Trần Ngọc Dao


Người đăng: MonsterALVH

Tại một vùng sơn mạch rừng rậm hoang vu, phía xa là một thác nước đổ ầm ĩ,
ngồi cách đó không xa bên cạnh dòng suối nhỏ là Bùi Tranh, trên người hắn máu
me đầm đìa, nhưng khí tức trên thân thì không ngừng bị kéo lên từ trong suy
yếu.

Mấy canh giờ về sau, Bùi Tranh từ trong nhắm mắt tĩnh tọa bừng tỉnh dậy, trên
người hắn y phục rách nát, tóc tai có chút bù xù, có thể đôi mắt hắn lại không
còn màu đỏ như trước, thay vào đó là một con ngươi đen kịt, như ẩn như hiện
tinh không mờ ảo.

" Cuối cùng cũng khôi phục đỉnh phong " Bùi Tranh hài lòng cảm thụ lại khí tức
cùng thể nội khôi phục, nhưng bất quá hắn cũng rất tức giận.

Bùi Tranh sắc mặt khó coi, tại cảm nhận bên trong một huyệt đạo ẩn bị phong bế
lại, để hắn vô cùng tức giận, hắn muốn đã thông lại huyệt đạo này, đơn giản
liền cần một số thời gian mới có thể thực hiện.

Trên thực tế, những huyệt đạo ẩn này bên trong bích chướng dày đặc, cần đến
thời gian ngưng tụ chân khí khổng lồ mới có thể đã thông, không như những
huyệt đạo bình thường kia.

Mà theo Bùi Tranh phong bế một đạo bên trong, trên thân hắn thái cực khí tức
cũng theo đó biến mất, chỉ có người sở hữu 365 huyệt đạo viên mãn đã thông,
như vậy mới có thể tự thân sinh ra thái cực chân khí.

Cũng tỉ như thế, Bùi Tranh hắn muốn tu luyện Bát Môn Đạo Pháp, trước hết cần
phải có thái cực, sau đó đã thông 14 kinh mạch, từ đó thái cực sinh lưỡng
nghi, lưỡng nghi ở đây là Âm Dương nhị khí.

" Chỉ có thể về sau bất đắc dĩ đã thông lại " Bùi Tranh thầm nhủ một tiếng,
chuyện đã phát sinh ra, bây giờ cho dù hắn có than phiền gì đi chăng nữa cũng
không phải là cách hay.

Cuối cùng nửa ngày về sau ban đêm trời tối trong trầm mặc, Bùi Tranh con ngươi
tinh không mở ảo bình tỉnh lại, chuyển ánh mắt tới nữ tử giả nam nằm dưới gốc
cây một bên.

Dưới ánh trăng, chiếu sáng khắp toàn bộ đại địa, tựa như có ánh trăng phụ họa,
nữ tử này càng là xinh đẹp tuyệt trần, thế nhưng trạng thái của nàng cũng
không được tốt cho lắm.

Nhưng cũng may dưới Bùi Tranh truyền tới một chút chân khí, nữ tử trên thân
khí tức cũng bình ổn lại, có thể tự động hấp thu từng chút thiên địa chân khí
tới chữa thương, mà trường hợp này phải cần rất lâu.

Bùi Tranh nhìn tới nữ tử, não hải nhịn không được, lóe lên một tia ý nghĩ, nhớ
tới cảm nhận ôm lấy đối phương, bản thân không hiểu sinh ra một loại thoải mái
đến cực hạn, để hắn tất cả não hải chăm chú ý nghĩ tiến tới sờ lên da thịt nữ
tử.

" Cũng chẳng sao a, dù sao đối phương hôn mê, mà nơi đây lại thâm sâu quỷ
cốc... chắc chắn quỷ không hay thần không biết " Bùi Tranh trong do dự, lập
tức cắn răng, chậm rãi tiến tới nữ tử phụ cận, nâng lên cánh tay phải, vuốt ve
đôi má nàng.

Giờ khắc này trên thân nữ tử thương thế đã giảm một chút, thể nội sinh ra ấm
áp khí tức, không còn lạnh lẽo như trước, vì thế lần này cảm thụ, để Bùi Tranh
hô hấp có chút dồn dập.

Vén lên mái tóc mềm mại che khuất khuôn mặt, hiện ra dưới ánh trăng, trước mặt
Bùi Tranh, thực sự là quá đẹp nữ tử, nói đơn giản đi ra chính là, xinh đẹp tới
hoàn mỹ nhan sắc.

Có thể hết lần này tới lần khác, hắn ánh mắt không nhịn được nhìn xuống dưới,
những đường cong thân thể như muốn chiếm đóng đôi mắt Bùi Tranh, nhưng tất cả
bị hắn gắt gao kiềm chế.

Hắn cho rằng đây là một chuyện không tốt, nếu không may bị người nhìn thấy,
chắc chắn thân bại danh liệt... hơn nữa đối phương trọng thương, nếu mà làm ra
tới, tất nhiên sẽ là người vô cùng thất đức!!.

Bùi Tranh trong lòng vung ra tạp niệm, đáy lòng thưởng thức, bàn tay từng ngón
vén lên mái tóc, lộ ra dung nhan hoàn mỹ nữ tử không ngừng vuốt ve, sau cùng
nhẹ giọng một câu " Thực sự là quá đẹp "

Đánh giá về sau, hắn đang muốn thu tay lại đi tu luyện, nhưng giờ khắc này nữ
tử con mắt mở ra!.

Bùi Tranh lập tức phát hiện, khuôn mặt biến sắc, não hải ông một tiếng, toàn
thân cứng ngắc, ý thức trở nên luống cuống, tựa như tất cả suy nghĩ cùng phản
ứng của hắn tại một khắc này... đình trệ.

Nữ tử mở mắt về sau, đôi mắt phượng đen kịt long lanh toát ra vẻ giận dữ cùng
xấu hổ, khuôn mặt trắng bệch trực tiếp trở nên ửng đỏ, đặc biệt là cảm nhận
bên gò má của mình... thế mà bàn tay Bùi Tranh đang đặt lên.

" Ngươi ... " Cảm nhận bàn tay Bùi Tranh truyền tới nhiệt độ, nữ tử khuôn mặt
càng thêm ửng đỏ, xấu hổ quát một tiếng, thế nhưng nàng não hải lúc này cũng
khó mà thốt ra lời nói.

Bị một câu nói nữ tử đánh thức tỉnh lại, phát hiện trường hợp cực kỳ không ổn,
Bùi Tranh sắc mặt biến hóa không ngừng, vội vàng thu lại bàn tay, thân thể
nhanh chóng bắn lùi lại, vội ho một tiếng.

Một bên nữ tử bị Bùi Tranh phản ứng, càng thêm xấu hổ, ánh mắt sắc bén phát
hiện quần áo mình một chút bị rách nát lộ ra thân thể ngọc ngà, trên đó còn mơ
hồ cảm nhận được khí tức của Bùi Tranh lập lòe, hết thảy để nàng nội tâm cuồng
loạn.

Mà hiển nhiên, nàng từ nhỏ chưa từng bị nam tử tiếp xúc qua thân thể, trừ phụ
thân của nàng, giờ khắc này cảm nhận được trên những vụ trí kia tản ra Bùi
Tranh khí tức, càng là có hơi ấm lưu lại, cái này để nàng thân thể khẽ run
rẩy.

Giống như không dám tiếp xúc ánh mắt của hắn, nàng quay mặt đi hướng khác, cố
gắng để tâm tình bình tĩnh lại một chút!.

Phát sinh này, trong nháy mắt bầu không khí trở nên xấu hổ kiềm chế, Bùi Tranh
trong lúc đó cũng ẩn ẩn sinh ra một chút hối hận, đối phương dù sao cũng là nữ
tử, hơn nữa mơ hồ thân phận cực cao, nếu không may bị nàng ghi hận, như thế
liền khổ.

" Đáng chết, tại sao đạo tâm của ta lại không kiên định như vậy " Bùi Tranh
trong lòng kêu khổ, thầm mắng chính mình đạo tâm, nhưng tất cả cũng chỉ bị hắn
nói một mình trong lòng.

Thời gian dần qua, bầu không khí cuối cùng đã ổn định một chút, Bùi Tranh dựa
vào lá gan chó lớn, vội ho một tiếng, quay người như muốn giải thích, thế
nhưng hắn quay ngươi người lại một cái, lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh như băng
của nữ tử đang nhìn chằm chằm.

" A... ta... cái này " Bùi Tranh rùng mình một cái, nhìn đến ánh mắt đó, tựa
như vạn năm hàn băng, mãi mãi không thể hòa tan, càng là bên trong có một chút
sát cơ lập lòe, trực tiếp để Bùi Tranh trong hãi hùng khiếp vía lắp bắp lời
nói.

Trước Bùi Tranh biểu hiện cổ quái, nữ tử này thủy chung không một lời nói,
thủy chung dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, giống như bây giờ nàng không trọng
thương mà nói, liền trực tiếp lao tới một chưởng vỗ bạo Bùi Tranh.

Bùi Tranh hơi có chút chột dạ, tự hành điều chỉnh não hải bình tĩnh, áy náy
cùng vô tội nói một câu " Cái kia, chỉ là trên mặt ngươi có vết bẩn... về ta
không có ác ý đâu "

Có thể nữ tử trên mặt vẫn còn nguyên ánh mắt kinh người này, Bùi Tranh nhìn
thấy, trong lòng vô cùng khẩn trương, đại não cũng tại thời khắc này bị hắn
điên cuồng vận chuyển.

" Hơn nữa trong lúc cứu ngươi... ta không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm
ngươi, ôm a " Bùi Tranh nói ra toàn bộ sự thật, trong đó có một chút ẩn tình
bị hắn khơi mào nói tới.

Nghe Bùi Tranh khơi mào xấu hổ tràng cảnh, nữ tử không nhịn được có chút phẫn
nộ, thế nhưng dù sao hắn cũng cứu nàng, đó là trường hợp cực kỳ bất đắc dĩ,
ánh mắt nàng lúc này cũng trở nên một chút ổn áp.

Thế nhưng nhìn khuôn mặt có chút ngây thơ Bùi Tranh trong sự khẩn trương cùng
âm tình bất định, nàng trong lòng lại là buồn cười, thế nhưng ngoài mặt bị
nàng toàn bộ kiềm chế, nếu như Bùi Tranh lập tức đi xa mà nói, nàng đã há
miệng cười lên.

Đôi khi nàng lại nhìn lên toàn thân chật vật dính máu tươi Bùi Tranh, hơn nữa
lúc trước nàng hôn mê, có thể ý thức đã mơ hồ thức tỉnh, cảm nhận được Bùi
Tranh có ba động, nhưng hắn cũng không làm vây.

Đáy lòng nàng lúc này không hiểu lại có một chút ấm áp an toàn, đôi mắt lạnh
lẽo nhắm lại, khi nàng mở ra về sau, xuất hiện nhiều hơn trong đó là một tia
nhu hòa.

" Cảm ơn ngươi cứu ta " Nữ tử ánh mắt lạnh lùng mà nhu hòa càng có chút đạm
mạc, hơi hơi tránh đi, cúi đầu xuống bấm móng tay, nhẹ giọng nói một câu.

Bùi Tranh kinh ngạc, phát hiện nữ tử này thế mà không có ích kỷ như vậy, càng
là người có tình cảm, dù nhìn nàng tựa như ma nữ thật sự, nhưng đối nhân xử
thế hay là quá tốt đi.

" Chỉ là tiện tay " Bùi Tranh trong lòng cảm khái, khẽ cười cười nói một câu.

" Ừm ... " Nữ tử nhẹ rên một tiếng, có thể lại nghẹn ngào lời nói, trầm mặc
đi.

Hai người tức khắc cũng là trầm mặc, thật sự là bọn hắn không có quen biết gì
lẫn nhau, không thể có chuyện gì để nói.

Mà Bùi Tranh từ lúc phụ thân phụ mẫu hắn qua đời ngày ấy, bản thân trở nên
trầm lặng hơn nhiều, cuộc sống khá là nội tâm, hết thảy không muốn nói nhiều
phiền phức.

Về phần nữ tử, nàng từ xưa đến nay, tính cách lạnh lùng, thường ngày làm việc
tựa như ma nữ, không mấy khi tiếp xúc với nam nhân nói chuyện, trừ phụ thân
nàng.

Cho nên thời khắc này, hai người lại tiếp tục bộc phát ra xấu hổ chi ý!!.

" Ta tên là Trần Ngọc Dao " Cuối cùng nữ tử vẫn là giảo hoạt một chút, chậm
rãi nói tên chính mình.

" Ta tên là ... Bùi Tranh " Bùi Tranh tiềm thức rất là nhạy bén, vội vàng nói,
thế nhưng hắn nói đến chữ Bùi về sau, hơi dừng lại một chút.


Phong Thần Diệt Đạo - Chương #15