Đột Biến


Người đăng: tieudieu1997

Cách Thú Hoàng Lãnh địa vài dậm đương có một tòa thành.Trước của thành có hai
người thanh niên.Một người trong nhìn rất thư sinh,một người nhìn rất là mập
trên tay còn cầm một cái đùi gà

-Phong huynh chúng ta lại vào Lâm thành chơi nữa sao?

Lâm thành do gia chủ nhà họ Lâm lập nên làm điểm dừng chưng trao đổi của các
thương gia,các võ giả dừng lại nghỉ ngơi để tới Thục Châu.Gia chủ nhà họ Lâm
tên Lâm Chấn là một tên Vương Giả sơ kỳ.Nên những người tới đây đều muốn cho
lâm gia một bộ mặt.

-Thế ngươi nghỉ ở lại để nghe phụ thân ngươi và phụ thân ta dạy bảo hả?

Nghe Tiêu Phong nói hắn liền nghỉ đến mỗi lần phụ thân hắn dạy bảo hắn là mỗi
lần hắn phải ở trong nhà dưỡng thương nữa tháng mới bò ra khỏi giường được.Vừa
nghỉ đến đó hắn liền lắc đầu mạnh

-Vậy chúng ta tới Thiên Hương Lâu ăn đi

Tiêu Phong gõ cái trót bàn tử nói :

-Ngươi chỉ biết ăn ăn,không biết gì khác ngoài ăn

Nói thì nói vậy bước chân của Tiêu Phong lại hướng về Thiên Hương Lâu mà
đi.Vừa đến Thương Hương Lâu thì đột nhiên một âm thanh truyền đến tai hắn

-Tiêu Phong!!Ngươi lại còn dám vác bản mặt kia đến địa bàn Lâm gia nhà ta!!

Đột nhiên truyền đến âm thanh,hắn không khỏi quay lưng lại xem ai đang nói :

-Hóa ra là Lâm Huynh,thất kính thất kính.Lâm huynh tìm Tiêu đệ có việc?

Người vưa truyền đến là Lâm Khanh con trai của Lâm Chấn.Hắn và Tiêu Phong từng
ma xác một ít xung đột.Chuyện là ngày đầu tiên hắn tiến tới Thiên Hương Lầu
thì bắt gặp Lâm Khanh đang đánh đập tàn nhẫn một thiếu niên.Hắn nhìn không
được một cước đạp bay Lâm Khanh

Lâm Khanh hơn Tiêu Phong 1 tuổi nhưng chỉ mới là Phàm Nhân cảnh sơ kỳ thì làm
sao có thể đánh hơn Tiêu Phong Phàm nhân cảnh trung kỳ được.Một cước đạp bay
Lâm Khanh thì hắn đở thiếu niên dạy hỏi.

Hóa ra nhà thanh niên này có hai anh em,cha mẹ mất sớm anh em nương tựa vào
nhau.Sáng nay người anh đi mua một chén cháo trên đường về không may bị vắp
làm chén cháo đổ trên người Lâm Khanh.Chuyện sau đó không kể hắn cũng đã biết

-Ngươi là Tiêu Phong?Dám quản việc Lâm Khanh ta?Quỳ xuống ta tha tội chết!!

Tiêu Phong không nói gì lại tới một cước ngay bụng Lâm Khanh.Lâm Khanh ôm bụng
nằm la liệt.Tiêu Phong vẩy tay bảo thanh niên chạy đi còn hắn quay lưng mặt
cho nhiều người vay xem xung quanh nhìn thấy.

Bây giờ gập lại hắn cũng không có ý định làm gì Lâm Khanh,dù sao nơi đây cũng
là địa bàn của người ta.Đánh chó phải nể mặt chủ.Hắn không muốn kinh động đến
lão cha bất tử của Lâm Khanh nên nói xong quay lưng bỏ đi mặc Lâm Khanh đứng
đó trừng mắt với hắn.

Đột nhiên hắn và bàn tử bước đi vài bước thì có một bàn tay đặt trên vai hắn
truyền đến âm thanh

-Tiểu tử từ đâu đến.Tại địa bàn Lâm gia ta càng quáy.Đánh con ta còn dám quay lại đây không lẻ ngươi xem thường Lâm Chấn ta đây

Âm thanh vừa dứt một cổ áp lực truyền đến bã vai hắn khiến hai chân hắn như
muốn nứt ra.Bên hắn bàn tử thấy vậy liền kinh hãi không suy nghỉ vung lên một
đấm tới người trung niên.Trung niên kia không thèm né tránh chỉ đưa động tác
rất chậm nhưng trong mắt bàn tử thấy là quá nhanh đã đưa tới trán của
hắn.Trung niên búng nơi trán hắn một cái hắn bay xa hơn trăm trượng đập vào
một góc tường ho ra máu.

Tiêu Phong thấy vậy hắn gằm lên,đôi chân của hắn từ từ gượng dậy.Lâm Chấn thấy
vậy tăng thêm lực đạo truyền vào Tiêu Phong.Đột ngột dị biến nổi lên.

Tiêu Phong thoát khỏi trói buộc của Lâm Chấn đánh ra một quyền.Lâm Chấn khinh
thường đưa tay ra định bẻ gảy thì đôi mắt co rút.Quá nhanh quá nhanh nhanh đến
cả một vị Vương Giả như hắn cũng không thấy được.Quả đấm tới trước mặt hắn
càng lúc càng gần hắn càng nhận ra áp lực càng lúc càng mạnh.Hắn có thể xác
định nếu quả đấm này hắn dính phải ắc bị trọng thương.Hắn không biết một Phàm
Nhân cảnh kém mình đến bốn cảnh giới lấy đâu ra sức mạnh như vậy.Không kịp suy
nghỉ nhiều người trước mặt phải chết.Đang nghỉ như vậy thì có một âm thanh
truyền tới :

-Tiêu Phong!!!Dừng Tay!!!

Nắm đắm đột ngột dừng lại.Lâm Chấn thấy vậy lập tức lùi xa nhìn về trước đôi
mắt co rút.Trước mặt hắn Tiêu Phong bây giờ bao quanh bởi một tấm sương mờ màu
đen nhạt,đám sương càng lúc càng tụ tập nhiều lên.Hắn có thể cảm nhận được một
áp lực chưa từng có kinh khủng từ màng sương tạo ra.Bên trong có một đôi mắt
màu đỏ nhìn về phía hắn.Mồ hôi thắm ra sau lưng hắn càng lúc càng nhiều.

-Quái Vật..Ngươi là ai!!!

-Tiêu Phong ta không sao dừng tay lại

Âm thanh lại truyền tới đó là âm thanh của bàn tử.Khi giọng nói của bàn tử
truyền tới thì những màng sương đó từ từ tan biến đi.Tiêu Phong trở lại hình
dáng như ban đầu trong miệng tràn ra máu tươi chạy đến bên bàn tử

-Ngươi không sao chứ.Chúng ta đi…

Nói xong Tiêu Phong ôm bàn tử chạy ra khỏi thành mặc Lâm Chấn đứng đó.Lâm Chấn
nhìn bóng lưng của Tiêu Phong không biết suy nghỉ gì

Trong lúc Tiêu Phong và bàn tử xảy ra xung đột thì ở một nơi khác về phía đông
có một người đạp không mà hướng về Lãnh địa Thú Hoàng


Phong Ma Đế - Chương #4