngươi 1 con đường sống.

Trần Côn chạy phiá trước nghe hết những âm thanh này.

Lừa ai thế, giết người đoạt bảo là chuyện rất binh thường, có kẻ diên nào lại
để kẻ mà hắn cướp đoạt có cơ hội thoát đi, sau này lại tìm bọn hắn phiền toái.

Chạy đến rừng sau, hắn phát hiện 1 tòa hang động. Nhìn phiá ngoài nhỏ hẹp, có
thể là của 1 loài Mãng xà, Độc công nào đó, nhưng hiện tại hắn không có lựa
chọn.
Nhảy xuống hang động, hắn lại phát hiện sâu không thấy đáy, hắn rút ra 1 thanh
đoản kiếm, cắm vào trên vách tường, từ từ trượt xuống.

Nhưng do hang động quá sâu cuối cùng thanh kiếm vẫn không trụ được, mắc lại
trên vách đá.

Hắn rơi bịch xuống 1 nền đá lạnh lẽo, cơ thể như muốn vỡ ra đồng dạng.

Hắn mất hơn nửa ngày mới có thể ngồi dậy, nhìn lại hang động, 1 màu tối đen
bao phủ.

Trên phía một miếng đá trung tâm gần nơi hắn đứng, 1 miếng thạch khắc cổ xưa,
phát ra 1 chút tia sáng nho nhỏ nằm đó.

Hắn tò mò, đưa tay lại cầm xuống miếng thạch khắc, thử đưa vào 1 chút khí lực,
truyền vào bên trong miếng thạch khắc.

Dù hắn chỉ là Nhân Văn 1 dạng sơ kỳ, nhưng Khí lực lại cũng có 1 chút. Khí lực
vào sau, trên thạch khắc vậy mà bắt đầu sáng lên, khí lực chạy theo đường vân
quỷ dị, tạo thanh hình 1 con dị hình quỷ thú.

Sau đó,1 đoàn hắc sắc quang mang lóe lên, đem hắn kéo vào trong.


Phục Linh Ký - Chương #1