Đại Bạch


Người đăng: MonsterALVH

Bùi Tranh nhìn ngây người trước mắt con chuột bạch nhỏ, đến bây giờ hắn còn có
chút khó tin, mọi việc nghịch chuyển quá nhanh, hết thảy đến hắn còn không thể
phản ứng!.

Trên thực tế, khi bị Vô Nhai Tử khai sáng đạo tâm đường đi một khắc, đặc biệt
chính mình ngộ đạo bên trong tinh không thần ngọc, Bùi Tranh đạo tâm phải nói
kiên định hơn bất cứ kẻ nào cùng lứa, thậm chí viễn siêu người khác!.

Mà đạo tâm của hắn có thánh khiết quang mang, phần này lí do, hiển nhiên là do
Vô Nhai Tử làm, nhưng hắn làm sao, thì không ai biết, phản ứng đầu tiên là
kịch liệt nhất so với lời nguyền nhập ma!.

Còn con chuột này, hiển nhiên là bị dính một lời nguyền nào đó, trạng thái nó
mang ý nghĩa trong mắt nhân loại là nhập ma, thần chí ý thức, tất cả không
theo khống chế, tựa như ngủ đông một dạng.

Bùi Tranh đạo tâm thánh quang, bất quá hắn cũng không biết thôi động làm sao,
có thể giờ khắc này một đạo thánh quang trong người lóe lên, để hắn tâm thần
cực kỳ chấn động.

" Có thể hay không thử lại lần nữa " Bùi Tranh vung đi tạp niệm con chuột,
trong chấn động, mắt sáng lên, không ngừng câu thông đạo tâm của mình, ý đồ
tìm hiểu một phen.

Thế nhưng theo hắn câu thông, cho dù là tới lần này tới lần khác, toàn bộ đều
không thể thành công, Bùi Tranh cuối cùng cắn răng từ bỏ, ánh mắt chuyển rời
lên con chuột nhỏ.

Giờ phút này, con chuột nhỏ ánh mắt đã rút đi từ đỏ đậm thành trắng bệch, hai
con mắt của nó hoàn toàn không có con người, chiếm cứ tất cả bên trong đó, trừ
màu trắng ra, thì toàn bộ đều là màu trắng.

Bùi Tranh khóe miệng giật giật, toàn thân lúc trước dưới lực phản chấn, máu me
đã đầm đìa từ lâu, thời khắc này tuy con chuột nhỏ bị độ hóa, có thể đã tạo
thành bóng ma không nhỏ trong lòng Bùi Tranh.

" Chuột nhỏ, ngươi tốt a " Bùi Tranh lòng kinh hãi cảnh giác, chậm rãi vừa nói
vừa lui lại phía sau mấy bước, gắt gao nhìn chằm chằm, không một chớp mắt.

Con chuột bạch giống như nghe hiểu ý hắn, nhưng không có mở miệng, chỉ là chít
chít mấy tiếng rồi gật đầu, ánh mắt óng ánh nhìn Bùi Tranh, tựa như nó đang
suy nghĩ cái gì.

Bùi Tranh nhìn đến, trong lòng nhẹ thở phào một tiếng, ánh mắt dự định về sau,
hung hăng cắn răng, miễn cưỡng đứng dậy nhìn về phương hướng của Long Hoành
rời đi, than nhẹ một tiếng.

Hắn cho dù có chiếm được thượng phong bên trong chiến đấu, có thể không được
bao nhiêu, đối phương át chủ bài lại vô cùng nhiều, hơn nữa trạng thái bây giờ
của hắn đã nói vô cùng trọng thương, muốn đuổi theo Long Hoành, đây hoàn toàn
không có khả năng.

Bùi Tranh than nhẹ một cái tiếc nuối, có thể trong lòng hắn bây giờ không quên
cảnh giác con chuột, nếu như sơ ý một cái, không chừng bị đối phương một kích
trí mạng, chết vạn kiếp bất phục.

" Tốt a, ta đi " Bùi Tranh nhìn con chuột, nhẹ gật đầu một cái, âm tình bất
định như muốn rời đi, hắn không muốn ở gần con chuột này một khắc nào nữa,
giống như đang đứng trên nồi nước sôi đồng dạng.

Nhưng Bùi Tranh đang muốn lùi lại một khắc, con chuột thân thể oanh minh, đôi
mắt trắng bệch chợt lóe lên quang mang, bên trong chỗ sâu càng là có quyết
đoán hiện lên.

Nó thân thể oanh minh một cái, tự thân man lực trực diện bộc phát, một cước từ
dưới đất nhảy lên bờ vai Bùi Tranh, bốn cái trảo nắm chặt gắt gao bả vai y
bào, cái đầu nó hay lại dụi sát vào cổ Bùi Tranh, bộ dạng rất là thân thiết!.

Bùi Tranh sắc mặt tức khắc trắng xám, hãi hùng khiếp vía đã đến cực hạn, nhìn
như không nhìn con chuột này thân mật trạng thái, nội tâm âm thầm kêu khổ!.

Có thể hắn suy đi nghĩ lại về sau, bản thân không phải là đối thủ của nó, tuy
con chuột này dưới độ hóa trở nên hiền lành vô cùng, thế nhưng hắn cũng có
triết lý của mình, biết người biết mặt, không biết lòng!.

Bùi Tranh hít sâu một ngụm lãnh khí, đè lại trong nội tâm phức tạp, hắn ngoảnh
đầu về sau nhìn lên bả vai, trầm giọng nói " Chuột a, ta không phải là người
tốt, càng không phải là phụ thân phụ mẫu ngươi, đi theo ta làm gì "

Con chuột nghe xong, khuôn mặt nhỏ xệ xuống, ánh mắt rất là đáng thương dưng
dưng nước mắt chuột, quanh miệng có mấy cái râu cũng nhăn nhó đi, hết thảy tất
cả biểu cảm này, tựa như một hài tử mới sinh một dạng.

Bùi Tranh nheo mắt lại, hắn cảm thấy việc này cũng có một chút thực tế, theo
đối phương bị phong ấn bên trong cái bình kia, hơn nữa còn bị nhập ma, có thể
ký ức của nó đã bị xóa đi, hoặc là không nhớ ra.

Mà hắn lại là người độ hóa con chuột, xuất hiện đầu tiên trước ánh mắt của nó,
đây tất cả như được chú định quan hệ máu thịt đồng dạng!.

Tỉ như hắn, lúc mới sinh ra, không phải là gặp mẫu thân của hắn thì còn là ai,
mà đồng dạng bây giờ, lại là con chuột này.

Bùi Tranh giống như đã đoán ra ý nghĩ của nó, cuối cùng đè lại trong lòng phức
tạp, trầm ngâm một lát, trầm giọng nói, " Vậy ngươi về sau theo ta đi "

Theo hắn nói, còn có thể không quên nâng cánh tay lên, sờ nhẹ vào đầu nhỏ con
chuột, ý đồ dò xét một phen phản ứng.

Có thể không như Bùi Tranh phán đoán, con chuột này liên tiếp kêu rên chít
chít mấy tiếng, y như đang cười cười ha ha, gặp bàn tay của hắn chạm đến, liền
lấy cái đầu nhỏ của mình dụi dụi vào, biểu hiện thích thú.

Bùi Tranh trợn tròn mắt, nhìn đến một lúc con chuột này về sau, cuối cùng
trong lòng mới hơi nới lỏng một cái, nội tâm lại là dâng lên lâng lâng đắc ý,
con chuột nhỏ này thế nhưng thực lực cường hãn, về sau nếu đi theo bản thân,
lo gì không bá đạo tung hoành.

" Ha ha, về sau liền gọi ngươi là Đại Bạch đi " Bùi Tranh cười ha ha, thần
thái đắc ý, nhìn đến con chuột nhỏ này cũng cần một cái tên xưng hô, không thể
mỗi ngày đều gọi chuột được.

Quan sát tới con chuột nhỏ màu trắng, Tiểu Bạch chính là cái tên trong đại não
Bùi Tranh nghĩ tới, thế nhưng hắn cảm thấy chữ tiểu không được khoa trương cho
lắm, vì thế hắn dứt khoát lấy chữ Đại Bạch.

Một bên nghe thấy chính mình có tên, Đại Bạch cũng cười ha ha chít chít nhảy
lên, lộ ra hai hàm răng nhỏ sắc bén trắng lóa, thậm chí cẩn thận đi so sánh,
răng của nó còn trắng hơn cả bộ lông trên thân.

Cuối cùng ổn áp về sau, Bùi Tranh liếc mắt nhìn vị trí Long Hoành bỏ chạy,
trong mắt thôi diễn một phen, sau đó liền lóe lên hàn mang, cười lạnh một cái,
trên người thương thế trọng thương, chật vật quay lại sơn động.

Trên đường đi, hắn cũng không quên cảnh giác, dù sao nơi đây cũng là địa bàn
phạm vi Trấn Linh Tông, mà dựa vào ba người Long Hoành lời nói, chắc chắn nữ
tử kia thân phận cực cao, hoặc là tu vi thâm hậu, dẫn tới chuyện này ồn ào vô
cùng.

Một đường cảnh giác đi tới, không lâu sau đó hắn đã đi tới sơn động phạm vi,
có thể trên mặt đất phụ cần lúc này chỉ còn một thân ảnh, đối với cái này, Bùi
Tranh hắn cũng lười nhác đi xem xét.

Bùi Tranh hắn mặc dù muốn diệt đi Bùi gia, thế nhưng đó là chuyện về sau, mặc
dù bây giờ xuất hiện một người, có thể không nhập pháp nhãn của hắn, hắn muốn
chân chính, từ của giết tới... không trừ lại một mống.

Cứ việc hai người bọn kia chưa đi được xa, cho dù Bùi Tranh muốn đuổi giết,
tất cả cũng phải cần xem xét đến thể trạng hắn lúc này, đến đi còn không vững,
đừng nói là đánh giết đối phương!!.

" Thật đẹp nữ nhân " Bùi Tranh chật vật đi tới phía trước nữ tử này hôn mê,
nhìn chằm chằm không đổi mắt, sau cùng không nhịn được, tán thưởng một phen.

Có thể nữ tử này trọng thương, máu me đầm đìa, hơn nữa còn đang giả dạng nam
tử, thế nhưng không thể làm phai mờ nhan sắc của nàng cùng khí chất.

" Không biết nữ nhân này tỉnh dậy về sau, lấy tu vi đối phương ắt hẳn rất cao,
một chỉ liền tiện tay giết người a " Bùi Tranh đi sau tán thưởng, trong mắt
lại không ngừng suy diễn đi ra một số hình ảnh, bên trong làm cho hắn có chút
hãi hùng khiếp vía.

" Dù sao ta cũng không quen biết nàng, không cứu có lẽ chẳng sao... mà cứu!,
không may tính cách ả quái dị, không chừng chính mình bị vạ lây " Bùi Tranh
trong lòng quyết đoán, cân nhắc giữa hai bên được và mất, rất nhanh đưa ra đạp
án.

Lấy tính cách của hắn, không muốn lựa chọn nhiều phiền phức kéo tới, có thể
đang muốn chuyển mắt rời đi, trên vai Đại Bạch khuôn mặt có chút bất mãn, rất
là không hài lòng chít chít kêu lên.

Bùi Tranh kinh ngạc nhìn Đại Bạch bất mãn, ánh mắt lại có chút cổ quái đánh
giá giới tính đối phương, thế nhưng hết lần này tới lần khác, hắn chỉ có thể
rời bỏ tạp niệm đi, nghi hoặc hỏi một câu, " Đại Bạch, ngươi đây là ý gì "

Đại Bạch không thể nói chuyện, nhưng trên người phản ứng mà nói, hiển nhiên là
muốn cứu sống nữ tử này, dù sao nó cũng có trái tim hồn nhiên ấm áp, thiện
lương của một đứa trẻ nhỏ.

" Thôi vậy " Bùi Tranh thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tiến
lên nhẹ nhàng đưa tay chạm tới nữ tử.

Bị Bùi Tranh chạm vào thân thể da thịt, nữ tử nhẹ run một cái, nhưng trong đôi
mắt lại luôn luôn đóng chặt, khí tức trên người suy yếu đã đến cực hạn, hành
động này như là nàng bản năng tiềm thức.

Bùi Tranh lập tức giật mình, theo bản năng thu tay lại, ánh mắt gắt gao nhìn
chằm chằm vào nữ tử khuôn mặt, nhưng đợi rất lâu về sau không thấy phản ứng,
trực tiếp cắn răng, đưa ra hai tay bế lên nữ tử.

Bế nữ tử này, cảm nhận nàng cơ thể lạnh buốt, nhưng không thiếu mềm mại không
xương thân thể, càng là có một cổ mùi thơm đặc biệt oanh phá vào mũi Bùi
Tranh.

" Quả nhiên là yêu nghiệt " Bùi Tranh hít phải mùi thơm, tâm thần thoải mái
đến cực hạn.


Phong Thần Diệt Đạo - Chương #14