Chương 617: Bích Hải Thần Bài 1


Chỉ thấy một đạo bạch quang lóe lên, Long Nhất một lần nữa xuất hiện đã ở ngoài trăm mét. Trước mắt hắn hoa lên, xung quanh toàn là một đám cương thi oán linh mặt mũi hung ác, bị quyển trục không gian ma pháp truyền tống đến nơi cương thi chất đống, cho dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng vẫn không khỏi rùng mình.

“Bùm bùm” ma linh thần cương xung quanh phản ứng cực kỳ nhanh, Long Nhất thân hình vừa lóe hiện đã bị tấn công mấy lần, đem theo tiếng rít chói tai như xét nát không gian và tử khí nồng nặc bao la vô bờ.

Long Nhất toàn thân công lực đều ngưng tụ tại lớp phòng hộ châu thân bên ngoài, mấy đợt công kích này khiến cho lớp phòng ngự trên người hắn bị dao động một trận, khí huyết cuồn cuộn đảo lộn, nhưng cuối cùng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Long Nhất thân hình chỉ lóe hiện trong chớp mắt như thế, một lần nữa lại nhòe tan trong không khí, đợt sóng tấn công thứ hai của ma linh cương thi đánh vào khoảng không.

Nếu không phải Long Nhất né nhanh, đợt sóng công kích thứ hai này đủ để đánh tan lớp phòng hộ của hắn rồi. Bởi vì đợt sóng công kích lần thứ nhất chỉ là do phản ứng của một vài ma linh thần cương ở xung quanh, mà đợt sóng công kích thứ hai có lẽ đã tập hợp sức tấn công của hơn trăm ma linh thần cương, công kích cường đại như vậy, cho dù Long Nhất toàn thân kế thừa sức mạnh của chủ thần, cũng phải né tránh mũi nhọn tấn công.

Long Nhất giống như ảo ảnh, lóe hiện giữa đám ma linh cương thi đông như kiến. Kỳ thật nếu như hắn dùng Càng Khôn Đại Na Di cũng có thể di chuyển trong chớp mắt, nhưng Càng Khôn Đại Na Di cần hao phí nội lực Ngạo Thiên Quyết, mức độ kiên cố của lớp phòng hộ sẽ giảm đi không ít, mà dùng quyển trục không gian ma pháp thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

Mà lại một nhóm nữa, trước mặt Long Nhất là một đội vong linh sinh vật, cho dù có thông minh tới một mức độ nào đó, nhưng cũng sẽ không nghĩ tới việc đem liên hợp đồng bọn đem không gian giam cầm lại, sức mạnh khổng lồ ấy, Long Nhất muốn xông ra đã khó lại càng thêm khó. Cho dù có xông ra rồi, cũng tuyệt đối sẽ không thể toàn thân mà lùi, vứt đi nửa cái mạng như thường.

Tử Vong Tuyệt Địa cái dung động này rất dài và hẹp. Long Nhất sau khi đã dùng hết năm quyển trục không gian ma pháp cuối cùng đã thoát ly khỏi khu vực tập trung nhiều ma linh thần cương nhất, sự uy hiếp liên tiếp phân tán của vài ma linh thần cương còn lại đối với hắn thì đã không mạnh, bất quá ma linh thần cương sau lưng vẫn bám theo khí tức của hắn mà nhanh chóng đuổi theo.

Long Nhất ngược lại đã hạ quyết tâm, sau khi tiếp tục dùng hết mười quyển trục không gian ma pháp rốt cuộc mới bỏ rơi được dám vong linh khủng bố đó, đi vào một khu vực chân không, hắn che giấu khí tức trên người, đợi một lúc lâu để bình tĩnh như trước rồi mới thở ra một ngụm không khí. Bình định khí huyết cuồn cuộn đảo lộn một lúc, trong lòng thầm nhủ thật là may mắn, tuy là lớp phòng hộ không bị phá vỡ, nhưng chấn động mà cơ thể gánh chịu khiến hắn cực kỳ khó ở.

Một lúc sau, Long Nhất cẩn thận tỉ mỉ đi về phía trước, đi chưa được mấy bước đã phát hiện là càng đi về phía trước dung động thì càng nhỏ hẹp, đến cuối đường thì chỉ còn một cái lỗ nhỏ bằng đầu người.

Long Nhất thò đầu vào xem xét, phát hiện cái hang động bên trong cái lỗ nhỏ cỡ đầu người này lại khúc khủy, cũng không biết phía trước rốt cuộc là tình huống gì.

“Ta xx mẹ hắn. Lừa gạt người ta à?” Long Nhất lẩm bẩm chửi một câu bước lùi về sau, ở bên ngoài khởi động giãn gân cốt.

“May sau thiếu gia ta biết Súc Cốt Công, nếu không đúng là bị vây khốn tới chết ở cái địa phương ma quỷ này.” Long Nhất lẩm bẩm nói thầm, chỉ nghe xương cốt toàn thân hắn rắc rắc lớn một hồi, thân người thu nhỏ lại một cách kỳ quái, trèo vào trong cái lỗ chỉ lớn bằng đầu người.

Bên trong hang động nhỏ xíu này cong cong quẹo quẹo, làm cho Long Nhất đầu óc rối tinh, thêm vào đó Súc Cốt Công tuy là rất thần kỳ nhưng sử dụng thì thập phần khó chịu, nếu như thời gian vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể bản thân thì thân thể không thể thay đổi, không thể hồi phục trở lại, sẽ biến thành dị dạng, mười phần thì đến tám chín phần là hậu quả lục phủ ngũ tạng bị dồn ép mà chết.

Sau khi Long Nhất nghĩ đến khả năng này, trong lòng cũng hơi khẩn trương. Khi tinh thần lực của hắn thăm dò phía trước đều bị một trường năng lượng kỳ lạ gây nhiễu.

“Thiếu gia có muốn chết cũng sẽ không chết ở trong cái lỗ này.” Long Nhất cảm thấy thân thể có hơi tê mỏi, bất giác gia tăng tốc độ.

Nếu như bốn bề hang động này là đá thông thường thì Long Nhất có thể san bằng cái hang động này trong vài phút, nhưng đặc tính của nham thạch này so với kim cương còn cứng hơn trăm lần. Sức tấn công của mấy con ma linh thần cương cộng lại dù đã cực kỳ khủng bố rồi nhưng đến như thế mà cả một dấu vết cũng không lưu lại được trên tường đá của cái hang động này, hậu quả nếu như Long Nhất bị vây khốn trong đây thì có thể tưởng tượng ra. Nhưng mà riêng quyển trục không gian ma pháp trong tay Long Nhất phải trong cự ly ước lượng bằng mắt thì mới có thể thuấn dịch (*dịch chuyển tức thời), ở cái hang động hết sức chật hẹp mười lần quẹo tám lần cong (*ý nói quanh co khúc khuỷ) này thật không có đất dụng võ.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Long Nhất cảm thấy thân thể đau đớn như bị kim châm. Lại thêm càng lúc càng nặng nề. Hắn nghiến răng, ra sức dịch chuyển về phía trước.

“Hãy cố lên. Nam nhân của ta.” Một tiếng thở dài quen thuộc như có như không xa xăm văng vẳng bên tai Long Nhất, khiến cho Long Nhất đang đầu óc choáng váng tưởng như đã xuất hiện ảo thính, chỉ là thân thể hắn lại chắc chắn cảm thấy được một luồng hơi ấm, khiến hắn trong chốc lát đã thoải mái hơn nhiều.

“Tỷ Nhã?” Con ngươi đen láy của Long Nhất chợt sáng lên, trên miệng nhắc đi nhắc lại cái tên trang nhã này.

Chẳng bao lâu sau, trước mắt Long Nhất xuất hiện một luồng ánh sáng, ngoài động khẩu chỉ mười mấy mét là một vùng rộng rãi.

Long Nhất đạp mạnh chân, thân người như một mũi tên bắn ra ngoài, nhưng vào đúng lúc hắn sắp sửa xuyên qua động khẩu thì bỗng thắng gấp lại, đôi mắt trân trối nhìn ra ngoài động, trong đầu “ù” một tiếng.

Bên ngoài tiểu động là một hang động lớn cực kỳ rộng rãi, trong đại động lệ khí (*khí quái ác) ngút trời, mười mấy con ma linh thần cương đang đánh nhau, năng lượng khổng lồ trong động như sóng lớn cuồn cuộn, cho dù ném một khối sắt tinh luyện di vào cũng sẽ biến thành bụi phấn trong một sát na. Mười mấy ma linh thần cương này rõ ràng là thần ma cấp cực cao hóa thành, so với đám Long Nhất gặp lúc nãy thì căn bản không thể coi như một được.

Long Nhất lúc này đi ra không được mà trở lại thì càng không được, trước mặt loại ma linh thần cương biệt cấp này mà sử dụng quyển trục không gian ma pháp thì không thức thời, phòng ngự có mạnh thì cũng không chịu được toàn bộ bọn chúng cùng công kích.

Mà lúc này sức chịu đựng của cơ thể Long Nhất đã lên đến cực hạn, nếu mà còn không ra thì thật là bất hạnh rồi.

Đã không thể để ý đến ba bảy hai mươi mốt, Long Nhất bao bọc lớp phòng hộ khắp người dán sát vào tường đá xông ra ngoài, xương cốt toàn thân lập tức kêu răng rắc một trận, cảm thấy khoang khoái như là nín tiểu lâu lắm rồi cuối cùng mới thả ra được.

Long Nhất như một con thằn lằn dán mình trên tường, lớp phòng ngự bị năng lượng trong động tấn công phát ra tiếng “bằng bằng”.

Long Nhất ngẩng đầu, bèn thấy mười mấy ma linh thần cương đó ngừng đánh nhau, những con mắt đủ mọi màu sắc đang trừng mắt nhìn chằm chặp hắn, khiến cho hắn trong lòng lo lắng.

“Ế… các vị, ta chỉ là đi qua đường thôi, các vị cứ tiếp tục.” Long Nhất toét miệng cười một cái, thanh thoát lộn người đáp xuống đất, chân bước chữ bát, vang lên tiếng lộp cộp đixuyên qua đám ma linh thần cương này đi về phía trước.

Chỉ thấy mắt của đám ma vong thần cương này chuyển động theo thân ảnh của Long Nhất, sau đó từ từ chuyển người, mắt dõi nhìn theo Long Nhất đi xa dần.

“Mấy vong linh này dễ nói chuyện như vậy? Hay là bổn thiếu gia nhìn có vẻ vô hại quá?” Long Nhất nói thầm không nhanh không chậm mà đi về phía trước, cảm giác được mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng hắn, nhưng thật kỳ quái lại không hề tấn công.

Ngay vào lúc trong lòng đang thầm nói vận may của mình, Long Nhất rất nhanh liền mặt nhăn nhó quay người lại, trước mặt thật ra … đã cùng đường rồi.

“Tiểu tử, đã vào rồi thì không đi ra, ở đây chơi với chúng ta đi.” Một giọng nói âm u vang lên bên tai Long Nhất.

Long Nhất vừa quay đầu liền thấy một ma linh cao to trên đầu mọc hai sừng, trên mặt có bốn con mắt đang đứng sau lưng hắn, giọng nói đó chính là từ miệng hắn phát ra.

Long Nhất cố nén nỗi kinh ngạc trong lòng, ma linh trừ việc không có thực thể ra, tư duy vân vân… nửa điểm cũng không bị thoái hóa.

“Quái thay quái thay, tiểu tử nhà ngươi làm sao lại có nhiều chủ thần lạc ấn vậy, hừm, Lôi Thần, Thủy Thần, Phong Thần, Quang Minh Thần, lại còn có được đến 6 phiến Chủ Thần Thần Bài, Thất Đại Chủ Thần rốt cuộc đều không thoát được Thần Chi Tổ Chú ư?” Một thần cương khác thân mang khôi giáp rách tả tơi lóe cái đã đến bên Long Nhất, xem xét hắn Long Nhất cứ như đang nhìn một quái vật.

“Nói thừa, Tổ Chú của Thiên Ma Vương của chúng ta lẽ nào lại là chuyện đùa, tuy là Thất Đại Chủ Thần đã phong ấn Thiên Ma Vương nhưng bọn họ cũng thể chuốc lấy tốt đẹp ư? Hiện tại 6 phiến Chủ Thần Thần Bài đểu xuất hiện trên người tiểu tử này, ta thấy bọn họ nhất định là chịu không nổi sự thống khỏi của tổ chú đã tự kết liễu rồi.” Ma linh cất tiếng đầu tiên khẹt khẹt cười quái dị.

Những ma linh thần cương khác cũng liên tiếp tụ tập trước mặt Long Nhất, rốt cuộc thành ra thảo luận mạnh ai nấy nói.

Long Nhất lần đầu tiên cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân quá thấp, bây giờ rốt cuộc là tình hình gì đây a? Một đám ma linh thần cương mới vừa rồi còn đang đánh nhau tối trời tối đất bây giờ lại vây quanh hắn bình phẩm từ đầu tới chân, con này nói một câu con kia nói một câu, xem ra giữa bọn họ tựa hồ như rất thân mật.

“Các ngươi … … rốt cuộc là cái gì vậy?” Long Nhất mắt trợn trắng dã, hỏi.

Hai ma linh thần cương đến trước nhất bèn ngăn không cho những con ma linh thần cương khác thảo luận tiếp.

“Tên Ma Vương tả tơi mồm mép lợi hại nhà ngươi, để ngươi nói cho nhân loại tiểu bằng hữu này nghe đi.” Thần cương đó giục ma linh kia nói.

“Tiểu tử, ngươi đừng có nghe lời tên thần cương này, bổn nhân thân phận chỉ dưới Thiên Ma Vương là Phá Quân Vương của Ngũ Đại Ma Vương, ngươi có phải rất lấy làm kỳ quái chúng ta đều bảo lưu thần trí lúc còn sống, lại còn có thể hòa bình ở cùng với nhau đúng không?” Ma linh âm thanh rất chói tai, nhưng trong đó không hề có một tia ác ý nào. Long Nhất gật gật đầu, đây chính xác là điểm mà hắn nghi hoặc nhất, cứ cho là bọn họ thực lực cao cường bảo lưu được thần trí lúc còn sống, nhưng thần mà lại làm sao có thể hòa bình chung sống, nhìn bọn họ nói nói cười cười lại thập phần hòa hợp.

“Ai, mười vạn năm, bất tử bất diệt chỉ có thể ở tại không gian nhỏ hẹp như thế này, cho dù là thù hận lớn bằng trời cũng bị bào mòn rồi.” Ma linh thở dài, vô hận cảm khái nói.

__________________

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #617