8:bí Mật Thiếu Nữ


Loanh quanh luẩn quẩn mãi cuối cùng thì Quân Chiến Thiên đã tìm được một ngôi
làng các sơn cốc vừa nãy 30 dặm,trong khi Quân Chiến Thiên tiến tới thì nghe
thấy giọng nói vang lên

-Mấy người đừng hòng mong ta giao cái đó cho các ngươi,cho dù có chết thì ta cũng nhất quyết không giao

Giọng nói kẻ đe dọa lạnh lẽo vang lên

-Ngươi không giao đồ vật kia thì đừng mong con gái ngươi còn sống,tốt nhất là ngươi nên nghe lời bọn ta,ta sẽ niệm tình mà tha cho con gái ngươi có khi là cả ngôi làng của ngươi

Quân Chiến Thiên tiến về phía có tiếng nói đang phát ra đó. Giữa thanh thiên
bạch nhật, mà ba tên thanh niên cao to, cơ bắp cuồn cuộn, đang đứng xung quanh
hai bên trái phải một văn sĩ trung niên tầm bốn mươi tuổi. Ba tên đó vây lấy
trung niên nhân ở bên trong, hiển nhiên đang cố sức dụ dỗ, uy hiếp để lấy được
món đồ của trung niên

Quân Chiến Thiên nhìn kỹ văn sĩ trung niên, mặc dù người này không có gì nổi
bật, nhưng nhân phẩm lại cực kỳ bất phàm, tướng mạo thanh kỳ, từ đôi mắt luôn
tỏa ra một làn chính khí. Hiện tại, đang căm hận đối mặt với ba tên trâu bò
đó, vẻ mặt thể hiện sự kiên cường, không chịu khuất phục. Điểm này khiến Quân
Chiến Thiên rất tán thưởng, chỉ có một hảo trượng phu chân chính mới bức ra
cái khí thế uy vũ bất phục đó.

Ba tên đầu đất đồng loạt nhìn hắn, hồi lâu, gã ở giữa hầm hừ: "Tiểu tử, khôn
ngoan thì đứng sang một bên mà xem, đừng có lo chuyện bao đồng của người khác.
Bằng không chớ trách chúng ta hạ thủ vô tình, lão Nhị lão Tam, tống hắn đi cho
ta." Dứt lời ngoắc hai gã bên cạnh, đuổi Quân Chiến Thiên đi.

2 tên kia lập tức tấn công Quân Chiến Thiên nhưng Quân Chiến Thiên dường như
chẳng để vào mắt giơ 1 ngón tay bắn kiếm khí vào huyệt Bách Hội của 2 tên lập
tức ngã xuống bất tỉnh nhân sự,Quân Chiến Thiên nhìn tên còn lại đang sợ hãi

-"Thế nào, ngươi có muốn thử hay không, rất có ý tứ đó, sẽ khiến ngươi hài lòng." Nụ cười của Quân Chiến Thiên tựa như ma quỷ đang cười cợt, làm cho toàn thân gã đó run lên bần bật. Gã côn đồ này thấy không ổn, vội quay người bỏ mặc đồng bọn mà chạy, tiếc là chưa đến một trượng, đã bị Quân Chiến Thiên điểm một chỉ ngã nhào ra đất.

Mặc dù văn sĩ trung niên không có võ công, nhưng lúc này cũng đã nhận ra Quân
Chiến Thiên là một người thân mang tuyệt kỹ, lộ ra vẻ hào hứng. Văn sĩ trung
niên luôn miệng cảm ơn: "Đa tạ tiểu ca tương trợ kịp lúc, Tô Phóng Văn cảm
kích vô cùng. Thỉnh mong tiểu ca ghé qua hàn xá, cũng là để tại hạ được tỏ
lòng cảm kích."

Quân Chiến Thiên cười nói: "Chỉ một cái nhấc tay, không cần để ý. Bất quá ghé
thăm cũng được, nhưng các hạ không cần phải hậu tạ gì, nếu không lần sau ta sẽ
không đến nữa. Gặp nhau đã là có duyên, đừng quá khách khí." Thế là, Quân
Chiến Thiên đi theo Tô Phóng Văn tiến về ngôi làng, vừa đi vừa trò chuyện.

Ước chừng 1 lúc Quân Chiến Thiên theo Tô Phóng Văn tới một dãy nhà xiêu vẹo.
Từ xa xa, Quân Chiến Thiên nhìn lại, chỉ thấy mấy gian nhà tranh, coi bộ gia
cảnh Tô Phóng Văn cũng thuộc loại bần hàn, chứ chẳng phải quý nhân gia phú gì
cả.Tô Phóng Văn ngước đầu lại, nhìn Hoa Tinh, thoáng ngượng ngập: "Hoa công tử
đừng cười, nửa đời Tô mỗ bần khốn thất chí, nói đến thật sự là không có mặt
mũi nhìn người ngoài. Xin mời vào." Sau đó dẫn Hoa Tinh tiến vào. Khi Hoa Tinh
sắp vào trong nhà, liền biết nơi đây còn có một người nữa, nghe hơi thở thì
nhận ra là một thiếu nữ tuổi còn trẻ. Nhìn tuổi Tô Phóng Văn mà đoán, có thể
thiếu nữ này là nữ nhi của hắn.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Hoa Tinh, Tô Phóng Văn vừa vào nhà, ngay lập
tức lớn tiếng gọi: "Tiểu Ngọc, mau ra tiếp khách đi con. Hôm nay, nhà chúng ta
có một vị khách nhân, đây là vị khách đầu tiên trong nhiều năm qua." Dứt lời,
trong phòng vang ra một tiếng đáp lại, thanh âm kiều nhược dịu êm, vô cùng
động lòng người, Quân Chiến Thiên chấn động trong lòng, giọng nói ngọt ngào
quá.

Thiếu nữ đó nói vọng ra: "Tới ngay, Ngọc nhi đây, phụ thân đừng nói vội." Một
thiếu nữ thân vận áo vải rất hấp dẫn bước ra. Thiếu nữ này có dáng người thướt
tha, lôi cuốn vô cùng, nhưng dung mạo lại bình thường. Bất quá, ngoại trừ
giọng nói yểu điệu, ngọt ngào, còn có ánh mắt mê nhân một cách lạ thường.
Trong mắt nàng, ẩn hiện làn thu thủy long lanh, đẹp đến nỗi không từ ngữ nào
có thể tả hết, khiến Quân Chiến Thiên bị hấp dẫn đến điên đảo thần hồn.

Thiếu nữ nhìn Quân Chiến Thiên, đôi mắt đẹp lộ ra chút tiếu ý, khuôn mặt trong
sáng vô ngần. Ánh mắt ngầm đánh giá thật kĩ Quân Chiến Thiên, nàng nhoẻn miệng
cười, hiện ra một hàm răng khiết bạch, đều tăm tắp, thập phần xinh đẹp. Thiếu
nữ dịu dàng mời: "Mời công tử ngồi, để Ngọc nhi rót cho công tử chén trà, công
tử ngồi xuống đi." Rồi chuyển thân rời đi.

Quân Chiến Thiên mê mẩn dõi theo bóng hình thướt tha đó, cơ thể nàng tràn ngập
sức sống thanh xuân, trong lòng tự nhiên hiện lên một ý niệm, liền quay sang
Tô Phóng Văn. Tô Phóng Văn cũng đang nhìn theo thân ảnh nữ nhi, trong mắt tràn
đầy tình thương trìu mến, ôn tồn nói với Hoa Tinh: "Tiểu nữ Tô Ngọc, mất mẫu
thân từ nhỏ, sống với ta cho đến giờ. Nhiều năm rồi, ta thật sự rất xin lỗi
nàng, chưa bao giờ mang lại cho nó một cuộc sống yên ổn, hạnh phúc. Hại nó
luôn phải sống cùng với kẻ phụ thân vô dụng này, trải qua nhiều năm kham khổ
như vậy, cứ nghĩ đến lại thấy có lỗi với mẫu thân đã chết của nó. Tiểu Ngọc
rất ngoan, không cần phải nói nhiều, luôn giúp ta mọi chuyện trong nhà"

Nhìn Tô Phóng Văn, Quân CHiến Thiên khẽ tiếp lời: "Có một việc, ta không biết
có nên hỏi hay không, ta sợ sau khi hỏi, sẽ có chút bất tiện với hai người."

Quân Chiến Thiên nhìn Tô Ngọc, biểu hiện vẻ kỳ lạ, khẽ nói: "Tô Ngọc cô nương
có phải là đang đeo một bộ mặt nạ da người, che giấu đi dung mạo chân thật, có
đúng hay chăng? Chỉ vì quan sát khuôn mặt nàng thập phần khác lạ. Ngỡ rằng
khắp thiên hạ, chuyện người giống người là không nhiều lắm. Có điều giọng nói
ngọt ngào, với đôi mắt mỹ lệ, không phù hợp với khuôn mặt nàng cho lắm, cho
nên sẽ làm người khác sinh ra hoài nghi. Không biết những lời tại hạ nói có
đúng hay không." Sau khi nói ra những suy luận trong đầu, Quân Chiến Thiên
chăm chú nhìn Tô Ngọc.

Tô Phóng Văn nghe được những lời đó, sắc mặt đại biến, vẻ mặt kinh ngạc. Mà
trong mắt Tô Ngọc, thoáng qua tia trầm mặc, rồi chuyển sang một chút ngạc
nhiên.

Tô Phóng Văn nhìn hắn chằm chặp, hồi lâu sau, mới mở lời: "Có lẽ đây là thiên
ý, Ngọc nhi, con đưa người này đến sau nhà" Tô Ngọc ứng tiếng rời đi.

Quân Chiến Thiên nhìn Tô Ngọc rời đi, ngầm nhận biết trên người thiếu nữ đang
cất giấu một bí mật gì đó. Nhìn Tô Phóng Văn, hắn nói: "Vấn đề vừa đề cập đến,
nếu các hạ không muốn trả lời, vì bất cứ lý do gì, tại hạ cũng không miễn
cưỡng. Bất quá tại hạ cũng chỉ nhất thời tò mà hỏi, các hạ không cần để trong
lòng."

Ánh mắt Tô Phóng Văn thể hiện sự phức tạp đáp: "Cái…vấn đề đó, đợi lát nữa ta
sẽ yêu cầu Ngọc nhi hồi đáp. Nó có nguyện ý hay không, còn xem các ngươi có
duyên phận hay không.

Tô Ngọc khẽ mời: "Xin công tử theo tiểu nữ." Nói xong đi trước, Quân Chiến
Thiên theo sau, nhìn dáng đi uốn éo, yêu kiều của nàng, trong mắt lóe lên thần
thái tán thưởng.

Đến phòng Tô Ngọc, hắn nhận xét, nơi này bố trí rất sơ sài, nhưng làm cho
người ta cảm nhận được một làn hương thư thái. Có một cái giường cũ kỹ, mọi
vật được sắp xếp một cách gọn gàng, ngăn nắp. Đầu giường có vài bản cổ thư,
tạo thêm ba phần nhã ý. Trên bàn, đặt một cây dao cầm, không phủ vải che, xem
ra do chủ nhân thường xuyên dùng đến nó.

Tô Ngọc cất tiếng: "Công tử đừng cười, gia cảnh bần hàn, vì muốn có mười lượng
bac, gia phụ cây đàn này, mọi thứ có thể bán được đều đã bán cả rồi. Mời công
tử ngồi."

Quân Chiến Thiên nhìn khắp lượt, trong lòng không khỏi than thầm. Trong thiên
hạ, chúng nhân nghèo khổ quá nhiều, quá đông, cuộc sống của họ cơ cực đến cỡ
nào, thực khiến kẻ khác không đành lòng mà. Chẳng trách cổ nhân có câu, "con
sãi ở chùa thì quét lá đa", từng lời, đều hàm chứa một ngụ ý bất đắc dĩ mà
tang thương.

Ánh mắt hắn dừng lại ở cây dao cầm trân quý duy nhất, lộ vẻ ngạc nhiên. Càng
nhìn kỹ, trong mắt hắn càng lộ vẻ kinh ngạc. Cuối cùng, hắn ngước nhìn Tô
Ngọc, hỏi: "Cây đàn này, có để ai thấy qua chưa?"

Quân Chiến Thiên nhìn vào mắt nàng, thấy trong đó hiện lên những nét sầu
thương, hắn nhịn không được hỏi tiếp: "Nàng có thể kể về nương của nàng không,
có sự tình gì đáng nhớ về nương không?"

Tô Ngọc từ từ gật đầu đáp: "Nương của tiểu nữ rất đẹp, bà vĩnh viễn là nữ nhân
đẹp nhất trong lòng phụ thân và tiểu nữ. Tiếc thay khi tiểu nữ mười tuổi,
nương đã qua đời, lúc ấy phụ thân rất thương tâm, nếu không phải vì chăm lo
cho tiểu nữ, tin rằng phụ thân nhất định đã đi cùng nương rồi. Nương dạy cho
tiểu nữ đánh đàn từ lúc còn nhỏ, phụ thân dạy cho nốt nhạc, đến trước khi
nương mất, nương đã truyền hết toàn bộ thủ khúc cho tiểu nữ, còn nhắc nhở tiểu
nữ rằng, phải siêng năng luyện tập, đừng để người khác biết." Nói đến đây, Tô
Ngọc ngừng lại, quan sát hắn.

Quân Chiến Thiêm nhìn cây đàn, than thầm một tiếng, quay đầu lại nhìn Tô Ngọc,
không thể ngờ được, trên người nàng lại cất giấu một bí mật như vậy. Có lẽ là
vì thế mà nàng phải đeo mặt nạ. Ánh mắt Hoa Tinh lộ ra tia cảm khái, trầm tư
về một việc. Từ khi xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên Quân Chiến Thiên
trầm tư như thế, hiển nhiên là lo lắng về một sự kiện trọng đại, bằng không
hắn đã chẳng bận tâm làm gì.

Rốt cuộc, là sự tình gì, tại sao lại có thể khiến hắn trầm mặc như vậy, có
quan hệ gì với cây đàn này không? Có thể lắm chứ.


Phong Lưu Kỳ Hiệp - Chương #8