7:thu Phục Tiểu Hồng Xà


-Thật đáng tiếc,đang muốn nói chuyện để bồi dưỡng tình cảm với nàng

-Haizz,để lần sau vậy,giờ phải nhanh chóng lên đường kẻo muộn,sau đó mình còn phải đến Trường An nữa

Quân Chiến Thiên thò tay vào trong áo lục lọi,thò tay 1 lúc thì mặt biến sắc

-Đâu rồi,nó đâu rồi,chết rồi không có nó thì mình ko biết đường mất.

Nói ra thì thật xấu hổ đường đường là 1 cao thủ mà lại mắc bệnh mù đường thật
đúng là buồn cười nhưng cũng không thể trách Quân Chiến Thiên ,hắn vốn không
phải người thế giới này với lại 13 năm hắn toàn ở trên núi luyện công .Quân
CHiến Thiên lúc này ngồi bệt xuống đất ôm trán

-Ài,đen đủi quá,chắc do lúc mình khinh công thì nó bị rơi ra,giờ làm sao mà biết đường ra khởi khu rừng này chứ.Quanh toàn rừng là rừng

-Hay đi về phía trước xem có người nào để hỏi đường không,đúng là đen đủi mà

Lập tức Quân Chiến Thiên khinh công,không lâu sau thì đến một sơn cốc. Quân
Chiến Thiên đưa mắt nhìn quanh, sơn cốc này hai bên là vách núi cao chót vót,
không có một ngọn cỏ. Từ trước ra sau tạo thành hình dạng một cái hồ lô dài và
hẹp, giữa cốc cổ mộc che trời, các loại các dạng hoa dại mọc khắp nơi tùy ý có
thể trông thấy, một cơn gió nhẹ thổi qua, mùi hương hoa nồng nàn tràn ngập
trong không khí. Quân Chiến Thiên dừng lại ở một ngọn cây đại thụ cao trên sáu
bảy trượng, mắt dõi nhìn về nơi xa, phía trước khắp nơi là một màu xanh biếc.

Quân Chiến Thiên thu hồi mục quang, thân ảnh lấp loáng vọt về hướng tây. Người
ở giữa không trung, chợt nghe một thanh âm kỳ quái từ trong sơn cốc truyền
lại. Quân Chiến Thiên trong lòng thoáng động, thân thể đang ở giữa không trung
lăng không lộn trở lại, hướng vào trong sơn cốc bay tới.

Ở phía đầu lớn nhất của sơn cốc, có một cái ao to chừng mười thước. Nước trong
ao màu xanh biếc, trông có vẻ rất sâu, cạnh ao có một khối đá to nhỏ sáu
thước, khối đá đó có chút kỳ quái, toàn bộ hình dạng màu đen, như một loại hắc
ngọc, im lìm tỏa sáng. Cái này vẫn chưa tính, càng kỳ lạ là trên đá mọc lên
một đóa hoa, mà lại là một đóa hoa sen màu đen. Sự tình quái lạ này, e rằng
chưa có người nào gặp qua cả.

Quân Chiến Thiên đáp xuống cách ao nhỏ ngoài hai trượng, chăm chú nhìn đóa hoa
kỳ lạ, ngoại trừ đóa hoa quái lạ, có vẻ kỳ quái này. Chỉ thấy một con tiểu xà
dài ba tấc, toàn thân màu hồng nhạt, trên lưng một tia hồng tuyến đỏ như máu
xuyên suốt từ đầu đến đuôi, vô cùng mỹ lệ, lúc này đang mở to mắt, nhả lưỡi
ra, dựng thân ngoài đóa hoa sen màu đen sáu thước, tĩnh lặng nhìn nó.

Ở một mé khác với tiểu xà, một con nhện lông xanh thân thể to lớn, cũng đang
yên lặng nhìn đóa liên hoa đen đó. Con nhện này kích thước gần một trượng,
trông cực kỳ độc ác, vô cùng đáng sợ. Con nhện cách hắc liên một trượng, một
mặt nhìn hắc liên, mặt khác chú thị con hắc sắc tiểu xà, xem ra cũng có vẻ
chiếu cố tiểu xà.

Quân Chiến Thiên cũng nhìn sơ hai con vật kỳ lạ đó, trong lòng suy nghĩ: "Nhìn
tiểu xà hồng hồng, rất khả ái, lát nữa có cơ hội, trợ giúp nó một tay, xem có
thể thu phục được nó hay không. Quan trọng nhất là có khả năng thu phục được
nó, hắc hắc, thực là một bảo bối tốt. Con nhện lớn lông xanh đó, xem ra ác
độc, nhất định là đến sinh chuyện với ta, ta nên bắt nó phế đi. "

Nghĩ đến đây, ánh mắt Quân Chiến Thiên lại chuyển đến đóa hắc liên, nhẹ nhàng
cười nói: "Xem liên hoa này, lại có chút giống truyền thuyết "Thạch trung
liên", chỉ là chưa nghe nói qua "Thạch trung liên" có màu đen, truyền thuyết
kể rằng uống "Thạch trung liên" công lực khả dĩ tăng lên một giáp, bằng thêm
sáu mươi năm công lực, đúng là vật tốt. Đợi hai con vật kia đang tranh đoạt,
ta nên nhân cơ hội đến lấy uống ngay, đến đó rồi mới tính thu phục tiểu xà.
hắc hắc, quyết định như vậy đi."

Hồng sắc tiểu xà bắt đầu di chuyển chầm chậm về phía hắc liên, phía đối diện
nhện lông đen cũng đến gần từng bước. Hiển nhiên đóa hắc liên ngàn năm khó gặp
nhất định đã chín tới, càng đến gần hương vị lại càng nồng nên có thể đoán là
ra đến nơi rồi. Lam y thiếu niên cũng quán chú toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn
đóa hắc liên, chuẩn bị tùy thời cướp đoạt.

Đột nhiên, hồng quang lóe lên, tiểu xà đã phát động. Đồng thời nhện lông xanh
ở phía đối diện cũng lấp loáng chạy tới không thể phân biệt được con nào trước
con nào sau. Trong mồm một luồng khí thể màu xanh nhằm hướng tiểu xà vọt tới.
Cùng lúc đó, trong miệng tiểu xà cũng bắn ra một tia khói hồng, đánh thẳng về
phía kẻ địch nhện lông xanh phía đối diện.

Nhanh chóng Quân Chiến Thiên xuất thủ tay phải chiêu "Lăng Không Thủ Vật" thật
cao minh người thực hiện trên thế gian này không được bao người,hút lấy đóa
hắc liên vào tay mình nhanh chóng Quân Chiến Thiên ngay lập tức cho vào miệng
,tiểu hồng xà trong tiểu nhãn thoáng qua cảm giác mất mát. Nhưng nhện lông
xanh thấy vậy, trong ánh mắt lại lộ ra nét hung tàn, mồm trương lên, một luồng
độc khí màu xanh bắn thẳng tới Quân Chiến Thiên, muốn giết chết hắn.Tay trái
Quân Chiến Thiên bỗng nhiên đỏ rực đánh tan một chưởng đánh mạnh giữa luồng
độc khí xanh. Tức thì chỉ thấy một đạo chưởng phong màu đỏ và luồng khí độc
màu xanh gặp nhau tại không trung, phát ra thanh âm thiêu đốt cỏ cây. Đan độc
chi khí của nhện lông xanh, toàn bộ bị "Tam muội chân hỏa" thiêu hủy. Thân thể
đang vọt tới cũng bị chưởng phong mạnh mẽ đánh bay đi.

Tiểu hồng xà đang tiến đến thấy vậy, thân thể giữa không trung lập tức gập
lại, nhắm hướng nam bay đi. Mà nhện lông xanh tựa hồ cũng hiểu được sự lợi hại
của Quân Chiến Thiên, bèn hạ xuống khu đất phía sau, căng thẳng nhìn chòng
chọc hắn từ trên xuống dưới, rồi cũng nhanh chóng đảo thân chạy trốn.

Quân Chiến Thiên thoáng nhìn nhện lông xanh bỏ chạy, rồi cũng không thèm để ý.
Chuyển thân về phía hồng quang truy đuổi, có lẽ là không muốn để nó trốn
thoát. Mặt trời đã khuất sau núi, thân ảnh màu lam giữa không trung trở nên
nhạt nhòa, rồi sau đó tiêu thất. Lúc xuất hiện lại, hắn đã cách ngoài ba dặm,
trong tay hắn có một cái lồng khí màu trắng lớn mười tấc, phát tán ra hàn khí
nồng đậm. Trong lồng khí màu trắng, một bóng hồng nhạt đang giãy giụa nhè nhẹ
ở giữa, nhìn xem, thì ra là con hồng sắc tiểu xà đó.

Quân Chiến Thiên mỉm cười chăm chú nhìn con vật nhỏ bé trong tay, biết rằng
con vật nhỏ này, trông như là bé nhỏ, kỳ thực đã qua tu luyện trên ngàn năm
rồi. Chưa để nó nếm đủ khổ đầu, nó còn ngang ngược chưa chịu thần phục. Mà
tính rắn sợ lạnh, khí vô cùng lạnh này chính là khắc tinh của loài rắn. Nhìn
trong tay, hồng xà đó đã không giãy giụa nữa rồi, tỏ ra đau đớn đáng thương,
hai mắt trông ngóng , lộ ra thần sắc cầu xin tha thứ.

hắn nhìn tiểu xà nói: "Vật nhỏ không phải sợ, hiểu được sự lợi hại của ta rồi
chứ, muốn sống cũng có thể được, bất quá từ nay về sau, ngươi phải nghe lời
ta, biết chưa, bằng không hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi." Tiểu hồng xà tựa hồ
nghe hiểu lời của hắn, không ngừng điểm đầu, muốn trả lời đồng ý, trong mắt cố
gắng lộ ra vẻ cầu xin.

Quân Chiến Thiên thấy dáng vẻ như thế, cười nói: "Coi ngươi cũng ngoan ngoãn,
nên tha cho ngươi. Xem dáng điệu này của ngươi, rất làm cho người ta vui vẻ,
ta đặt cho ngươi một cái tên gọi là tiểu hồng, ghi nhớ sau này tên ngươi là
tiểu hồng, còn ta là chủ của ngươi. Biết chưa?" Nói xong thu hồi lồng khí màu
trắng trong tay.

Tiểu hồng xà nằm im lặng trong lòng bàn tay, thần tình yếu ớt nhìn hắn, nhẹ
nhàng dùng đầu lưỡi liếm vào tay hắn. Giống như đang lấy lòng hắn vậy. Lam y
thiếu niên cười nói: "Tốt lắm, sau này ngươi phải nghe lời, ta sẽ không xử
phạt ngươi giống hôm nay, nếu như không nghe lời, ngươi nên cẩn thận." Nói
xong, thân ảnh lóe lên, bóng người đã biến mất.

Lại nói hôm nay Quân Chiến Thiên gặp phải ba vật, đều không phải là vật tầm
thường. Trước tiên nói đến nhện lông xanh, đó là một loại dị chủng kịch độc
hiếm thấy vô cùng, tu luyện đã có vài trăm năm rồi. Bình thường không thể gặp
được.

Còn hồng sắc tiểu xà này, tuy nhỏ như vậy, nhưng lại không giống những con rắn
thông thường khác, đáng tiếc lam y thiếu niên không nhận thức được. Sợi hồng
tuyến trên lưng xuyên suốt toàn thân tiểu xà, chính là đặc trưng nổi bật nhất
của nó, tiểu xà này là "Hồng tuyến xà" cực kỳ khó gặp trên thế gian. Coi hồng
tuyến thì biết ý nghĩa, người nào có thể thu phục được nó, thì người đó nhất
định cả đời có duyên phận với nữ nhân.


Phong Lưu Kỳ Hiệp - Chương #7